Chương 21 : Thuê Luyện Dược Sư
Sau khi Phong rời khỏi Ô Thản Lâu, hắn tức tốc trở về với sàn đấu.
Vừa kịp lúc đến phiên hắn lên sàn.
” Vâng trận đấu vừa rồi quá hấp dẫn phải không nào…và giờ là trận đấu tiếp theo. Trận đấu được mong chờ nhất của ngày hôm nay.”
Tiếng bình luận viên vừa dứt, trên khán đài tiếng reo hò của hàng ngàn người vang lên vì đây chính là kẻ họ mong đợi đặc biệt là mấy con nghiện cá cược.
” Không để mọi người chờ lâu nữa…tôi xin được xướng tên….kẻ bất bại….Kiều Phongggggggggggggggggggg!”
Phong tiến lên sàn đấu, cúi chào mọi người.
” Và đối thủ của Kiều Phong hôm nay…xin được giới thiệu….hung thần sàn đấu…kẻ bất dung thứ…chúa tể địa ngục….ui da.” Tên bình luận viên bị chọi gạch vào đầu.
” Con mẹ! Câu giờ thế.”
” Tên bình luận viên chó chết, ném chết hắn.”
” đấu đi….đấu đi.”
Kẻ được mệnh danh hung thần sàn đấu đã xuất hiện, người này cao to lực lưỡng, tên là Mục Lực.
Mục lực vừa xuất hiện, cả khán đài bắt đầu xôn xao. Có người cho rằng Mục Lực sẽ chấm dứt chuỗi bất bại của Phong, có kẻ cho rằng Phong sẽ tiếp tục phá vỡ kỷ lục.
Mục Lực vừa lên sàn đã hướng Phong mà khiêu khích : ” Nhóc con! Hôm nay ta sẽ đánh bại ngươi.”
Phong hừ lạnh, vào tư thế chiến đấu : ” Vậy thì thử xem.”
Đấu khí của cả hai bùng phát.
” Wao! Trận đấu còn chưa bắt đầu mà không khí đã cực kì căng thẳng rồi…trận đấu bắt đầu.”
Câu nói của bình luận viên vừa dứt, Phong đã bật tốc lao đến áp sát đối thủ. Nắm đấm nhằm thẳng vào mặt Mục Lực.
Binh!
Nắm đấm va chạm với nắm đấm của Mục Lực, sau đó cả hai cùng lùi lại.
” Tốc độ nhanh đấy, nhưng còn chưa đủ.” Mục Lực kiêu ngạo nói sau đó chiếm thế chủ động lao lên tung một cước đá trúng Phong.
Bị trúng đòn, Phong lùi lại sát mép sàn đấu rồi ngay lập tức lấy lại thăng bằng. Mục Lực hơn hắn một tinh, sức chiến đấu hơn hẳn khiến Phong chưa thể thích ứng.
Sau khi đứng vững Phong lại phải né cú đấm mạnh mẽ khác của Mục Lực. Tên này ra đòn liên tiếp khiến Phong liên tục phải tránh né.
Khán giả theo dõi thấy trận đấu gay cấn bình luận rất sôi nổi.
” Nhìn kìa trận đấu hấp dẫn quá đi mất, không biết ai sẽ giành chiến thắng?”
” Còn ai nữa! Nhìn Mục Lực đang làm chủ trận chiến kìa…Kiều Phong chỉ biết tránh né.”
Gia Liệt Áo ngồi trên khán đài, tay sờ đùi non của Tiêu Mị tay kia bấu chặt nghiến răng nói thầm : ” Không được thua, bao nhiêu tiền ta cược ván này cho ngươi thắng, nếu ngươi thua ta sẽ giết ngươi.”
Tiêu Mị trấn an : ” Áo công tử đừng nóng, ta thấy tên Kiều Phong kia không hẳn là không có cửa thắng.”
” Ồ, mỹ nhân nhìn ra điều gì sao?” Gia Liệt Áo nhìn sang Tiêu Mị hỏi.
” Ta không chắc nữa nhưng hình như tên Kiều Phong kia đang kéo dài thời gian.” Tiêu Mị suy nghĩ rồi đáp.
Gia Liệt Áo bóp đùi nàng một cái rồi chăm chú tiếp tục theo dõi.
Lúc này phía khán đài theo dõi rất chú tâm, chợt có người lên tiếng.
” Ta thấy Kiều Phong kia chỉ biết tránh né, không gây được chút thương tích nào cho Mục Lực.”
