Chương 27 : Chiến Thắng
Tốc độ của đối thủ quá nhanh, Phong đưa tay lên phòng ngự trước khi Hư Trúc tung ra hàng loạt vết cào khác.
Xoẹt!
Hư Trúc lướt qua người Phong như một cơn gió, mỗi lần hắn tấn công xong lại đổi hướng liên tục và ra đòn từ khắp các phía.
Trên khán đài khán giả theo dõi thấy Phong hoàn toàn bất lực trước những đòn tấn công như chớp nhoáng của Hư Trúc thì không khỏi bất an.
” Đậu mé ta cược cả đống tiền cho hắn thắng, hắn mà thua thì toi.”
Gia Liệt Áo ngồi trên khán đài cũng không dấu nổi nét mặt lo âu, hắn cũng đã đặt rất nhiều tiền cho Phong thắng. Rồi hắn thấy có điều gì đó không đúng : ” Sao tên Hư Trúc kia hôm nay tốc độ ra đòn nhanh thế nhỉ?”
” Ý con là sao?” Gia Liệt Tất ngồi cạnh thấy vậy bèn hỏi.
” Cha xem! Tốc độ ra đòn của tên Hư Trúc đó nhanh vô cùng, vượt xa tốc độ của một Đấu Giả thông thường…con có tìm hiểu qua rồi tên này đã 25 thổi, thiên phú vô cùng tầm thường và cũng chẳng có chiêu thức gì đặc biệt.” Gia Liệt Áo ngồi phân tích.
Gia Liệt Tất nheo mắt rồi nói : ” Ý con muốn nói hắn đã dùng thủ đoạn trước khi lên sàn?”
” Đúng vậy, con nghĩ hắn đã dùng đan dược tăng sức chiến đấu…!”
” Vậy….hazzzz đáng tiếc không có luật cấm sử dụng những thứ đó, e rằng trận này Kiều Phong bại rồi.” Gia Liệt Tất tiếc đứt ruột thở dài nói.
Trên sàn đấu, Phong vẫn đang trong thế thủ trước những đòn tấn công như vũ bão của Hư Trúc. Quả thực với tốc độ này của đối thủ thì Phong không theo kịp, tuy nhiên hắn vẫn còn con bài tẩy chưa dùng.
” Tiểu tử! Ta nghe nói nhiều về ngươi…hôm nay đọ sức hóa ra cũng chỉ có vậy.” Hư Trúc vừa tấn công vừa khinh thường nói.
Hư Trúc tung một chảo vào bụng Phong rồi cào xước mặt nạ của Phong, điên cuồng khiêu khích : ” Bất quá ta muốn xem xem bộ dạng thật sự của ngươi…còn chức vô địch thuộc về ta rồi.”
Phong vẫn đang phòng ngự, hắn đang chờ đợi.
” Sao? Không nhìn thấy chuyển động của ta đúng không haha! Ta nói ngươi biết có kẻ muốn ta hạ sát ngươi ngay trên võ đài nhưng ta muốn chơi đùa với ngươi một chút cho sảng khoái cái đã.” Hư Trúc di chuyển như cơn gió hết lần này đến lần khác dùng móng vuốt tấn công vào những điểm không nguy hiểm trên cơ thể Phong.
Nhìn Phong hoàn toàn bị áp đảo, khán giả không khỏi thở dài : ” Kết quả vậy là đã rõ rồi! Hai bên sức mạnh quá chênh lệch.”
Hư Trúc càng đánh càng hăng, chợt hắn trợn mắt rồi thổ huyết, di chuyển cũng bị khựng lại. Đúng lúc này Phong chớp thời cơ tung đấm về phía gã.
Binh!
Hư Trúc bị đấm ngã nhào khiến cả khán đài kinh ngạc, Gia Liệt Áo đứng phắt dậy : ” Đan dược tăng sức chiến đấu sẽ mang tác dụng phụ, tên Hư Trúc kia căn bản chưa đủ sức chống chọi lại tác dụng phụ…kết quả đã định rồi.”
” Hay quá!”
