Chương 31 : Lời Mời Của Tư Đồ Gia
Nhìn thấy Phong như nhìn thấy hy vọng, tên tiểu nhị thở không ra hơi : ” Mau…mau…có…Kẻ phá quán!”
Phong nét mặt biến sắc, hắn vội vã lao tới đó.
Tên tiểu nhi với theo nhắc nhở : ” Bọn…chúng đông…người! Cẩn….thận.”
Trong quán lúc này, nhóm người bắt đầu thừa nhận mình đến gây rối : ” Haha bọn ta hôm nay đến để cảnh cáo, nội trong 3 ngày nữa ngươi phải dẹp ngay cái quán này bằng không ta cho người đập phá tanh bành.”
Không cần hỏi vì sao, A Mai cũng biết bọn chúng từ quán ăn gần đây đến. Chúng cho nàng thêm một lựa chọn nữa, bỏ quán của nàng rồi về đó làm đầu bếp phục vụ cho bọn chúng.
A Mai đời nào chịu theo bọn chúng, nàng dùng cách ăn nói dễ nghe để đáp lời mời chào của bọn chúng : ” Thật ngại quá! Đây là quán của gia đình, khách quan hôm nay nhà ta có…”
Rầm
Cách cửa bật tung, một người từ từ tiến vào trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Đám người kia bật dậy khỏi ghế nhìn người vừa xuất hiện tỏ ra đề phòng.
Phong tiến vào như chốn không người, hắn đi thẳng tới ngồi xuống ghế vắt chân chữ ngũ. Thấy đám người đều đứng dậy thì nhún vai ung dung nói : ” Mời ngồi!”
Là dân đâm thuê chém mướn, đám người kia cảm nhận được sát khí trên người kẻ vừa đến tỏa ra, không hề có ý tốt.
Thấy Phong xuất hiện, A Mai thở phào. Tên tiểu nhị không dám xuất hiện ngầu lòi như Phong mà thậm thụt đi lối phụ ra sau quầy thò hai con mắt lên để hóng đánh nhau.
” Bà chủ! Cho một bát mì.” Với thái độ ung dung, Phong nghiêng đầu nháy mắt với A Mai.
Thấy thằng ngu này có thể ung dung đến vậy giữa một đám đầu gấu, đủ hiểu hắn có thứ gì để tự tin đó chính là thực lực.
Đám người nhận thấy kèo này khó xơi, nhưng nếu ra về thì chắc chắn sẽ bị ông chủ trách phạt.
Phong lấy trong nhẫn ra một lọ thuốc nhỏ, hắn đặt lên bàn rồi nói với đám người : ” Gửi món đồ này tới ông chủ các ngươi! Nói là Tiêu Phong có chút quà.”
Đám người ngây ra nhìn nhau, sau vài giây thì cầm lấy lọ thuốc rồi rút lui.
Khi bọn chúng ra khỏi cửa, Phong thở phào nhẹ nhõm. Nếu phải đánh với đám người đó thì quả thực te tua.
Thấy Phong không cần dùng vũ lực, chỉ cần dăm ba câu nói đuổi cổ đám gây rối đi thì A Mai liền tiến đến nắm tay hắn mỉm cười nhưng nét mặt vẫn còn lo âu.
” Yên tâm đi bọn chúng sẽ không đến nữa đâu!” Phong trấn an nàng, sau đó hỏi : ” Mà mì của ta đâu?”
” Có liền!”
Tên tiểu nhị lân la tới tâng bốc Phong : ” Tiêu Phong công tử quả thật khí thế bất phàm, bọn chúng có thêm 9 cái mạng cũng không dám quay lại..hehe.”
A Mai bưng ra một bát mì hai trắng thơm ngon, mỉm cười nói với Phong : ” Mời công tử!”
Dù ăn nằm với nhau một thời gian, A Mai vẫn coi mình như thị nữ bên cạnh Phong, nàng đặc biệt tôn trọng và nghe lời hắn. Đổi lại hắn khiến nàng cảm thấy vô cùng đáng tin cậy.
