Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! – Chương 26 : Nhã Phi Ấn Tượng – Botruyen

Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! - Chương 26 : Nhã Phi Ấn Tượng

Chương 26 : Nhã Phi Ấn Tượng
Đám người áo đen chạy mất dạng, Nhã Phi quan sát thật kĩ thì mới nhận ra có người cứu mình bởi trời cũng khá tối.

” Đấu…Vương?” Nàng cả kinh trợn tròn mắt, sau lưng người kia xuất hiện cánh thì chắc chắn là Đấu Vương thậm chí là Đấu Hoàng, không ngờ một nhân vật tầm cỡ như vậy lại có mặt ở đây để ra tay cứu nàng.

Phong xuất hiện như một vị thần nhưng rất nhanh bị Dược Ngọc đòi lại sức mạnh bởi điều đó làm tiêu hao sức mạnh linh hồn của nàng.

Cánh biến mất, Phong làm vẻ mặt kun ngầu boy rồi quay lại khi Nhã Phi đang chăm chú nhìn hắn.

Khi Phong quay mặt lại, Nhã Phi càng thêm kinh ngạc : ” Tiêu Phong?”

Phong cười cười hỏi : ” Nhã Phi tỷ không sao chứ?”

Nhã Phi vẫn giữ nguyên nét mặt kinh ngạc tiến tới nói : ” Ta không sao, cũng may có đệ đến cứu giúp.”

Việc sau lưng Phong có cánh khiến Nhã Phi hết sức ngạc nhiên, hắn còn quá trẻ làm thế nào có thể đạt tới Đấu Vương? Dù rất ngạc nhiên nhưng nhã phi không có ý tò mò nên không hỏi rõ.

Phong nhờ sư phụ mách cho biết đám người đó chính là tay chân của Gia Liệt Áo, muốn dùng thủ đoạn bể bắt cóc Nhã Phi về hấp diêm. Phong không muốn vạch trần tên đó trước mặt Nhã Phi nên không nói ra, chỉ gãi đầu khiêm tốn : ” Trùng hợp thôi…để ta đưa tỷ về.”

Nhìn lại hoàn cảnh bản thân thiện tại, Nhã Phi bất đắc dĩ gật đầu khẽ nói : ” Vậy thì đa tạ Tiêu Phong đệ đệ!”

Trên đường về phòng đấu giá, Nhã Phi có thắc mắc trong lòng về sức mạnh của Phong nhưng không tiện hỏi chỉ lẳng lặng.

Phong cũng không muốn nàng tiết lộ cho ai bèn nói : ” Nhã Phi tỷ! Chuyện ban nãy chắc tỷ cũng thấy…nhớ giữ bí mật giúp ta.”

” Thật không ngờ đệ còn trẻ như vậy lại có ngưỡng sức mạnh này…yên tâm ta sẽ không tiết lộ nửa lời.” Nhã Phi phe phẩy chiếc quạt giấy, đôi mắt đẹp khẽ đánh giá từ trên xuống dưới Phong.

” Vậy thì cảm ơn tỷ!”

” Ta mới là người cần phải cảm ơn, không có đệ thì giờ này chắc không biết bị bắt đến nơi nào rồi.”

Sau khi đưa Nhã Phi về phòng đấu giá, Phong cũng trở về nhà trong tâm thế vui vẻ vừa đi vừa cười tủm một mình.

” Tiểu tử ngươi tươi tỉnh thế?” Dược Ngọc hiện lên bay bên cạnh Phong hỏi mặc dù biết lý do.

Phong cười toe toét : ” Không tươi tỉnh sao được người nghĩ xem ta vừa tạo một ấn tượng tốt với Nhã Phi mà.”

Dược Ngọc bĩu môi : ” Con bé đó xinh đấy nhưng thiên phú hơi phế, già đầu rồi mà chưa lên nổi Đấu Sư.”

Phong bênh vực : ” Nhưng Nhã Phi có thế mạnh riêng, về khoản giao tiếp và buôn bán hiếm có ai bằng nàng ấy.”

Thấy Phong lại bắt đầu, Dược Ngọc nhắc nhở hắn : ” Ngươi đã bị đá một lần rồi đấy, đừng có tin tưởng nữ nhân nào quá.”

Phong bắt bẻ : ” Ủa chẳng phải người cũng là nữ nhân sao? Vậy con cũng không nên tin người à?”

” Tên tiểu tử này! Lão nương đây là sư phụ ngươi đấy.” Dược Ngọc bực mình phồng má mắng.

Phong ngây ra một lúc rồi nói : ” Sư phụ à! Giờ con mới để ý lúc người tức giận đáng yêu lắm đó.”

