Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! – Chương 3 : Ma Thú Sơn Mạch – Botruyen

Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! - Chương 3 : Ma Thú Sơn Mạch

Chương 3 : Ma Thú Sơn Mạch
” Nhóc con, dám dùng sức mạnh của ta để tán gái…ta cho ngươi chết.” Dược Phu Nhân thầm mắng sau đó thu lại toàn bộ sức mạnh cho Phong mượn, Phong đang né đòn của Tiêu Mị chợt nhận ra bản thân đã mất sức mạnh nên định lên tiếng nhưng đã bị nắm đấm của Tiêu Mị đánh thẳng vào mặt ngã ngửa bất tỉnh nhân sự.

” Ủa!” Tiêu Mị ngạc nhiên thốt lên nho nhỏ, rõ ràng hắn đang né đòn với tốc độ cực nhanh thì đột ngột chậm lại rồi bị trúng một đấm cơ bản dẫn đến bất tỉnh, điều này thực khiến nàng càng tò mò.

Khi Phong tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường trong căn phòng quen thuộc, đối diện là Tiêu Mị đang ngồi chéo chân trên ghế đang dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn, là nàng đem hắn vào khi hắn bị ngất.

” Đau đầu quá!” Phong rên rỉ.

” Ta tên Tiêu Mị, ban nãy là ngươi nhường ta phải không?” Tiêu Mị e dè một chút, cất giọng hỏi.

” Ờ đúng, là ta thấy ngươi xinh đẹp nên không nỡ trêu đùa thêm.” Phong gật đầu xác nhận oai như cóc, mặc dù sự thật không phải vậy, nhưng với thái độ tự tin của hắn khiến Tiêu Mị cũng không hề nghi ngờ mà trái lại còn cảm kích.

” Ta nhờ ngươi một việc được không Tiêu Phong, tuy chúng ta mới gặp nhau nhưng ta có cảm giác ngươi có thể tin tưởng.” Tiêu Mị nói.

Được gái xinh nhờ vả, ngu gì lại từ chối nên Phong liền đáp : ” Còn tùy vào việc ngươi muốn nhờ là gì.”

Tiêu Mị nói : ” Ta muốn tiến vào Ma Thú Sơn Mạch để tìm một loại thảo dược, ta không muốn ai biết ta đi tìm loại thảo dược này, nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ trả thù lao hậu hĩnh cho ngươi.”

” Vào Ma Thú Sơn Mạch?” Phong nghĩ thầm, hắn đang có một linh hồn Đấu Đế hộ thân nên chẳng việc gì phải sợ mấy con ma thú kia cả, hơn nữa đây lại là cơ hội tốt để có thời gian ở cùng Tiêu Mị, biết đâu có cơ hội vật nàng ra để luyện công thì chẳng phải hắn quá lãi rồi sao!

” Được!” Phong gật đầu đồng ý ngay, hắn bật dậy khỏi giường.

Tiêu Mị thở nhẹ một hơi, hai con mắt khẽ híp lại rồi mở ra sau đó cùng Phong tiến về Ma Thú Sơn Mạch.

Tiêu Mị vừa đi vừa nói sơ qua : ” Nó khá gần thôi, nếu may mắn chúng ta chỉ phải đụng độ đám ma thú nhất giai. Loại thảo dược ta muốn tìm tên là Lục Bích Thảo khá là hiếm, ngươi chỉ cần hỗ trợ ta cho tới khi trở về thì tiền ngươi muốn bao nhiêu cũng được.”

” Vậy ta muốn thứ khác thì sao?” Phong đang đi bỗng dừng lại hỏi, giọng gian tà cực kì.

Tiêu Mị liếc mắt nghi hoặc : ” Thứ gì?”

Phong đáp : ” Một nụ hôn cũng được.”

” Vô Sỉ….đừng có mơ.” Tiêu Mị tức giận mắng rồi đi rất nhanh về phía trước, hai má hơi đỏ lên khi nghĩ về nụ hôn ban nãy giữa hắn và nàng, là hắn cướp mất nụ hôn đầu của nàng.

Hai người đi tới một gốc cây lớn, nơi này chính là điểm bắt đầu của Ma Thú Sơn Mạch, một khi tiến vào thì khó nói trước được điều gì.

Xung quanh có vài nhóm người, bọn họ là các dong binh đoàn tự lập, họ tiến vào Ma Thú Sơn Mạch để săn bắt, tìm ma hạch, thảo dược,…. Lúc đầu Tiêu Mị cũng định dùng tiền thuê vài người nhưng lại thôi vì nàng không tin bọn họ cho lắm.

Thấy hai đứa trẻ 14 – 15 tuổi lảng vảng ở nơi này, một người đàn ông lớn tiếng hỏi thăm : ” Lại có thêm hai đứa nhóc nữa, sáng nay có một đứa tiến vào rồi, các ngươi cùng một bọn sao?”

