Chương 30 : Rắc Rối
” Thằng ranh! Chém thấy bà nó ”
” Lên!”
Bên trong nhẫn, Dược Ngọc lên tiếng : ” Tiểu Tử ngươi nếu có thể đánh bại hết đám người này! Lão nương sẽ dạy ngươi một đấu kĩ ta dùng hồi trẻ.”
” Vậy thì…!” Phong mỉm cười, hắn dậm chân nhảy lên cao né hết chiêu thức sau đó tay không đấm về phía lưỡi đao của Gia Liệt Áo.
Binh!
Gia Liệt Áo dùng toàn lực, vậy mà bị nắm đấm của Phong cản đao rồi bị đánh lui, Phong cũng lập tức tỏa ra đấu khí hung hãn khiến đám sát thủ e ngại.
Trên cơ thể Phong lúc này cơ hồ hiện lên một bộ giáp đấu khí khiến tất cả đều bất ngờ, chỉ có Đấu Đại Sư mới có thể hình thành Khải Giáp Đấu Khí.
” Đấu Khí Khải Giáp….Ngươi là Đại Đấu Sư?” Gia Liệt Áo không tin vào mắt mình, thanh đao trên tay cũng run rẩy theo giọng nói.
Thực ra Đấu Khí khải giáp này do Phong mượn chút sức của Dược Ngọc để hình thành, tuy nhiên chỉ có tác dụng trong 5 phút mà thôi.
Thấy bản mặt sợ hãi của Gia Liệt Áo, Phong cười nhếch : ” Sợ rồi sao?”
” Lão đại…bọn em chỉ là nhất thời ngu dốt nghe theo tên Gia Liệt Áo này nên đã đắc tội, xin thứ lỗi…tụi bay đâu chạy lẹ.” Tên cầm đầu đám sát thủ sợ đái ra máu, vội vã thu kiếm chắp tay xin lỗi rồi kéo bọn đàn em chạy mất.
Lúc này trong gian phòng chỉ còn Phong và Gia Liệt Áo, Gia Liệt Áo tay cầm đao run run : ” Hóa ra trước giờ thực lực của ngươi đều không bộc lộ hết…đáng ghét.”
” Nhưng ta đã có chuẩn bị rồi…!” Gia Liệt Áo hai mắt tức giận lấy trong người ra một viên đan dược bỏ vào miệng cắn nát. Lập tức sức mạnh tăng lên không ít.
Cơ bắp Gia Liệt Áo nở lớn, lớp áo như muốn rách tung ra. Hắn dậm chân xuống đất rồi phóng về phía Phong với tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, Phong liền tung đấm đáp trả.
Rầm!
Đòn đánh cả hai va chạm làm cho cả gian phòng rung chuyển, phía ngoài cửa Tiêu Ngọc và Tiêu Mị vừa đến nơi định xông vào tiếp ứng cho Phong nhưng bị một luồng kình lực đánh lui cả chục bước, cánh cửa cũng trực tiếp vỡ nát.
Hai nàng bị đánh lui nhanh chóng lấy lại thăng bằng, ánh mắt gắt gao nhìn về phía bên trong nơi có hai thân ảnh đang kịch chiến.
Gia Liệt Áo sau khi cắn thuốc thực lực tạm thời bước chân vào cảnh giới Đấu Sư và kéo dài được khoảng 5 phút. Hắn không để phí thời gian liền lao vào tấn công Phong toàn lực.
Mỗi cú vung đao của hắn bị Phong né đi đều để lại vết rách lớn trên sàn nhà, tường, bàn ghế trực tiếp bị đánh nát.
Binh!
Cả hai va chạm rồi lui ra, Gia Liệt Áo tay nổi gân xanh vung đao chém thẳng vào đầu Phong. Phong kịp né đòn, đường đao cắt qua rồi chém nát cây cột nhà bên cạnh thành hai nửa. Phong dậm chân lui lại, nhẫn trong tay lóe sáng lấy ra một cây thương màu đen tuyền múa vài ba đường sau đó chĩa về phía Gia Liệt Áo nói : ” Bây giờ mới là đánh thật!”
” Chết đi!” Gia Liệt Áo gầm lên lao đến vung đao chém, Phong né được nhưng ngay sau đó Gia Liệt Áo xoay lưỡi đao chém thẳng xuống bả vai của Phong.
Binh!
Tưởng rằng đối thủ đã bị mình chặt mất tay, ai ngờ nét mặt Gia Liệt Áo biến đổi khi Phong từ lúc nào đã đưa thương xuống vai đỡ lấy. Hơn nữa khi lưỡi đao và thương va chạm thì lưỡi đao đã bị mẻ trong khi thân thương không một vết xước.