” Kiều Phong bất ngờ tung đấm khiến Hư Trúc bị thổ huyết…quá xuất sắc.”
” Phải thế chứ…đánh hắn đi.”
Trước những tiếng reo hò của mọi người, Phong sau khi tung đấm liền lao đến trong khi Hư Trúc đang lồm cồm bò dậy.
Binh
Nắm tay Phong mạnh mẽ đấm vào ngực Hư Trúc khiến tên này tiếp tục thổ huyết, sau đó Phong co chân đạp một cú trời giáng vào bụng khiến Hư Trúc văng ra sát mép võ đài.
Hư Trúc thương thế gượng dậy căm phẫn gầm lên : ” Chó chết…đan dược…có độc.”
Thế rồi hắn điên cuồng lao lên tay đấm chân đá nhằm Phong đánh tới. Phong bị trúng đòn nhưng cũng đáp trả lại không ít.
Từ một góc xa xa trên khán đài, một người trẻ tuổi với nụ cười gian tà đang ngồi quan sát trận chiến, kẻ này không ai khác chính là Tiêu Ninh, chính xác hơn là thân xác Tiêu Ninh nhưng linh hồn lại của kẻ khác.
” Tiêu Phong…trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.” Tiêu Ninh nở nụ cười quỷ dị sau đó đứng dậy rời đi.
Hư Trúc đã hóa điên, hắn tự xé áo mình ra để lộ những đường gân màu tím chạy dọc cơ thể từ dưới lên khiến mọi người thất kinh.
Trong tài thấy vậy lập tức cho dừng trận đấu, thế nhưng Hư Trúc đã bị độc phát tác đến não bộ không thể dừng lại, hắn lao đến một sống một còn với Kiều Phong.
Phong lúc này đã nhận ra nếu đánh tiếp rất dễ bị thương nên nhanh chóng rút lui. Không đánh được Phong, Hư Trúc hóa điên chuyển sang mục tiêu là khán giả, hắn lao đến thẳng vị trí khán đài nơi vô số người đang ngồi.
Binh.
Một bóng người xuất hiện đánh bay Hư Trúc, trực tiếp cứu vô số mạng người.
Gia Liệt Tất thu tay lại, sau đó tỏa ra khí thế Đại Đấu Sư khiến toàn khán đài một phen hết hồn.
” Đa tạ Gia Liệt lão gia!” Mọi người được cứu rốt rít cảm tạ đòn vừa rồi của Gia Liệt Tất.
Hư Trúc bị văng xuống sàn đấu nhưng đã đứng dậy, gân tím đã bao phủ khắp người hắn rồi chạy lên cổ và mặt.
Dược Ngọc liền lên tiếng : ” Xử lý hắn ngay! Tên đó bị trúng độc rồi…không nhanh hắn sẽ biến thành thứ kinh khủng.”
Phong liền phóng như tên tới trước mặt Hư Trúc, nắm tay đưa lên với đấu khí cuồn cuộn bao bọc rồi đánh xuống.
Rầm!
Cú đấm tạo ra một vết lõm trên sân đấu, Hư Trúc nằm bẹp dưới đất với cái mồm đầy máu. Cứ tưởng hắn đã bị giải quyết nhưng không, Hư Trúc như thây ma bật dậy rồi quay đầu bỏ trốn.
Phong đuổi theo túm chân hắn kéo lại, đập mạnh xuống đất sau đó tung cước đá vào bụng gã khiến gã thổ huyết văng xa đập đầu vào tường, máu me be bét.
Mọi người chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó thì tò mò ở lại xem rốt cuộc Hư Trúc đã chết chưa.
Hư Trúc tiếp tục đứng dậy mặc dù đầu đã vỡ một mảng lớn, có thể nhìn thấy cả não bên trong. Với cặp mắt vô hồn Hư Trúc tiếp tục tìm cách chạy trốn, Phong đuổi theo nhưng có một người đã chặn đầu Hư Trúc rồi tung chưởng về phía hắn.
Rầm!
Là Gia Liệt Tất, lão dùng một đòn rất mạnh của Đại Đấu Sư để đánh vào đầu Hư Trúc.
