Chương 29 : Chiến Ở Gia Lâu Áo
Nghĩ thế nào cũng ra Phong là kẻ phản bội gia tộc, Tiêu Ngọc hết sức tức giận bật dậy khỏi giường tính đi tìm hắn hỏi chuyện cho rõ ràng, nếu quá đáng thì phải sử dụng nắm đấm.
Khi nàng định mở cửa thì cùng lúc đó có người mở cửa từ bên ngoài, cả hai giật mình.
Xoảng!
” Thôi chết! Xin lỗi Tiêu Ngọc tiểu thư.” Người đó là A Mai, nàng nghe lời Phong đem điểm tâm đến cho Tiêu Ngọc ăn không ngờ lại bị Tiêu Ngọc làm cho giật.
Tiêu Ngọc nghĩ A Mai chỉ là người hầu nên cũng chỉ gật đầu nhẹ rồi đi vào phòng ngồi xuống nói : ” Không sao, ngươi dọn dẹp đi ta không nói với Tiêu Phong đâu.”
Rồi như nghĩ ra điều gì nàng hỏi A Mai : ” Nè! Ngươi làm người hầu ở đây bao lâu rồi.”
” Dạ cũng khoảng nửa năm, tiểu thư hỏi như vậy làm gì?” A Mai đáp sau đó hỏi lại.
” Ừm để xác minh! Mà bình thường Tiêu Phong làm gì? Hắn kiếm đâu ra tiền mà xây được Tiêu Phủ này?”
” Không biết, mà sao tiểu thư hỏi mấy điều đó?”
Tiêu Ngọc má giận phừng phừng, nàng đinh ninh rằng Phong đã làm việc với Gia Liệt Tất thì mới có tiền, không khéo Tiêu Gia thành ra như bây giờ cũng có liên quan đến hắn.
Thấy A Mai xinh xắn hiểu chuyện, Tiêu Ngọc bèn hỏi kĩ : ” Vậy ngươi bị bắt đến đây phải không? Hắn có làm gì với ngươi chưa? Tên đó mặt nhìn dâm lắm!”
Bị hỏi vấn đề nhạy cảm, A Mai đỏ mặt khó đáp. Tiêu Ngọc nhìn vậy tưởng lầm Phong đã làm gì đó với A Mai liền cau mày : ” Hóa ra hắn vừa ăn cháo đá bát còn là yêu râu xanh…để ta đi cho hắn một trận.”
” Ấy tiểu thư…người hiểu lầm Tiêu Phong rồi! Ngài ấy không như tiểu thư nghĩ đâu.” A Mai vội vã níu tay Tiêu Ngọc, khẩn trương nói.
” Hừ! Ta không tin, ngươi không phải sợ hắn đã có ta ở đây ta sẽ bảo vệ ngươi.”
” Tiểu thư nghe ta nói! Thực ra ta là trẻ mồ côi phải ăn xin kiếm sống qua ngày. Là công tử đã cưu mang ta, cho ta ăn mặc, còn đối xử với ta rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất tử thế nữa…ta không biết tiền ở đâu ra mà ngài ấy có nhiều như vậy nhưng ngài ấy không phải người xấu, nếu tiểu thư không tin thì có thể hỏi gia nô trong phủ.” A Mai xúc động kể, sau đó đưa hai bàn tay lên nghẹn ngào nói tiếp : ” Thân thể ta yếu đuối cũng là ngài ấy cho ta dùng đan dược, dạy ta tu luyện đấu khí.”
Nghe một nha hoàn như A Mai kể tốt về Phong, Tiêu Ngọc lông mày dãn ra khẽ ồ một tiếng. Vậy hắn không phải yêu râu xanh, nhưng có phải ăn cháo đá bát với Tiêu Gia hay không thì vẫn phải xem xét.
” Thôi được ta tạm tin ngươi, có điều tối nay ta ngủ một mình không yên tâm, ngươi ở đây ngủ với ta.” Tiêu Ngọc khẽ nói, ánh mắt nhờ vả.
” Để ta hỏi ý kiến công tử đã!”
” Không cần hỏi! Ta đồng ý.”
Giọng nói vang lên, Phong từ bên ngoài bước vào đĩnh đạc nói. Rồi hắn phải vội cúi đầu né cú đấm của Tiêu Ngọc, sau đó lui ra xa nhăn nhó : ” Tiêu Ngọc tỷ tỷ muốn giao hữu sao?”
” Tên khốn dám nghe lén, ta đánh gãy chân ngươi.” Tiêu Ngọc kinh ngạc khi thấy Phong né được đòn đánh của mình, nhưng do đang tức giận nên nàng tiếp tục đánh khiến cả hai phải ra ngoài sân.