Vui vẻ thưởng thức tay nghề nấu ăn của A Mai, Phong đánh chén xong nói : ” Ta thật sơ ý! Lần sau sẽ kiếm vài tên vệ sĩ bảo kê quán.”
A Mai nhẹ gật đầu, tiến đến bóp vai cho Phong ôn nhu nói : ” Theo ý công tử! Hôm nay người chắc cũng mệt…lát nữa lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Quán hôm nay đóng cửa, A Mai đưa Phong lên lầu vào phòng nghỉ ngơi.
Phong ôm nàng từ phía sau, ngửi mùi da thịt thơm tho từ chiếc cổ trắng ngần khiến hắn say mê.
A Mai biết rõ ý đồ của Phong, nàng khẽ chống cự sau đó thả lỏng, đôi mắt long lanh hiện nên vẻ cam chịu nói nhỏ : ” Ư…không muốn.”
Nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng Phong chịu không nổi siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn trêu ghẹo : ” Tiểu cô nương! Nàng nói không muốn nhưng sao cứ tựa vào ta thế.”
Quả thực lúc này, cơ thể mềm mại của A Mai như không xương đangdựa vào Phong. Nàng xấu hổ định bỏ chạy tiếc là đã bị Phong bắt lại đẩy ngã lên giường.
Cảnh tiếp theo không cần miêu tả cũng đoán được, Phong dùng cây chày đâm tiêu của hắn đánh liên tục vào một chỗ khiến A Mai sung sướng.
Đám người kia kéo nhau về quán báo cáo lại tình hình cho Tư Đồ Mặc và giao cho hắn lọ thuốc mà Phong đưa , lão ngắm nghía hồi lâu sau đó mở ra. Một mình thơm nhè nhẹ bay ra, hít một lúc thì có cảm giác mơ màng như có ai đó đang lâng mình lên không trung.
Tiếp đó là cảm giác cơ thể nhồn nhột như có rất nhiều bàn tay mềm mại đang sờ soạng khắp người.
Tư Đồ Mặc là dân chơi chất kích thích chính hiệu, hắn đoán đây là thuốc kích dục. Tuy nhiên loại này tuyệt đối là hàng xịn.
Hắn đem việc báo lại cho tộc trưởng Tư Đồ Khiêm, tên tộc trưởng sau khi đích thân trải nghiệm thì tỏ ra vô cùng vui sướng nói : ” Mê Hồn đan! Bên trong là Mê Hồn Đan.”
” Mê Hồn Đan?” Tư Đồ Mặc tò mò hỏi.
” Chính là Tứ Phẩm đan, có tác dụng vừa là thuốc kích dục vừa tăng khoái cảm lên mức cao nhất. Hiệu quả kéo dài, một người khỏe hai người phê.”
Tư Đồ Khiêm thèm thuồng nói, sau đó nhắc nhở Tư Đồ Khiêm : ” Không cần biết bằng cách nào, ngươi phải mời được kẻ đưa thứ này về đây cho ta.”
Có thể tùy ý cho đi một Tứ Phẩm đan thì thực lực và thế lực chống lưng phải vô cùng khủng. Tư Đồ Mặc liền tức tốc trở về.
Tư Đồ Gia…
Trong một căn phòng, một cô gái xinh đẹp đang ngồi ôm gối khóc nức nở. Trong đầu nàng chứa đầy những hình ảnh về viễn cảnh đen tối tương lai.
Cô gái tên Tư Đồ Linh Nhi con gái tộc trưởng, năm nay vừa tròn 18 tuổi, nhan sắc xinh đẹp, thiên phú hơn người. Đáng ra với thân phận của nàng sẽ có cuộc sống bao người mơ ước.
Nhưng không phải vậy, cha nàng rất trọng nam kinh nữ nên chỉ coi trọng anh trai nàng, còn xem nàng là công cụ để kết giao bằng hữu.
Nàng nhiều lần bị cha nàng thúc ép kết hôn với con trai của một gia tộc khác nhằm nâng cao tình hữu nghị giữa hai gia tộc. Nhưng cái tên đó vừa xấu vừa lười lại suốt ngày lêu lổng, nàng không thích hắn.
Do bị cha thúc ép nên nàng phản kháng, hôm qua nàng cãi lại cha mình kết quả ăn một cú tát đau đớn.