” Ngươi sai rồi! Kiều Phong kia rõ ràng đang làm tiêu hao thể lực của Mục Lực….đợi đến khi gã mệt thì sẽ phản đòn.”
Trên sân đấu, Phong vừa né một cú đá của Mục Lực rồi tránh sang một bên.
” Chỉ biết né đòn? Con thỏ chết nhát.” Mục Lực thở hồng hộc nói, hắn đã thấm mệt sau khi bị Phong vờn.
Thấy đối thủ bắt đầu có dấu hiệu xuống sức, Phong liền tấn công. Hắn tung đấm khi Mục Lực cũng tung đấm, Phong nghiêng đầu né được cú đấm còn Mục Lực trúng đòn hộc máu mũi.
Sau quãng thời gian tránh né, khi thấy Phong phản đòn cả khán đài ồ lên kinh ngạc, kinh ngạc hơn là một đòn liền có thể khiến Mục Lực chảy máu.
Đó là do Phong tiêu hao rất ít đấu khí vào việc né đòn trong khi Mục Lực dồn sức vào những cú đánh, kết quả thể lực lẫn phòng ngự đều bị giảm sút.
Bị trúng đòn choáng váng, Mục Lực lau máu điên tiết gầm lên : ” Tao giết mày.”
Binh
Phong tung một cú móc hàm khiến Mục Lực ngã sấp mặt, sau đó bồi thêm một cước vào miệng gã khiến vài chiếc răng bay ra lăn lóc trên sàn.
” Nhìn kìa ta nói rồi Kiều Phong nhất định sẽ thắng
” Haha…ta cược thắng lớn rồi!”
” Con mẹ nó phải thế chứ…haha.” Nhìn Phong đập Mục Lực trên sàn, Gia Liệt Áo cười sảng khoái vỗ đùi chan chát vì hắn sắp đút túi một khoản tiền lớn.
” Mỹ nhân, xem ra nàng rất biết phân tích tình hình đấy…đoán đúng Kiều Phong câu giờ để tiêu hao thể lực đối thủ.” Gia Liệt Áo nâng cằm Tiêu Mị lên nói, hắn kề mũi hít hà hương thơm trên cổ nàng.
Phong sau khi đánh Mục Lực bất tỉnh thì đã giành chiến thắng, hắn được cả khán đài tung hô.
Cái tên Kiều Phong vang lên không ngớt.
Sau đó Phong lại gặp Gia Liệt Áo để nhận tiền.
Nhưng hôm nay không chỉ có mình gã mà Tiêu Mị cũng đi theo vì muốn làm quen với Kiều Phong.
Gia Liệt Áo hẹn Phong ở một quán rượu, khi Phong đến thì thấy có cả Tiêu Mị. Hơi lưỡng lự một chút thì Phong tiến vào.
Khi thấy Phong, nét mặt tươi cười ban nãy của Tiêu Mị biến mất. Gia Liệt Áo liền giới thiệu hai người với nhau.
” Kiều Phong đây là Tiêu Mị, nữ nhân của ta. Còn đây là Kiều Phong bách chiến bách thắng mà ta nói với nàng haha.”
Phong tỏ ra không quan tâm đến Tiêu mị, hắn đi thẳng vào vấn đề : ” Ta còn có việc cần giải quyết…Gia Liệt huynh có thể giao tiền ngay không!”
” Haha đừng vội…phần của ngươi lúc nào ta chẳng nhớ….có điều hôm nay ngươi làm ta xém rớt tim đấy.” Gia Liệt Áo cười sảng khoái, lấy túi tiền ra đặt lên bàn.
Phong liền nhận tiền, đúng là 20 ngàn kim tệ như thỏa thuận. Phong hài lòng sau đó xin phép về trước, Gia Liệt Áo rủ hắn ở lại chơi gái nhưng hắn từ chối.
Khi Phong rời đi, Gia Liệt Áo quay sang hỏi Tiêu Mị : ” Nàng sao vậy? Lúc đầu còn muốn gặp Kiều Phong vì hâm mộ hắn.”
” A không sao, ta thấy hơi mệt thôi.” Tiêu Mị cười gượng đáp, nàng không ngờ Kiều Phong mà cả Ô Thản Thành đang bàn tán sôi nổi lại chính là Tiêu Phong, kẻ mà nàng đã từ mặt rời bỏ cách đây hơn một tháng.