Hư Trúc rơi bẹt xuống đất với cái đầu nát bét, nằm bất động.
Trọng tài lên tiếng : ” Xin lỗi mọi người vì sự hỗn loạn này! Một trong hai thí sinh đã sử dụng chất kích thích, trận đấu sẽ bị tạm hoãn và chờ kết quả từ ban tổ chức.”
” Còn phải chờ sao? Kết quả đã rõ như vậy rồi.” Gia Liệt Tất đứng một bên hừ lạnh nói.
Nhiều người trên khán đài cũng xôn xao bàn tán : ” Phải! Kiều Phong vẫn còn đứng sờ sờ trên sàn thế kia, hơn nữa Hư Trúc đã tấn công cả khán giả…đủ để tước quyền thi đấu.”
” Còn phải nói sao, tất cả mọi người đều thấy Hư Trúc hóa thành ra bộ dạng gì…nếu ban tổ chức còn phải xem xét thì thôi đi.”
” Phải đấy…Kiều Phong xứng đáng với chức vô địch.”
” Ta đồng ý….Kiều Phong….Kiều Phong.”
Làn sóng hô vang hai chữ Kiều Phong vang khắp cả khán đàn, ban tổ chức không còn gì để nói đành tuyên bố người chiến thắng.
Phong đứng trên sàn đấu, ánh mắt gắt gao nhìn về phía khán đài nơi có một người vừa rời đi, hắn cảm nhận được điều gì đó không hay.
Khi Phong giành chiến thắng, vô vàn người vỗ tay chúc mừng cùng tán dương. Gia Liệt Áo phóng như bay tới bắt tay chúc mừng, phía bàn đặt cược thì cả hàng người đang xếp hàng chờ lấy tiền thắng độ.
Phong nhận được phần thưởng của kẻ chiến thắng, là 100 vạn kim tệ cùng một vé mời danh dự đến Mễ Đặc Nhĩ gia tộc ở Đế Đô.
Sau khi nhận thưởng, phong rời khỏi nơi này trước hàng trăm ánh mắt hâm mộ của nữ nhân.
Trên đường trở về Phong bị chặn lại bởi một nhóm người áo đen tại một con hẻm vắng người.
Tên thủ lĩnh của nhóm người hừ lạnh chĩa kiếm về phía Phong : ” Tiểu tử! Giao hết tiền thưởng ra đây bằng không tao cho mày lên bàn thờ.”
Phong bình tĩnh nhìn một lượt qua đám người trước mặt, tất cả chỉ là Đấu Giả Nhị Tinh, riêng tên cầm đầu là Đấu Giả Thất Tinh. Đối thủ tuy không mạnh nhưng khá đông, Phong hừ lạnh nói : ” Muốn cướp? Thử xem các ngươi có bản lĩnh đó không đã.”
” Vậy mày xong rồi!” Tên thủ lĩnh trừng mắt quát lên, cả bọn lập tức lao vào tấn công Phong.
Phong nhanh nhẹn né đòn sau đó tung đấm bay một tên áo đen, hắn gồng mình đấm mạnh xuống đất thầm hô : ” Thôn Thiên!”
Từ lòng bàn tay Phong, kéo ra từ dưới nền gạch một thanh kiếm sắc bén cấu tạo từ chất liệu làm nên nền gạch kia.
Vừa rút lên thanh kiếm, Phong nắm chặt chuôi kiếm vung lên quét ngang một đường khiến đám người áo đen bị đẩy lùi ra xa, trên áo đều có vết rách ngọt lịm.
Đúng lúc này, Gia Liệt Tất xuất hiện tung chưởng đánh bay tên thủ lĩnh đang có ý định đánh lén Phong từ đằng sau. Đám người áo đen thấy vậy cũng nhanh chóng rút lui.
Phong liền dùng tay phân rã thanh kiếm đang cầm thành bột phấn rơi xuống, sau đó hướng mắt nhìn Gia Liệt Tất gật đầu : “Đa tạ!”