Người anh trai thì cũng rất xem thường nàng nên nàng chẳng có ai để chia sẻ, tủi hờn dồn nén tích tụ khiến nàng bật khóc.
” Tại muốn rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt.”
Ban đêm yên tĩnh chợt có tiếng chó sủa, Phong mở mắt rồi đi ra nhìn qua cửa sổ phòng mình.
Hắn thấy thấp thoáng vài bóng người đang rượt đuổi nhau trên những mái nhà. Phong thầm nghĩ : ” Thích khách sao?”
Dược Ngọc hiện lên lắc đầu nói : ” Không phải! Là một cô gái xinh đẹp bị một đám đàn ông đuổi bắt.”
Nhắc đến gái đẹp bị truy sát , Phong tay chân có chút khó chịu : ” Hay để con đi cứu cô gái đó!”
” Cô gái đó là con gái của Tư Đồ tộc trưởng, mà nhóm người kia cũng là người của Tư Đồ gia tộc…xem ra nội bộ gia đình có trục trặc.” Dược Ngọc nhàn nhạt nói, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Phong.
Bóng người bị đám người còn lại truy bắt chính là Tư Đồ Linh Nhi, nàng đã lén chạy trốn trong đêm nhưng bị phát hiện. Mấy tên kia có thực lực nhỉnh hơn nàng một chút nên đang thu hẹp khoảng cách.
Tư Đồ Linh Nhi biết nếu cứ thế này không thể thoát, nàng định sử dụng đấu kĩ gia truyền để tìm cơ hội mong manh. Chợt từ đâu bay đến một bóng người, hắn lướt rất nhanh trên không trung rồi ôm lấy nàng bay thẳng đi trong màn đêm vắng vẻ.
Đám người đang truy bắt nàng thấy vậy ngây người ra, một người kinh hô : ” Cường giả Đấu Vương!”
Người khác lên tiếng : ” Không hay rồi! Mau về báo với tộc trưởng.”
Trên không lúc này, Tư Đồ Linh Nhi đang vùng vẫy muốn thoát ra, nàng quát lên : ” Bỏ ta ra ngươi là ai!”
Kẻ đó, không ai khác ngoài Phong. Hắn mượn sức Dược Ngọc để tạm thời thăng cấp lên Đấu Vương, mục đích để cứu nàng.
Phong không nói gì chỉ ôm nàng bay đến một nơi vắng vẻ rồi đáp xuống, sau khi được tự do Tư Đồ Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm cảm ơn Phong : ” Cảm ơn ân nhân đã cứu giúp!”
Trong trạng thái Đấu Vương, Phong có thái độ rất lạnh lùng, hắn đáp : ” Không ai bám theo ngươi nữa rồi…đi đi!”
Tư Đồ Linh Nhi vui mừng khôn xiết, bước đầu đã thoát khỏi Tư Đồ gia, tiếp theo nàng sẽ rời khỏi thành để đi bôn ba.
” Nếu có cơ hội gặp lại thì ơn này nhất định sẽ báo.” Tư Đồ Linh Nhi cảm kích nói, sau đó quay lưng rời đi.
Phong nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn dần khuất trong bóng đêm, hắn chỉ muốn giúp nàng trốn thoát vì trong kí ức thế giới cũ của hắn việc con cái bỏ nhà đi bụi bị bắt về nhiều vô số, vài ba ngày lại trở về.
Sau khi giúp Tư Đồ Linh Nhi, Phong trở về ngủ tiếp vì biết sáng mai ắt bọn người Tư Đồ Gia sẽ đến tìm hắn tại quán ăn.
Quả nhiên, sáng hôm sau một nhóm người kéo đến quán A Mai. Khách khứa tưởng lại bem nhau tiếp ai dè khi vừa đến Tư Đồ Mặc đã cười nói xởi lởi với tiểu nhị hỏi về người hôm qua giúp quán giải vây và đưa cho bọn họ lọ thuốc bên trong có một viên Hoàn Hồn Đan.