” Còn dám nói…lão nương giết ngươi.”

” Ặc! Con xin lỗi.”

” Thôi về nhanh ta mệt rồi.”

Trang viên của Gia Liệt Áo…

Tiêu Mị đang khỏe thân giữa gian phòng đèn mờ, chân tay nàng bị trói lỏng. Cơ thể trần trụi được phủ một lớp dầu bóng, mắt nàng bị bịt lại và hơi thở cũng khá dồn dập.

Gia Liệt Áo cởi trền đi vào, tay hắn cầm một chiếc roi da.

Hắn ôm lấy cơ thể bóng nhẫy của Tiêu Mị rồi sờ soạng cơ thể nàng từ trên xuống dưới.

Bị kích thích Tiêu Mị khẽ rên dâm đãng : ” A!”

” Nàng thật dâm đãng…lại thích cùng ta chơi trò này.” Gia Liệt Áo bóp vú Tiêu Mị tham lam nói.

” Ư…thiếp muốn cảm giác mạnh….A…chơi thiếp đi.”

Được mời gọi như vậy khiến Gia Liệt Áo vội vã tụt quần đem dương vật cắm phập vào âm đạo ướt át của Tiêu Mị rồi nhấp liên hồi.

” A…sướng quá…a…đánh thiếp đi….a….đánh thiếp đi…..ư….a….sướng quá.”

Gia liệt Áo vung roi lên đánh vào sau mông Tiêu Mị khiến nàng ré lên vừa đau vừa sướng, sướng rồi lại kêu hắn đánh thêm, càng đánh càng sướng.

” A A A…A…A…A…thiếp ra…A…!”

Tiêu Mị lên đỉnh co giật dữ dội dâm thủy bắn tung tóe. Gia Liệt Áo cũng bắn tinh ngập tử cung nàng rồi hắn thở phì phò.

” Chàng ra rồi sao? Thiếp muốn nữa.” Tiêu Mị xụ mặt, nàng tự tháo dây trói rồi đè Gia Liệt Áo ra giữa nhà, nàng ngồi lên dương vật hắn rồi hạ xuống dùng âm đạo nuốt trọn.

” Ư….thoải mái quá…thích quá!”

Tiêu Mị sung sướng nhún nhảy trên dương vật của Gia Liệt Áo, còn Gia Liệt Áo thì mặt mày tái mét cố gồng mình nhưng sau đó dương vật mềm nhũn ra rơi khỏi âm đạo Tiêu Mị.

“Ủa!” Tiêu Mị thất vọng nhìn xuống con sâu mềm như cọng rau muống của Gia Liệt Áo.

Gia Liệt Áo đẩy nàng ngã xuống đứng dậy kéo quần rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, vừa đi vừa trách móc : ” Nàng dâm quá rồi đấy! Hôm nay ta mệt….để khi khác.”

Tiêu Mị ấm ức : ” Chàng mắng ta? Chẳng phải ta thành ra như vậy là do chàng hết sao?”

Gia Liệt Áo đang tức vì không bắt cóc được Nhã Nhi, hắn trút giận lên đầu Tiêu Mị : ” Dám đôi co với ta? Tiện nhân.”

Rồi hắn sấn tới kéo Tiêu Mị ngã lên giường sau đó bóp cổ nàng cảnh cáo : ” Lần sau còn dám đôi co với ta thì đừng có trách.”

Sau đó hắn hung hăng bỏ đi để lại Tiêu Mị ngồi co ro ôm gối góc giường khóc thút thít.

” A Mai ta về rồi đây! ” Phong về tới phủ, mở cửa phòng liền gọi lớn.

Không thấy nàng trả lời, hắn quay sang hỏi mấy người nô gia.

” Thưa công tử, A Mai hình như đang đợi công tử trong phòng ngủ.” Một tên nô gia đang thập thò bụi rậm trả lời khi bị Phong đi qua hỏi.

” Ừ! Đêm rồi nhớ giữ gìn sức khỏe.” Phong liền đi nhanh về phòng ngủ của mình, hắn mở cửa ra định gọi A Mai làm mấy món cho mình ăn thì hắn im lặng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trên chiếc giường êm ái, A Mai đang ngủ ngon lành, nàng ngủ nhìn rất khả ái khiến lòng Phong dâng lên sự yêu thương. Thấy chăn của nàng đắp hớ hênh hắn kéo lại đắp cho ngay ngắn, A Mai từ từ mở mắt khi phát hiện có người kéo chăn cho mình.

” Công tử ngài về rồi! Ngài có đói bụng không?” A Mai ngái ngủ bật dậy dụi dụi mắt hỏi.