Phong tung chưởng vào lồng ngực Gia Liệt Áo, một chưởng rất mạnh khiến gã buông tay khỏi đao bay lùi về sau cả chục mét đè nát cả bàn ghế, máu từ miệng chảy ra đầm đìa.
Phong thu thương lại, trận đấu đã kết thúc.
Hắn tiến về phía Gia Liệt Áo rồi cười nhếch mép : ” Cũng chỉ có vậy!”
Gia Liệt Áo bị một chưởng đánh nát xương sườn, lục phủ ngũ tạng bị hư hỏng nặng, hắn đau đớn ọc máu nhìn Phong bằng ánh mắt căm thù : ” Tiêu Phong! Coi như ta thua, nhưng có điều một người quan trọng với ngươi chắc giờ cũng đã chết rồi.”
” Người quan trọng?” Phong xỏ tay túi quần, nhìn Gia Liệt Áo bằng ánh mắt nghi hoặc.
Gia Liệt Áo cười đắc ý : ” Haha ngươi đúng là ngu! Ta đã sai người đột kích Tiêu Phủ ngay lúc này…có lẽ con nhỏ người hầu kia đã bị làm nhục….và bị giết rồi haha.”
Gia Liệt Áo ho ra máu : ” Từ lúc biết Tiêu Mị và ngươi có quan hệ, ta đã rất tức giận…ta hành hạ thân thể của ả để cho ả nếm mùi. Đường đường là công tử của Gia Liệt gia tộc như ta lại đi dùng lại nữ nhân của ngươi sao? Nỗi nhục này ta không nuốt được, ngươi đáng chết, Tiêu Mị đáng chết, con ả người hầu của ngươi cũng…phụt!”
Không để hắn lải nhải, Phong nhấc chân đá một cước vào miệng hắn khiến đầu hắn nghiêng đi, răng trong mồm rụng gần hết, máu văng tung tóe.
Gia Liệt Áo vẫn gượng nói : ” Haha mày cũng là một thằng thất bại, Tiêu Mị bỏ mày vì mày nghèo kiết xác sau đó đến với tao, tao biết nó chỉ đào mỏ nên cũng chẳng luyến tiếc, tao chỉ hận mày vì mày xơi nó trước tao.”
Ở bên ngoài, Tiêu Mị cùng Tiêu Ngọc chứng kiến toàn bộ và nghe rõ từng chữ. Tiêu Ngọc như không tin vào tai mình, ánh mắt nhìn gắt gao về phía Tiêu Mị như chờ một lời giải thích.
Tiêu Mị chết chân, nàng cúi gằm mặt nắm tay siết lại đến bật máu. Hành động đó như lời thú nhận tất cả, Tiêu Ngọc ngây người ra vài giây, đúng lúc này có tiếng động rất lớn bên trong.
Tiêu Ngọc lo lắng lao vào thì không thấy ai ở trong phòng. Tiêu Mị chết chân vài giây sau đó quay lưng rời đi, trên gương mặt mỹ lệ nước mắt đã giàn giụa từ lúc nào.
Trên bầu trời lúc này, Phong mượn sức Dược Ngọc tăng lên Đấu Vương. Hắn tóm cổ Gia Liệt Áo bay lên độ cao hơn ngàn mét rồi dừng lại.
Gia Liệt Áo sợ mất mật vội van xin : ” Đừng mà…tha cho ta….ngươi muốn thứ gì…tiền? Gái? Ta đều đáp ứng cho ngươi.”
Phong lạnh lùng đáp : ” Loại như mày…không xứng để tao tha thứ.”
Dứt câu Phong buông tay, Gia Liệt Áo như bù nhìn rơm rơi từ độ cao hơn ngàn mét xuống một cái hồ, chết tan xác.
Cùng lúc đó ở Tiêu Phủ, nhóm người do Gia Liệt Áo phái đi vẫn chưa thể đột nhập được Tiêu Phủ bởi vì xung quanh Tiêu Phủ có một kết giới bảo vệ. Kết giới này do Dược Ngọc dựng lên bằng phương pháp đặc biệt, không có tiểu xảo tuyệt đối không thể vào.
Gia Liệt Áo đã không thể lường trước khi Phong rời khỏi phủ đã chuẩn bị. Hắn càng không ngờ rằng đêm nay là đêm cuối của cuộc đời hắn.
Phong lơ lửng giữa không trung, một lát sau bay về một hướng không xác định.