Số tiền ban nãy Gia Liệt Áo đưa cho Tiêu Phong không hề nhỏ, Tiêu Mị nghĩ giờ chắc hắn đã có sự dư giả. Nàng vẫn còn chút tình cảm với hắn nhưng do khi đó hắn nghèo quá, còn bây giờ hắn kiếm được tiền rồi…nàng đang suy nghĩ xem có nên…
Phong trở về nhà, ban nãy khi gặp Tiêu Mị hắn lại cảm thấy vô cùng hả hê, hả hê vì thấy nét mặt không tự nhiên của nàng khi gặp hắn.
Phong giờ chẳng thiết tha gì với loại nữ nhân như thế nữa, cho dù Tiêu Mị có quỳ xuống cầu xin cũng vậy.
” Công tử! Người về rồi.” A Mai từ trong nhà chạy ra đón Phong, mặt mày nàng đầy nét lo âu.
Phong chợt cảm vui vẻ trở lại. Sao hắn phải bận tâm về nữ nhân hám lợi trước mắt kia trong khi có một nữ nhân khác xứng đáng được hắn để tâm đến.
” Đêm qua ta không về, ngươi có sợ không?” Phong ngồi vào ghế hỏi.
” Ta không sợ, chỉ hơi lo….mà ta có nấu sẵn nồi gà hầm chờ công tử về, vừa hay đúng lúc.” A Mai vui vẻ nói, sau đó đon đả chạy xuống bếp bưng nồi gà hầm thơm nức mũi lên.
Cả hai đánh chén ngon lành, tài nấu ăn của A Mai ngày càng tiến bộ, sợ rằng mấy tay đầu bếp khắp thành còn phải cúi đầu trước nàng.
Sau khi ăn xong, Phong ngồi đem những thứ thảo dược hắn mua được ra kiểm tra, đây đều là thảo dược dùng để luyện chế đan dược cho Dược Ngọc, vẫn còn thiếu vài loại vì những loại đó không bán.
Có lẽ sau khi tỷ võ kết thúc, Phong sẽ phải tiến vào Ma Thú Sơn Mạch một lần nữa với hy vọng tìm được đủ nguyên liệu.
” A…công tử!”
Tiếng hét của A Mai làm Phong giật mình đi tới hỏi : ” Sao vậy?”
Không cần A Mai trả lời, Phong đã thấy bên dưới gầm giường của A Mai có một viên gạch bị vỡ, bên dưới lớp gạch là một vật phát sáng.
” Ban nãy ta dọn dẹp vô tình nhìn thấy.” A Mai giải thích.
Phong tò mò : ” Lật lên xem thử.”
Sau đó hắn xê giường sang một bên, cậy lớp gạch vỡ ra càng cậy thì thứ bên dưới càng lộ rõ, một cách cửa hầm với hoa văn kì lạ đang phát sáng.
Xem nhiều phim kinh dị, Phong khá ám ảnh với những căn hầm bí mật trong nhà. Hắn tự trấn tĩnh lại mình rồi mở cửa hầm ra xem bên trong có gì, vừa mở ra thì có ánh sáng từ dưới hắt lên, những bậc thang chắc chắn dần lộ ra.
” Công tử…ta sợ.” A Mai sợ hãi núp sau Phong.
” Đừng sợ…ta ở đây.” Phong trấn an, sau đó hắn hít một hơi lấy can đảm bước xuống bên dưới.
Bậc thang khá sâu, khi xuống bên dưới Phong không tin vào mắt mình. Bên dưới một căn nhà nhỏ lại có một căn hầm lớn đến vậy, có những giá đỡ dài hàng trăm mét, và trên các giá đỡ chứa…đan dược.
Không những thế, trên tường còn treo vô vàn vũ khí, đao kiếm các loại.
” Phát tài rồi!” Phong kinh hô, hắn khám phá căn hầm.
Thứ ánh sáng phát ra đó chính là thừ góc căn hầm, nơi có một chiếc rương gỗ lớn.
Theo như motip quen thuộc, main chính sẽ có được một thứ gì đó nghịch thiên khi vô tình khám phá ra kho tàng như vậy.
Phong hí hửng mở rương ra, phía bên trong thực chất lại là một lọ thủy tinh chỉ lớn hơn ngón tay bên trong chứa chất dịch màu xanh lam.
Ngoài ra còn có hai cuốn đấu kĩ và một tấm bản đồ.
Bỏ qua hai cuốn đấu kĩ, Phong mở bản đồ ra xem rồi cất vội đi vì kinh hãi.