Phong phì cười đẩy nàng nằm lại rồi lắc đầu nói : ” Không đói! Nàng cứ ngủ đi.”

” Công tử cũng ngủ đi!” A Mai dụi mắt nói.

” Để ta đi tắm đã.”

Tắm xong Phong leo lên giường ôm A Mai ngủ, A Mai khẽ chống cự yếu ớt rồi để Phong muốn làm gì thì làm.

” Công tử! Cảm ơn người đã cho ta cuộc sống hiện tại….A Mai thề sẽ dùng cả đời để báo đáp.” A Mai nằm gọn trong vòng tay Phong khẽ thỏ thẻ.

” Ngoan!” Phong xoa đầu nàng vỗ về, tay còn lại đang bóp mông nàng.

A Mai mặc kệ hành động biến thái của Phong, dù gì nàng đã nguyện hầu hạ hắn cả đời. Cả hai sau đó chìm vào giấc ngủ an nhiên.

Sáng hôm sau Phong đến phòng đấu giá theo đúng lời hẹn với Nhã Phi. Hai người vào phòng kín để trao đổi, Nhã Phi vô cùng chào đón Phong bởi sau khi biết Phong có sức mạnh không hề đơn giản thì nàng muốn có mối quan hệ tốt hơn với hắn.

” Tiêu Phong đệ đệ muốn ta giúp gì nào?”

” Nhờ tỷ xem giúp ta thứ này đấu giá được bao nhiêu!” Phong gõ tay lên mặt bàn búng ra một hộp gỗ nhỏ về phía Nhã Phi.

Nhã Phi đón lấy rồi mở ra xem, là một gốc thảo dược tỏa ra hơi lạnh lạ thường.

” Đây là….Băng Bích Thảo? Trời ạ thứ quý giá thế này đệ lấy đâu ra vậy?” Nhã Phi kinh ngạc hỏi

” Không tiện nói! Tỷ xem xem giá trị của nó thế nào.” Phong tỏ vẻ thần bí nói, thật ra hắn chôm được dưới căn hầm bí ẩn kia. Thấy nó kì lạ nên đem bán lấy tiền ăn chơi chứ mục đích cao cả gì đâu.

” Thứ này quá quý giá, e rằng Ô Thản Thành này không ai mua nổi.” Nhã Phi đóng hộp lại nhẹ giọng nói.

” Vậy à!”

” Có điều! Ta có thể gửi về tổng bộ ở Đế Đô nhờ họ đấu giá, nhưng có điều thời gian hơi lâu.” Nhã Phi chợt nhớ ra rồi nói.

” Vậy cũng được! Ta cũng chưa cần tiền ngay.” Phong gật gù đồng ý cười nói.

Trước khi ra về Phong và Nhã Phi trò chuyện vui vẻ bởi cả hai đều muốn lấy lòng đối phương.

Tạm biệt Nhã Phi, Phong đi đến một khu phố sầm uất đã từng là nơi làm ăn của Tiêu Gia, đúng lúc gặp Gia Liệt Áo đang cho người dẹp hàng quán để lấy diện tích xây lầu xanh.

Nhìn thấy Phong, Gia Liệt Áo tuy khá cay chuyện Phong làm kỳ đà cản mũi tuy nhiên hắn dẹp bỏ hiềm khích sang một bên gọi Phong tới đó : ” Tiêu Phong đệ!”

” Gia liệt huynh! Đây là nơi huynh định mua đất ở đây để xây lần xanh sao?”

” Đúng như vậy…không bao lâu nữa đây sẽ là nơi ngươi bảo kê.” Gia Liệt Áo đáp.

” Ồ vậy ta thật mong chờ đến ngày đó.” Phong tươi cười nói nhưng trong lòng thầm khinh bỉ. Đêm qua hắn không ra tay cứu Nhã Phi thì bây giờ nàng đã bị tên dâm dê này hãm hiếp rồi, thật là hèn hạ đáng khinh, Phong có thể hám gái, có thể dâm dê nhưng thủ đoạn như vậy hắn tuyệt đối không làm.

Gia Liệt Áo chưa biết việc làm hôm qua của mình đã bị Phong phát hiện, hắn vẫn nhởn nhơ trò chuyện sau đó thì đề cập sang vấn đề khác.

” Vài ngày nữa là vòng chung kết giải đấu diễn ra, ngươi đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi chứ?” Gia Liệt Áo hỏi với nét mặt vô cùng tin cậy vào Phong.

” Ổn cả rồi! Ta sẽ đánh hết sức.” Phong đáp.