Tiêu Ngọc đã rời khỏi Gia Lâu Áo để đuổi theo Tiêu Mị. Bầu trời bắt đầu đổ mưa, Tiêu Mị chạy dưới làn mưa rồi vấp ngã, nàng bật khóc nức nở, cảnh tượng hết sức xót xa.
Tiêu Ngọc mặc mưa chạy đuổi theo Tiêu Mị, nàng lo rằng Tiêu Mị sẽ nghĩ quẩn. Cuối cùng cũng phát hiện Tiêu Mị ngồi khóc dưới mưa, nàng không cầm lòng được tiến đến an ủi.
Tiêu Mị nhào vào lòng Tiêu Ngọc, nàng khóc ấc lên hỏi : ” Là muội đã sai! Tất cả do muội.”
” Muội không có lỗi! Chúng ta về thôi.” Tiêu Ngọc an ủi biểu muội của mình, nàng sẽ đề nghị Phong quay lại với Tiêu Mị. Tuy là Tiêu Mị sai nhưng cũng đã biết lỗi, nàng tin rằng cộng thêm sự đe dọa từ nàng thì Phong sẽ miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng Tiêu Mị lắc đầu : ” Hức! Nếu lúc đó muội không ham vật chất, không ham danh lợi bỏ Tiêu Phong để theo Gia Liệt Áo thì có lẽ hiện tại sẽ khác….muội hối hận rồi!”
Tiêu Ngọc vỗ về nàng, an ủi : ” Đâu hoàn toàn do muội! Là do tên Tiêu Phong kia lúc đó vô dụng thôi, đừng khóc nữa mau về Tiêu Phủ với ta.”
Sau khi thuyết phục mãi thì Tiêu Mị cũng chịu trở về cùng Tiêu Ngọc. Cả hai dầm mưa về Tiêu Phủ mà không biết rằng Phong vẫn luôn ở trên cao theo sát họ.
Dược Ngọc thấy vậy bèn hỏi : ” Bây giờ ngươi tính thế nào? Làm hòa hay không?”
Phong lạnh lùng đáp : ” Không!”
” Hazzz! Cũng tội cho con bé Tiêu Mị, tuổi trẻ bồng bột suy nghĩ chưa thấu đáo.” Dược Ngọc tiếc cho Tiêu Mị thở dài nói.
Phong vẫn giữ nguyên quyết định, nữ nhân bỏ hắn được lần một thì ắt có lần hai, lần ba. Bài học chỉ được rút ra khi chúng ta biết chắc sẽ mất một thứ gì đó ban đầu chúng ta vứt bỏ nhưng nhận ra thứ đó thực sự quan trọng.
Trầm ngâm một lát Dược Ngọc hỏi : ” Ngươi giết chết Gia Liệt Áo, ắt hẳn Gia Liệt Tất sẽ cho người truy sát ngươi, nếu ngươi muốn thì ta sẽ cùng ngươi diệt sạch bọn chúng.”
Phong có ý khác, hắn không muốn chém giết tùy tiện : ” Con sẽ rời khỏi đây! Đến một nơi nào đó.”
Dược Ngọc gật gù : ” Vậy là ngươi đã tính toán từ trước.”
” Đúng! Nhưng trước khi đi con cần làm một việc.”
Phong tới thẳng Gia Liệt gia tộc quậy một trận, cướp một số tiền lớn rồi tẩu thoát trước sự bất lực của Gia Liệt Tất. Sau đó hắn về Tiêu Phủ, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ trong đêm mưa tầm tã.
A Mai đang ngủ từ từ tỉnh dậy, thấy Phong về thì khẽ nói : ” Công tử về rồi! Bên ngoài trời mưa to như vậy, người ướt hết rồi để ta lau cho ngài.”
Sau khi thay y phục, Phong nói cho A Mai về ý định rời đi của mình. A Mai chỉ khẽ gật đầu đáp : ” Chỉ cần có công tử! Ta nguyện theo tới cùng.”
Biết được tình cảm A Mai dành cho mình, Phong mỉm cười.
Sáng hôm sau Tiêu Ngọc tới phòng của Phong tìm hắn để nói về chuyện của Tiêu Mị, đáng tiếc trong phòng không có ai, trên bàn có một mảnh giấy là lời nhắn mà Phong để lại.
Trên con đường nhỏ vắng người, Phong cùng A Mai cưỡi ngựa về phía bắc, nơi họ muốn đến là Hắc Phong Thành. Một thành thị lớn cách Ô Thản Thành 50 dặm.