Thất thái độ của họ thay đổi 360 độ, tên tiểu nhị thầm kinh ngạc không biết thứ thuốc mà Phong đưa cho bọn chúng lợi hại thế nào mà khiến tên Tư Đồ Mặc đầu gấu nhất khu phố này lại thân thiện bắt tay trò chuyện với hắn.
A Mai từ trong bếp đi ra thấy đám người Tư Đồ Mặc, nàng hỏi với thái độ bình thường : ” Nhị Cẩu! Làm gì mà ồn ào quá vậy.”
Tư Đồ Mặc dùng bộ mặt thân thiện giả tạo, hớn hở với A Mai : ” Ây da bà chủ Mai! Công việc làm ăn vẫn thuận lợi chứ.”
A Mai lịch sự đáp : ” Rồng đến nhà tôm, mời Tư Đồ ngài vào, quán ta buôn bán cũng thường thôi.” A Mai dẫn Tư Đồ Mặc vào trong ngồi xuống, ẩn ý nói thêm : ” Chỉ là gần đây bị vài kẻ không đâu chút phiền phức thôi.”
Tư Đồ Mặc cười khó khăn, chẳng phải là nàng đang nói đến lão hay sao. Nhưng hôm nay đến với vị thế khác nên lão không dám lớn tiếng mà vô cùng lịch sự nói : ” Haha…hôm nay ta đến đây không giấu gì là vì tìm người…một thiếu niên trẻ tuổi.”
” Thiếu niên trẻ tuổi? Ngài có nhầm không, quán ta không có thiếu niên nào trẻ tuổi cả…hay ngài tình Nhị Cẩu?” A Mai đặt tay lên bàn gõ nhẹ, Nhị Cẩu chạy tới với bộ dáng thôi thôi lếch thếch cười tươi hở hàm văng vàng khè ra.
Tư Đồ Mặc khiếp sợ trước hàm răng của tên này, chắc từ nhỏ đến giờ chưa vệ sinh răng miệng. Hắn quay lại chủ đề, thuận tay móc ra một túi gấm nhỏ đặt lên bàn thấp giọng cười nói : ” Phiền bà chủ Mai giúp đỡ cho, coi như 5 ngàn kim tệ này là chút lòng thành.”
A Mai nhanh tay lấy túi gấm cất vào tay áo, đây là dùng vị thế khiến người khác dù không muốn cũng tự ý nôn tiền ra để đạt được mục đích một cách thuận lợi hơn, hay nói ngắn gọn là hối lộ.
Chiêu này là Phong dạy cho A Mai, nếu có cơ hội thì nên kiếm tiền mọi lúc.
Sau khi nhận tiền, A Mai thong thả nói : ” Mời ngài lên lầu.”
Dẫn gã lên một phòng trà Phong đang ngồi đợi, A Mai xin phép lui xuống trước.
Tư Đồ Mặc thấy Phong ngồi thư thái thưởng thức trà, lão nghĩ thằng này đích thị là người đó rồi liền lịch sự chào hỏi : ” Ta là Tư Đồ Mặc…xin hỏi quý danh của vị tiểu ca này.”
Phong hớp ngụm trà, quay sang mời lão ngồi xuống đáp : ” Ta là Tiêu Phong! Cơn gió nào đưa Tư Đồ lão đến vậy.”
Tư Đồ Mặc khá kiêng kị Phong bởi nếu có thể xuất ra Mê Hồn Đan thì ắt hẳn có ô dù. Lão kiêng kị nói : ” Hôm nay ta đến vì thứ hôm qua ngươi giao cho đám thuộc hạ đem về…đó là loại vô cùng quý. Tộc trưởng nhà ta muốn mời ngươi về phủ để nhờ chút việc.”
Mọi chuyện nằm trong dự tính, Phong khẽ cười nhạt đáp : ” Tiếc quá! Lát nữa ta có việc bận rồi.”
Tư Đồ Mặc cười cười : ” Không sao không sao! Ngày mai cũng được.”
Phong nhún vai : ” Vậy thì mai đi.”
” Được được! Ngày mai ta sẽ đích thân đến đón ngươi.” Tư Đồ Mặc mừng rỡ nói, nếu thuận lợi mời được Phong về phủ thì lão sẽ có thưởng.