Tiêu Mị không trả lời, nàng vượt qua gốc cây tiến thẳng Ma Thú Sơn Mạch. Phong cũng đi theo, hai người dần khuất sau những lùm cây.

Diện tích Ma Thú Sơn Mạch rất rộng lớn, Phong và Tiêu Mị đi bộ được khoảng nửa tiếng thì tới một đoạn bờ sông nơi có vài ma thú đang uống nước.

Tiêu Mị nhìn về phía gần bờ sông nơi có một nháy cỏ cao bất thường màu xanh lục bảo lung linh, đó chính là Lục Bình Thảo.

” Thấy rồi!” Tiêu Mị hai mắt sáng lên định lao tới nhưng Phong đã nắm tay nàng kéo lại, nàng định hỏi vì sao lại ngăn cản nàng thì câu trả lời ở ngay trước mắt. Từ phía bụi cây rậm cách đó không xa có một con ma thú dạng sói lông đỏ vừa lao ra bắt lấy một ma thú hình ngựa khác đang uống nước gần đó.

Tiêu Mị quay sang nhìn Phong bằng ánh mắt cảm ơn, sau đó nhận ra tay mình vẫn bị tay Phong nắm lấy mà không chịu buông. Nàng e dè rụt tay lại thay vì buông lời trách móc, hai má lại đỏ lên mà chẳng hiểu vì sao.

Phong nhìn con sói lông đỏ đang xé xác con ngựa, giọng nhỏ nói : ” Đó là Huyết Lang, ban nãy ngươi mà lộ diện thì nó sẽ tấn công ngươi ngay.”

” Vậy sao…cảm ơn ngươi!” Tiêu Mị nói lí nhí cảm ơn.

Cả hai tiếp tục quan sát, con huyết lang sau khi ăn xong thì tiến tới bờ sông uống nước, uống xong thì quay lưng rời đi. Sau khi cảm thấy an toàn thì Phong cùng Tiêu Mị mới tiến ra, đứng trước gốc Lục Bích Thảo rồi nhổ nó lên cất đi, Tiêu Mị mỉm cười mãn nguyện sau đó quay sang nói : ” Về thôi!”

Dược Phu Nhân trong chiếc nhẫn trên tay Phong bỗng lên tiếng : ” Mau chạy, có nhiều ma thú đang di chuyển tới khu vực này với tốc độ rất nhanh.’

” Cái gì?” Phong giật mình, hắn một lần nữa nắm tay Tiêu Mị kéo đi chạy theo hướng bờ sông.

Ngay khi vừa chạy khỏi đó thì từ những bụi cây rậm xung quanh mấy chục con huyết lang nhe nanh múa vuốt xuất hiện rồi đuổi theo hai người.

Tiêu Mị quay đầu lại nhìn cả đám huyết lang đang đuổi theo mình thì sợ như một bé gái, tay tự động nắm chặt tay Phong rồi truyền hết đấu khí xuống chân để chạy cho nhanh. Phong thì mượn sức của sư phụ hắn nên dư sức chạy nhưng Tiêu Mị thì nhanh chóng kiệt sức, Phong tiện tay bế nàng lên rồi dùng sức bật nhảy lên một ngọn cây sau đó nhảy tiếp lên một mỏm đá cao rồi nhảy tiếp lên một khoảng đất trên cao và cắt đuôi được lũ sói.

Tiêu Gia lúc này, Tiêu Chiến tộc trưởng đang ngồi trong phòng khách của tiêu gia với các vị trưởng lão, họ đang họp để đưa ra quyết định chính thức cho buổi lễ sắp diễn ra vào cuối tháng, một buổi lễ vô cùng quan trọng.

Tiêu Chiến là một người đàn ông cao lớn, có bộ râu đen rậm cùng gương mặt nghiêm nghị. Thực lực đạt tới Nhất Tinh Đại Đấu Sư, là một trong những người mạnh nhất của Tiêu Gia. Bản thân là tộc trưởng nên việc thu xếp chu đáo cho buổi lễ sắp tới hắn phải làm sao cho thật chu đáo nhất.

Trong lúc đang bàn việc quan trọng thì đột nhiên có một gia nô hớt hải chạy vào sợ hãi báo cáo : ” Thưa tộc tưởng….Tiêu Ninh thiếu gia bị….bị thương rồi ạ.”

“Bị thương?” Tiêu Chiến sắc mặt đại biến, Tiêu Ninh là con trai cưng hắn yêu chiều nhất, là cành vàng lá ngọc của Tiêu Gia và là chỗ dựa cho tiêu gia trong tương lai. Chính vì vậy mà khi nghe tin này, cả tộc trưởng lẫn trưởng lão đều mặt tái mét lập tức rời phòng khách hoãn buổi họp để đến xem xét tình hình của Tiêu Ninh.