Sau khi đến Hắc Phong Thành, Phong đã dùng tiền cướp được từ Gia Liệt gia tộc và chút thủ đoạn để mua đứt một mảnh đất. Xây một trang viên còn lớn hơn cả Tiêu Phủ, biết A Mai có ước mơ mở quán ăn, Phong liền xây cho nàng một quán ăn khang trang.
Thời gian trôi qua vài tháng, quán ăn làm ăn sinh lãi. A Mai thuê thêm nhân công còn mình phụ trách dạy họ các công thức món ăn.
Phong mở một tiệm thuốc thuê người về bán các đan dược và thảo dược.
Còn bản thân hắn thì ngày ngày ở phủ tu luyện, rảnh thì ghé quán thăm A Mai. Tối về hai người lại quấn lấy nhau, cuộc sống êm đềm trôi qua cho đến khi….
Cách quán ăn của A Mai một dãy phố là một quán ăn khác, họ kinh doanh lâu đời và buôn bán cũng tốt nhưng từ khi quán của A Mai xuất hiện thì khách kéo đến đó nườm lượp. Quán họ vắng khách và khi tìm hiểu thì đã nghĩ cách chơi xấu.
Quán ăn đó do một gia tộc có địa vị ở Hắc Phong Thành cai quản, tên là Tư Đồ gia tộc. Gia tộc này lớn mạnh hơn Gia Liệt tộc gấp mấy lần, họ có 3 cường giả Đấu Linh tọa trấn nên rất ít có thế lực tại Hắc Phong Thành muốn đối đầu.
Chịu trách nhiệm quản lý quán ăn đó là Tư Đồ Mặc! Một trung niên khoảng 40 – 50 tuổi, có sở thích sưu tầm đồ quý. Gã khá phẫn nộ về việc làm ăn ế ẩm của quán, khi hỏi ra thì biết vì có một quán khác mới mọc lên.
” Tìm hiểu kĩ chưa? Bọn chúng có lai lịch thế nào?” Tư Đồ Mặc đập bàn hỏi đám người trong quán.
Họ đáp : ” Chỉ biết chủ quán là nữ tên A Mai, nhìn rất trẻ. Thực lực không mạnh, hình như không phải người địa phương.”
Tư Đồ Mặc nhíu mày : ” Người vùng khác đến sao! Mau đi dằn mặt bọn chúng cho ta.”
Hôm nay quán của A Mai buôn bán thuận lợi, khách vào ra tấp nập. Một nhóm người tiến vào quán với thái độ bất thường, họ gây tiếng động lớn, rồi mắng tiểu nhị phục vụ vụng về.
” Quán lớn thế này mà có tên tiểu nhị vô dụng, chủ quán đâu ra đây.” Đạp ngã tên tiểu nhị, người kia hống hách lớn tiếng.
Biết là dân trong nghề thanh toán nhau, khách khứa để lại tiền rồi rời đi tránh bị sứt đầu mẻ trán.
A Mai đang hướng dẫn đầu bếp nấu món mới, tên tiểu nhị mặt tái như đít nhái chạy vào báo cáo : ” A Mai! Bên ngoài kia có đám người muốn gây rối, giờ phải làm sao?”
” Hả! Ngươi chạy về phủ tọi Tiêu Phong đến đây, ta ra nói chuyện với bọn chúng.” A Mai nét mặt lo lắng dặn dò tên tiểu nhị, sau đó ra ngoài.
Đám người gây rối thấy một thiếu nữ xinh xắn trắng trẻo từ trong bếp đi ra, còn tưởng là con gái chủ quán liền trêu ghẹo : ” Haha tiểu cô nương! Cha mẹ đâu gọi ra đây, bọn ta không nói chuyện với con nít.”
Là trẻ mồ côi nên khi bị nhắc đến cha mẹ, A Mai rất buồn, lại còn là đám lưu manh rẻ rách này với thái độ kinh thường chế diễu nên nàng rất tức giận tuy nhiên biết làm to sẽ không có lợi nên nàng hạ giọng nói : ” Ta chính là chủ quán! Khách quan không hài lòng gì sao?”
Tên kia đá ghế cười đáp : ” Haha đừng làm ta mắc cười, mau gọi chủ quán ra đây.”
Tên tiểu nhị chạy khỏi quán được hơn trăm mét, do hoảng loạn nên không chú ý va vào một người, hắn cuống cuồng đứng dậy xin lỗi.
” Ủa! Tiêu Phong?” tên tiểu nhị giờ mới nhận ra người mình đụng phải là Phong, hắn liền cuống cuồng kể sự việc cho Phong nghe.