” Đến phủ của ta, ta có món này chắc chắn sẽ giúp ngươi tăng tỉ lệ chiến thắng.”

Cả hai đưa nhau về phủ của Gia Liệt Áo, hắn đem ra một viên đan dược màu đen thui rồi thần bí nói : ” Đây là nhị phẩm đan Cuồng Huyết! Có thể tăng sức chiến đấu trong một khoảng thời gian…với thực lực của ngươi khi dùng có thể tăng đến Bát Tinh Đấu Giả khi đó cơ hội giành chiến thắng vô cùng lớn.”

Phong giả vờ kinh ngạc, thực ra nếu hắn muốn thì Dược Ngọc có thể điều chế cho hắn đan dược cao cấp hơn nhiều. Cũng phải công nhận tên Gia Liệt Áo này không từ thủ đoạn nào.

” Ồ thế thì đa tạ! Chức vô địch này ta sẽ lấy.” Phong cười cười nói rồi thu đan dược vào nhẫn.

Sau đó hai tên nhìn nhau rồi nhếch lông mày như hiểu ý đối phương.

” Ê chơi gái không?”

” Hàng mới hả?”

” Ừ! Mới tuyển toàn hàng trinh nguyên.”

” Thế còn ngồi đây à? Mau dẫn đường.”

Ngày diễn ra trận chung kết cuối cùng cũng đến, người người trong khắp Ô Thản thành nô nức kéo đến nơi tổ chức.

Phía bàn cá độ cũng chật ních người, ai lấy đều bỏ ra một số tiền rất lớn để cược cho người họ tin là sẽ giành chiến thắng.

Hôm nay có rất nhiều nhân vật máu mặt của Ô Thản thành trên khán đài. Cha con Gia Liệt Áo đã có mặt từ sớm chọn chỗ đẹp, Gia Liệt Tất lúc đầu không muốn đi nhưng sau khi nghe con trai lão kể về Kiều Phong thì vô cùng hứng thú, một nhân tài hiếm có như vậy cần phải chiêu mộ ngay.

Gia Liệt Tất đảo đảo mắt nhìn con trai mình, thấy có gì đó không đúng bèn hỏi : ” Ê con bé xinh xinh mà con hay dẫn theo đâu?”

” Ý cha là Tiêu Mị? Con nhốt nàng ở nhà rồi.”

” Sao thế? Ta tưởng con với nó yêu thương nhau lắm.”

” Lúc đầu thôi, giờ con có đối tượng mới rồi.”

” Nhã Phi sao?” Gia Liệt Tất nheo mắt đầy nham hiểm.

” Cha quả là hiểu con!”

” Ủa thế con đem con bé Tiêu Mị kia sang hầu hạ ta, được chà đạp lên người bọn Tiêu Gia khiến ta mãn nguyện.” Gia Liệt Tất cười cười vuốt râu đầy dâm đãng.

Gia Liệt Áo bật cười : ” Nếu cha đã có thú vui tao nhã đó, ngay tối nay người sẽ toạt nguyện.”

” Đúng là con trai của ta…hahaha!”

Trong khi cha con là Gia Liệt đang bốc phét trên khán đài, trận đấu đã bắt đầu.

Được bao quanh bởi tiếng hò reo không ngớt của khán giả, hai đối thủ bước lên sàn đấu. Phong bước ra với một phong thái hiên ngang, đối thủ của hắn là một người đàn ông bình thường, không cao không to không đen.

” Đối thủ của ngươi là Thất Tinh Đấu Giả đấy, liệu mà đánh, ta không giúp đâu.” Dược Ngọc bên trong nhẫn cất tiếng nhắc nhở Phong.

” Sư phụ yên tâm ta sẽ không làm người thất vọng.” Phong tự tin nói thầm, đấu khí cấp tốc lưu chuyển khắp thân thể.

Ở bên kia đối thủ của Phong lại cực kì bình tĩnh, hắn đứng im không hề có chút phòng ngự nào.

” Trận chung kết giữa Kiều Phong và Hư Trúc chính thức bắt đầu.”

Câu nói vừa dứt, tên Hư Trúc lao lên một cách đầy dũng mãnh áp sát Phong với tốc độ cực cao rồi dùng tay tung chảo vào mặt Phong.

Phong nghiêng đầu né kịp nhưng mặt nạ cũng bị xước một vết sắc lẹm, Phong lùi lại vài bước để lấy thăng bằng.

Giờ hắn mới để ý, móng tay của người kia cực kì sắc nhọn. Cả khán đài ồ lên kinh ngạc, tốc độ ra đòn như vậy sợ rằng đến Đấu Sư cũng chưa đạt tới.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.