Sau khi Tư Đồ Mặc cùng thuộc hạ cút, Phong ngồi trầm tư mưu tính. Dược Ngọc hiện ra tò mò hỏi : ” Ngươi đang tính dùng Mê Hồn đan để thao túng Tư Đồ Gia?”
Phong gật đầu xác nhận.
Dược Ngọc nói : ” Không đơn giản đâu, cứ cho là ngươi thành công đi nhưng nếu xảy ra sơ sót gì…!”
Phong cười : ” Sư phụ yên tâm! Đầu tiên là lão tộc trưởng, sau đó là đám trưởng lão, chỉ cần chút thời gian thì Tư Đồ Gia sẽ bị con nắm thóp.”
” Rồi sau đó?” Dược Ngọc hỏi.
” Tư Đồ gia có một nhánh chuyên đào tạo sát thủ để thanh trừng đối thủ cạnh tranh, nếu con thuận lợi nắm được bọn họ thì Mai Phong phủ sẽ là thế lực lớn nhất Hắc Phong Thành.”
Những gì Phong làm không chỉ chăm chăm đến một mục đích cụ thể, hắn muốn xem mình có thể làm những gì, điều quan trọng là hắn nghĩ và dám làm. Điều này ở thế giới cũ hắn không thể dù chỉ là suy nghĩ. Hắn muốn lần thứ hai được sống này sẽ là lần đáng sống nhất của hắn.
Từ bên ngoài A Mai bước vào, Dược Ngọc đã chui vào nạp giới từ bao giờ.
A Mai khẽ hỏi : ” Công tử! Mọi việc sao rồi?”
Phong đáp : ” Nàng yên tâm ổn cả rồi, ngày mai ta đến Tư Đồ gia một chuyến.”
” Cho ta theo với!” A Mai khẽ chớp chớp mắt, môi chu lên vòi vĩnh.
Phong kéo nàng lại ngồi lên đùi mình, véo cái mũi nhỏ nhắn của A Mai lắc đầu nói : ” Không được!”
” Ứ! Ta muốn đi mà.” A Mai u oán nói, nét mặt như sắp ăn vạ đến nơi.
” Thôi nào! Nơi đó không an toàn, nên nàng tạm thời cứ ngoan ngoãn ở đây.” Phong khẽ nhéo má nàng nói.
A Mai chỉ khẽ nghiêng đầu tránh nhưng khi tay Phong nhéo má thì không chống cự, ánh mắt ướt át khẽ gật đầu : ” Vậy công tử nhớ cẩn thận đấy…nếu có gì xảy ra liền báo cho ta biết! Dù ta đánh không lại cũng sẽ đến cứu ngài.”
Phong bật cười, hôm nay A Mai đáng yêu quá đi, hắn siết lấy vòng eo thon gọn của nàng rồi gương mặt cả hai từ từ tiến sát lại đến khi hai đôi môi gần chạm thì…
Nhị Cẩu đập cửa : ” Bà chủ…quán hết rượu rồi!”
Cả hai giật mình nhìn nhau trong giây lát, A Mai quay ra đáp : ” Mau đi mua đi.”
” Được!” Nhị Cẩu quay đi.
A Mai quay lại, thấy Phong đang nhìn mình chăm chú thì gương mặt hồng lên ngại ngùng, càng được yêu thương nàng càng đẹp.
Phong ngây ra, không ngờ chỉ tùy ý cưu mang một cô bé ăn xin vậy mà giờ lại có một tiểu cô nương thìu mị ngoan ngoãn cho hắn ôm ấp. Hắn nở nụ cười thỏa mãn.
A Mai như hiểu trong lòng Phong nghĩ gì, nàng khẽ hôn lên má hắn, đôi mắt đẹp trong veo như mặt nước mùa thu , khóe mắt xuất hiện những gợn nước trực chảy xuống hai gò má hồng hào.
” Công tử! Ta yêu ngài.”
Một câu nhẹ nhàng như cánh hoa rơi trên mặt nước, A Mai khẽ ngả đầu vào vai Phong, cảm giác bình an.
Phong khẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng, hắn mỉm cười.