Thân thủ cả hai linh hoạt, thoáng chốc đã có mặt ở giữa khoảng sân. Tiêu Ngọc ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn về phía Phong kinh nghi hỏi : ” Ngươi là Đấu Giả?”
” Thì sao? Tiêu Ngọc tỷ chê ta không đủ tầm đấu với tỷ à!” Phong cười cười nói, nhờ khả năng cảm nhận chính xác của Dược Ngọc nên Phong biết được Tiêu Ngọc đang ở Tam Tinh Đấu Giả, thiên phú như vậy cũng được xét là tinh anh rồi.
Có điều nhiêu đó không thể so được với Ngũ Tinh Đấu Giả như Phong, hơn nữa do hắn dùng Cửu Lâu Cốt Tửu nên xương cốt thân thể rắn chắc gấp đôi người cùng cấp. Có thể đánh với Thất Tinh Đấu Giả mà không hề yếu thế, cộng với một số chiêu thức đặc thù thì có là Cửu Tinh Đấu Giả cũng chưa chắc đánh nổi Phong.
” Trước đây trong lớp tinh anh của gia tộc ta không hề thấy ngươi, chắc hẳn ngươi là người Gia Liệt tộc rồi.” Tiêu Ngọc siết chặt nắm tay trắng nõn, môi hồng khẽ mím lại rồi lao về phía Phong tung ra một chưởng đem đấu khí hóa thành một làn khói mờ nhạt.
Phong dễ dàng né tránh, vừa né vừa trêu ghẹo Tiêu Ngọc : ” Ta xuất thân là tầng lớp thấp kém của Tiêu Gia, đương nhiên tỷ tỷ không biết rồi… Mộc đấu khí của tỷ quả nhiên lợi hại a!”
Bị Phong né tránh dễ dàng, Tiêu Ngọc tức càng thêm tức liền tung sát chiêu, môi hồng cắn chặt quát : ” Dám kinh thường ta, bổn cô nương không tha cho ngươi.”
Đối với Tiêu Ngọc, thân phận của nàng là tiểu thư của Tiêu Gia, không dễ gì có người dám trêu ghẹo nàng như vậy. Tay nàng đấu khí bao phủ tầng khí nhàn nhạt mơ hồ hiện ra một lớp giáp như vỏ cây nhắm thẳng ngực Phong đánh tới, trúng phải chiêu này cho dù Tứ Tinh Đấu Giả cũng bị trọng thương.
” Tiêu Ngọc tỷ! Đây là tỷ ép ta đấy.” Phong chợt chuyển sang chế độ nghiêm túc, hắn không tránh né mà trực tiếp tung đấm đáp trả.
Rầm!
Hai chiêu thức va chạm, kình phong làm cỏ dưới chân dạt xuống. A Mai chạy tới đã thấy Phong bế Tiêu Ngọc trên tay đang bất tỉnh.
” Công tử! Ngài không sao chứ?” A Mai chạy tới lo lắng hỏi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Phong thì biết mình lo thừa, ánh mắt chuyển sang Tiêu Ngọc đang bất tỉnh trên tay Phong khẽ nói : ” Tiêu Ngọc tiểu thư bị ngất rồi!”
Phong gật đầu nói : ” Đưa nàng ta vào nhà, muộn rồi.”
Sáng hôm sau, Tiêu Ngọc giật mình mở mắt, cảm thấy cơ thể có chút đau nhức. Khẽ xoa xoa cái trán để nhớ lại việc hôm qua, nàng bị bất tỉnh trong lúc giao thủ với Tiêu Phong.
” Tên đó…mạnh thật!” Nàng cảm thán, sau đó đi tắm để cho thơm tho sạch sẽ. Trong phòng tắm Tiêu Ngọc ngâm mình suy nghĩ : ” Với thực lực tối qua hắn biểu hiện ra sợ rằng đã là Ngũ Tinh Đấu Giả, hắn còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, sợ rằng vài năm nữa hắn sẽ rất mạnh…Tiêu Gia muốn khôi phục thì cần có kẻ như hắn.”
Sau khi tắm xong, Tiêu Ngọc thay y phục mới rồi rời khỏi phòng, Tiêu Phủ không lớn nên chỉ vài chục bước chân nàng đã đến sân trước, nơi vừa xảy ra một cuộc tỷ thí.
Tiêu Tùng thở dốc bò dậy sau khi đọ sức cùng Phong, hiển nhiên hắn cũng bại trận nhanh chóng mặc dù thực lực Tứ Tinh Đấu Giả.
Lúc này Tiêu Ngọc vừa đi tới, hiển nhiên cũng nhìn thấy cảnh đó lại càng khiến nàng tin tưởng rằng Phong đúng là rất mạnh.