Gia Liệt Tất đi tới phất tay thân thiện : ” Trùng hợp thôi…Tiêu Phong ta biết ngươi cải trang và lấy tên Kiều Phong đi thi bất quá cũng chỉ vì kiếm tiền. Nếu ngươi thích thì chỉ cần theo ta, làm đồng minh của ta, tiền bạc thậm trí là gái đẹp tuyệt đối không thành vấn đề.”
” Ngài là đang chiêu mộ ta sao?” Phong cười nhạt, tự tay tháo mặt nạ xuống.
” Phải! Với thiên phú của ngươi thật lãng phí nếu không chiêu mộ, Liên Minh giờ đang là thế lực mạnh nhất Ô Thản thành, ta đảm bảo nếu ngươi gia nhập thì sẽ là quyết định sáng suốt.” Gia Liệt Tất dùng vẻ mặt thân thiện nói.
Giọng nói của Dược Ngọc vang lên trong đầu Phong : ” Haha ngươi giờ cũng có giá đấy chứ! Cứ ra nhập thế lực của hắn đi, không hài lòng thì rời khỏi…thế thôi.”
” Tùy tiện vậy sao sư phụ?” Phong thầm lắc đầu với bà sư phụ này.
” Chính là vì tùy tiện nên ta mới lên được Đấu Đế đó, cứ nghe ta.” Dược Ngọc thuyết phục.
” Hazzz! Đành vậy.” Phong thở dài, nếu như không có Dược Ngọc thuyết phục thì hắn còn lâu mới gia nhập cái thế lực toàn thành phần tưởng bở của Gia Liệt Tất.
Phong làm vẻ mặt tươi tỉnh, chắp tay với Gia Liệt Tất : ” Nếu Gia Liệt lão gia có lòng như vậy thì ta đây không dám từ chối.”
Chợt Dược Ngọc lên tiếng cảnh báo làm Phong lạnh cả sống lưng : ” Mau về nhà, có chuyện.”
Tiêu Phủ…
Tiêu Ninh ung dung bước đi từ cổng vào sân, phía sau hắn là mấy tên lính gác nằm bất động.
A Mai thì vừa bị hắn đánh trọng thương đang lết thân thể lùi lại vì run sợ : ” Ngươi….ngươi rốt cuộc là ai.”
Tiêu Ninh dùng cặp mắt gian tà nhìn xung quanh rồi hướng A Mai nói : ” Ta là Tiêu Ninh, bạn cũ của Tiêu Phong.”
” Hôm nay đến chỉ muốn xem xem hắn sống thế nào…có điều lần sau không đơn giản như vậy đâu.” Tiêu Ninh cười nhạt, ánh mắt nhìn vào khe ngực của A Mai rồi híp mắt cười lạnh một tiếng : ” Tên này quả thực có mắt nhìn người.”
Sau đó Tiêu Ninh để lại nụ cười quỷ dị rồi nhảy lên mái nhà sau đó rời đi không chút dấu vết.
Phong lúc này cũng đã trở về, theo phía sau là Gia Liệt Tất. Nhìn lính gác nằm la liệt Phong vội lao vào nhà phát hiện A Mai đang nằm trên đất miệng chảy ra máu tươi.
Phong chạy tới đỡ nàng dậy, lo lắng toát mồ hôi hỏi : ” Nàng không sao chứ?”
” Ta không sao…công tử!” Nói bằng giọng yếu ớt, A Mai ngất lịm đi.
Phong nhờ Dược Ngọc dò xét khí tức của kẻ gây ra sự việc này, tuy nhiên Dược Ngọc lại không thể tìm ra khiến Phong vô cùng tức giận, hắn thề nếu biết kẻ đó là ai sẽ cho kẻ đó nếm mùi đau khổ.
Gia Liệt Tất có chút hiểu biết về nội thương, hắn tiến tới xem xét vết thương cho A Mai rồi phán : ” Kẻ ra tay thủ ác, đánh gãy xương sườn tiểu cô nương rồi…vừa hay chỗ ta có thần y biết nối xương, mau đi theo ta.”
Vì quá lo lắng, Phong liền mang A Mai đi theo Gia Liệt Tất về Gia Liệt gia tộc.