Khi đến nơi, thấy cách tay gãy lòi cả xương của con trai mình thì Tiêu Chiến phẫn nộ gầm lên : ” LÀ KẺ NÀO ĐÃ GÂY RA CHUYỆN NÀY, TA SẼ RÚT XƯƠNG HẮN.”

Một tên gia nô báo cáo : ” Dạ là người Tiêu Gia chúng ta, tên Tiêu Phong, làm gia nô đốn củi. Là một trong 2 người mà Huân Nhi xem trọng nhất.”

Nghe cái tên này, Tiêu Chiến siết chặt nắm tay gầm gừ : ” Một tên gia nô? Gô cổ hắn tới đây cho ta. Nếu con bé Huân Nhi có ý định bao che thì đích thân ta sẽ trừng trị cả hai đứa nó.”

Nghe theo chỉ thị của tộc trưởng, đám người kéo nhau đến ngôi nhà mà Phong hay ở nhưng không có ai, ngay cả Huân Nhi lẫn Tiêu Viêm. Đám người đành trở về báo cáo lại, khi biết tin thì Tiêu Chiến ra lệnh toàn Tiêu Gia nếu phát hiện bất cứ tung tích nào của Tiêu Phong thì lập tức báo cáo lại cho hắn.

” Tiêu Phong dám đả thương con trai ta rồi cúp đuôi bỏ trốn, nếu hắn có xuất hiện một lần nữa ở tiêu gia này thì ngày đó sang năm cũng sẽ là ngày giỗ của hắn.” Tiêu Chiếc siết chặt nắm đấm phẫn nộ tuyên bố.

Tiêu Ninh lúc này đã được chữa trị xong, phần xương gãy đã được nối lại lại và cần vài ba ngày tĩnh dưỡng nghỉ ngơi trước khi có thể hoạt động bình thường. Hắn vừa cay cú vừa cảm thấy bị sỉ nhục, đường đường là thiếu niên thiên tài lại bị một thằng gia nô kém tuổi đánh cho gãy tay. Cũng may đám thuộc hạ của hắn không tiết lộ việc Phong đã áp đảo hắn hoàn toàn, nếu không chỉ có nước chui xuống đất trốn cho đỡ nhục.

Tiêu Ninh vừa ngồi nghỉ ngơi, bên cạnh có một nha hoàn đang khép nép với nét mặt lo lắng điều gì đó.

Đúng lúc này, cánh tay không bị gãy của Tiêu Ninh ngoắc gọi nha hoàn này rồi nháy mắt ra ám hiệu thân mật. Giống như đã gặp ám hiệu này nhiều lần, nha hoàn kia liền tiến vài bước ra ngoài khép cửa lại sau đó vừa đi vừa cởi bỏ y phục tiến về phía Tiêu Ninh.

Tiêu Ninh là một con dê xồm, mặc dù bị thương nhưng cũng không ngăn được cơn thèm gái của bản thân mà lao vào ngấu nghiến nha hoàn kia, tiếng rên rỉ cứ thế vang lên.

Trước mặt mọi người Tiêu Ninh luôn tỏ ra cao ngạo tự tin, khi về phòng thì giở thói hoang dâm vô độ với những nha hoàn hầu hạ hắn. Hắn đã quan hệ với không dưới mười nha hoàn và biến họ trở thành nô lệ tình dục với đủ trò biến thái có thể nghĩ ra.

Cùng lúc đó, Tiêu Viêm với sự dẫn dắt của Dược Lão đang chạy như chối chết khi bị một con ma thú nhất giai đuổi đánh. Dược Lão nhận ra thiên phú luyện đan của hắn nên đã chỉ điểm hắn tiến vào Ma Thú Sơn Mạch tìm thảo dược về bào chế ra đan dược để bồi bổ cho cơ thể của Tiêu Viêm. Nếu có thêm đan dược phù hợp hỗ trợ thì việc mạnh lên đối với hắn chỉ là vấn đề thời gian.

” Tiêu Mị ngươi hãy chờ ta…đợi khi bản thân ta thực lực đầy đủ sẽ quay lại với ngươi, khi đó xem ai còn dám cười chê!” Tiêu Viêm nghĩ thầm đầy quyết tâm, hiện tại để đặt Huân Nhi và Tiêu Mị ra so sánh thì hắn thích Tiêu Mị hơn và chỉ xem Huân Nhi là em gái, có lẽ đây là lựa chọn sai lầm mà cả đời này hắn phải hối hận.

” Sư Phụ…người muốn con bị con ma thú kia đánh chết sao…con sắp không đủ sức chạy nữa rồi.” Tiêu Viêm vừa tái mặt vừa cắm đầu cắm cổ vắt chân lên chạy, miệng cầu cứu Dược Lão.

Dược Lão bay lượn lờ ngay trên đầu Tiêu Viêm, vuốt chùm râu bạc cười cười nói : ” Tiểu tử ngươi cứ chịu khổ một chút đi, sau này còn vất vả gấp bội.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.