” Tiêu Phong huynh đệ sức mạnh phi phàm! Ta bái phục.” Tiêu Tùng hướng Phong chắp tay lịch sự.
” Haha quá lời! Tiêu Tùng huynh cũng rất mạnh.” Phong cũng chắp tay đá lễ. Trong lòng thầm nghĩ tên to xác này nhìn có vẻ được việc, nếu dẫn theo khi đi làm nhiệm vụ ắt hẳn sẽ tốt.
Phong thấy Tiêu Ngọc đến thì cười nói : ” Tiêu Ngọc tỷ chúc buổi sáng tốt lành.”
” Ừ!” Tiêu Ngọc nhàn nhạt đáp, đi thẳng đến chỗ Tiêu Tùng xem xét.
” Tiêu Ngọc tiểu thư ta không sao haha.” Tiêu Tùng cười khi Tiêu Ngọc xem xét thương thế của mình.
” Ồ hai người này xem ra khá thân thiết, không sao, cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi.” Phong cười gian thầm nói.
Hôm nay khá rảnh nên Phong giành thời gian ở phủ, mục đích để tạo sự tin tưởng với Tiêu Ngọc. Nàng lại muốn so tài lần nữa và kết quả chắc ai cũng biết, Tiêu Ngọc lúc này mới thực sự phục sức mạnh của Phong, nhưng thiện cảm vẫn chưa thể hình thành.
Mấy ngày sau, Phong nhận được tin Gia Liệt Áo đã xây xong lầu xanh mời hắn đến dự tiệc thì hớn hở. Gì chứ tiệc tùng gái gú làm sao hắn vắng mặt cho được.
Phong đi xe ngựa đến nơi gọi là Gia Lâu Áo, đây chính là lầu xanh mới xây của Gia Liệt Áo, tuy nhỏ hơn Ô Thản Lâu nhưng đẹp không kém.
Hắn không chú ý rằng đằng sau luôn có kẻ bám theo.
Khi đến nơi, Phong phất tay làm bộ quý tộc rồi bước vào trong. Nơi đây mùi nước hoa thơm ngát, đâu đâu cũng thấy mấy nữ nhân ăn mặc thiếu vải, da trắng như tuyết đi lại mời chào khách khắp nơi.
Vị trí trung tâm của tửu lâu đang diễn ra một điệu múa đẹp đến mê người của kĩ nữ che mặt. Mấy gã đàn ông vào đây súng dưới quần cứ dựng ngược lên, mắt nhìn không chớp vào những nơi nhạy cảm của các kĩ nữ.
Vì thường đến phủ chơi tập thể cùng các nàng nên khi Phong xuất hiện có vài kĩ nữ đã nhận ra vội chạy tới lôi kéo mời chào.
” Ây da Tiêu Phong đệ đệ! Mấy ngày không gặp tỷ đây nhớ cái đó…của đệ quá!”
” Nào nào! Mời vào trong, hôm nay để ta chăm sóc đệ nha.”
” Đừng có giành, hôm nay Tiêu Phong đệ là của ta.”
” Hứ! Tiêu Phong ngươi lên trên lầu đi, Gia Liệt công tử đợi lâu rồi.” Một kĩ nữ hiểu chuyện giải vây cho Phong, cười cười nói.
” Cảm ơn!” Phong đáp, hắn rất nhanh đã đi lên lầu bỏ lại mấy kĩ nữ đứng đó cãi cọ nhau.
Trên lầu lúc này cũng rất náo nhiệt, khách của Gia Liệt Áo đang vừa được xem múa vừa được kĩ nữ xinh đẹp bên cạnh hầu hạ chu đáo, tên nào tên đấy mặt mày đỏ gay.
Gia Liệt Áo cũng vậy, Tiêu Mị ngồi bên cạnh một tay đút đồ ăn một tay vọc dương vật hắn trong quần.
” Cái tên Tiêu Phong này…sao còn chưa tới nữa?” Một ông lão 90 tuổi gầy gò ốm yếu, hai tay ôm hai kĩ nữ vừa bóp mông các nàng vừa hỏi.
Gia Liệt Áo cười cười đáp : ” Sắp tới rồi?”
Bên ngoài Gia Lâu Áo lúc này Tiêu Ngọc cũng đã tới, nhìn nơi này tay nàng siết chặt đôi mắt đẹp lóe tia tức giận : ” Hay lắm! Người Tiêu Gia lại đến những nơi thế này, ta phải dạy dỗ ngươi mới được.”
Tiêu Ngọc hùng hổ đi vào bên trong, đúng lúc mấy kĩ nữ kia đang cãi nhau, thấy một cô gái xinh đẹp bước vào liền ngừng cãi.
Nếu có một nữ nhân không phải kĩ nữ vào lầu xanh thì có hai khả năng, khả năng thứ nhất nàng ta không thích nam nhân, đến đây để tìm kiếm nữ nhân thỏa nãm dục vọng, khả năng này khá hiếm và không ảnh hưởng gì. Khả năng thứ hai và cũng là rắc rối đó là nữ nhân đó đi tìm phu quân đang ăn chơi thác loạn ở đây.
Kĩ nữ đều rất ái ngại khả năng thứ hai nên ngay khi nhìn thấy Tiêu Ngọc thì tìm cách lẩn đi chỗ khác.
Tiêu Ngọc cũng là lần đầu đến nơi như vậy, nàng không biết phải bắt đầu từ đâu để có thể lôi cổ Phong trở về.
Nàng nhìn xung quanh rồi nhìn về phía cầu thang nơi có một thiếu nữ vô cùng quen thuộc vừa đi xuống : ” Tiêu Mị!”
” Muội ấy còn sống? Tiêu Mị!” Tiêu Ngọc mừng rỡ, vội lao đến nắm tay Tiêu Mị vui vẻ nói.
” Ơ…Tiêu Ngọc tỷ…sao tỷ lại ở đây?” Tiêu Mị cũng rất vui khi gặp được Tiêu Ngọc, tuy nhiên nơi gặp gỡ quả không đúng, thêm nữa trong lòng nàng hiện tại còn vướng mắc lớn hơn chưa giải quyết được thế nên việc gặp lại chị em thân thiết không vui như nàng nghĩ.
” Muội hỏi gì kì vậy? À đúng rồi sao muội lại ở đây? Chẳng lẽ….!” Tiêu Ngọc hỏi, sau đó ánh mắt ánh lên tia nghi hoặc.
Rầm!
Đúng lúc đó, trên lầu có tiếng động lớn phát ra. Tiêu Mị kìm nén đã đủ rồi, giờ là cơ hội nếu nàng muốn thoát khỏi tên Gia Liệt Áo kia một lần và mãi mãi.
” Có chuyện gì trên đó thế?”
Mọi người bên dưới đang ăn chơi thác loạn cũng phải dừng lại hướng mắt lên phía trên.
” Tiêu Ngọc tỷ tỷ! Chúng ta cùng nhau lên cứu Tiêu Phong, hắn đang gặp nguy hiểm.” Tiêu Mị kéo tay Tiêu Ngọc gấp gáp nói.
Tiêu Ngọc sau vài giây thì nhận ra tình hình, hóa ra Phong tới đây không phải để chơi gái, nàng nghiến răng thầm nói : ” Xem ra ta đã nghĩ sai về hắn rồi.”
Cả hai nàng rất nhanh chạy lên lầu.
Trên lầu lúc này, căn phòng đã trở thành tan nát, hóa ra nhóm khách mà Gia Liệt Áo mời tới không phải là khách mà là một nhóm sát thủ ngụy trang.
Gia Liệt Áo ngồi trên ghế vắt chân chữ ngũ nhìn về Phong nói : ” Haha Tiêu Phong, không ngờ đúng không…rằng ta lại bày kế hãm hại ngươi.”
Phong đứng giữa gian phòng, dưới chân đạp lão già 90 tuổi đang nằm bất động, hắn cười nhếch mép : ” Ta không bất ngờ, trái lại cảm thấy vô cùng hứng thú.”
” Ngông cuồng! Mày biết tại sao tao phải làm thế này không? Vì mày là mối đe dọa của Gia Liệt Tộc, Tiêu Mị đã kể hết cho tao rồi, trước kia mày và nàng từng ăn nằm với nhau. Nghĩ thôi đã thấy cay rồi, đường đường là công tử của Gia Liệt gia tộc lại đi ăn lại của tên như ngươi haha…hôm nay ngươi sẽ bỏ mạng ở đây, coi như là ta siêu thoát cho ngươi.” Gia Liệt Áo điên cuồng kể, hắn bóp vỡ chiếc cốc trên tay rồi rút dưới gầm bàn ra một thanh đao sáng bóng.
” Công tủ chỉ cần ra lệnh, hắn sẽ bay đầu.” Đám sát thủ bao vây lấy Phong, hăm hở nói.
Gia Liệt Áo đứng dậy với sát khí tỏa ra khắp người, hắn kéo lê thanh đao hướng thẳng phía Phong căm phẫn nói : ” Tao muốn tự tay chặt đầu mày! Còn con bé Tiêu Mị kia tao sẽ đem cho đám các ngươi giải khuây.”
” Nói lắm thế! Đánh thôi.” Phong cho tai vào tai ngoáy ngoáy buồn chán nói.
” Thằng ranh! Chém thấy bà nó.” Gia Liệt Áo gầm lên như dã thú, sau đó nhảy về phía Phong bổ đao xuống.