Gần đó có một chiếc đầu lâu của ma thú ngâm trong một chiếc bình thủy tinh lớn giống như ngâm rượu.
Phong không hứng thú với rượu nên không quá bận tâm đến nó.
Căn hầm còn nhiều thứ khác, xem ra chủ cũ của nơi này là một kẻ sưu tầm.
Phong cầm tạm theo một viên đan dược sau đó lên khỏi hầm. A Mai thấy Phong thò đầu lên bèn hỏi : ” Ở dưới đó có gì vậy công tử?”
” A Mai nghe này, bây giờ ta dẫn ngươi xuống đó thăm quan nhưng nhớ là không tiết lộ cho bất kì ai…rõ chưa.”
” Ư!” A Mai gật đầu.
Sáng hôm sau, khi Phong đang ngáy o o trên giường thì hắn bị đánh thức bởi tiếng người. Bên ngoài sân lúc này có một thiếu niên trẻ tuổi lưng đeo hắc thước đang nói chuyện với A Mai.
” Cô nương cho hỏi đây có phải nhà của Tiêu Phong đúng không?”
” Đúng vậy! Ngươi quen biết công tử nhà ta à?”
” A phải! Ta với hắn là bạn.”
” Là bạn của công tử sao, chờ chút để ta báo lại.”
A Mai đi vào nhà định gọi Phong nhưng đã thấy hắn dậy và đang từ trong nhà đi ra.
” Á đù…Tiêu Viêm.” Phong ngạc nhiên khi thấy Tiêu Viêm đứng sân nhà mình.
Tiêu Viêm vẻ mặt thân thiện : ” Lâu rồi không gặp.”
Rồi Phong và Tiêu Viêm ngồi hàn huyên, kể về những việc đã xảy ra kể cả việc Tiêu Gia bị diệt.
Nghe xong, Tiêu Viêm đấm mạnh xuống mặt bàn : ” Thằng có Tiêu Ninh…hiện giờ nó đang ở đâu?”
” Đâu đó ở Ma Thú Sơn Mạch, lần cuối ta gặp hắn là ở đó.”
” Vậy còn đại ca và nhị ca của ta?” Tiêu Viêm hỏi.
Không thể nói rằng Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh đang làm thú nhún dưới Địa Vực Sơn Mạch cho Thú Linh Tộc, Phong nói dối : ” Không biết, chắc đi lạc.”
Nghe có vẻ hư cấu nhưng Tiêu Viêm chẳng có gì xác minh lời Phong nói không đúng sự thật, hắn thở dài : ” Tiêu Gia gặp nạn, bản thân lại nhỏ yếu không báo thù được cho mọi người…Tiêu Mị, Huân Nhi, hai ngươi ra đi thanh thản.”
” Tiêu Mị chưa chết…!” Thấy Tiêu Viêm còn vương vấn, Phong nói.
” Vậy sao? Ngươi gặp nàng ở đâu?” Tiêu Viêm nghe vậy nét mặt tươi tỉnh hẳn lên.
Đến lượt Phong thở dài : ” Nàng ta đi theo Gia Liệt Áo rồi, bây giờ chắc đang được ăn sung mặc sướng.”
Nghe vậy nét mặt Tiêu Viêm trở nên âm trầm, nắm tay siết chặt.
Đang lúc cần, Phong bèn hỏi : ” Ngươi có những thứ này không?”
Vừa nói Phong vừa đưa ra tờ giấy ghi nguyên liệu để điều chế đan dược phục hồi linh hồn cho Tiêu Viêm xem vì biết tên này có Dược Lão chỉ dạy dược thuật.
Xem những thứ ghi trên giấy, Tiêu Viêm gật đầu nói : ” Đây đều là những nguyên liệu điều chế Phục Hồn Đan, đan dược chữa trị linh hồn, ngươi cần nó làm gì?”
” Ta cần…cho một người bằng hữu.” Phong nói bừa, nếu nói dùng cho hắn thì chắc chắn Tiêu Viêm sẽ nghi ngờ.
” Bằng Hữu?”
” Đúng vậy, mà ngươi có quen ai là luyện dược sư không? Ta muốn thuê để luyện ra đan dược này.” Phong nói, thực ra là hắn đang dò xem linh hồn Dược Lão trong người Tiêu Viêm có động tĩnh gì không, nếu nói thẳng ra nhờ Tiêu Viêm luyện đan thì Dược Lão sẽ nghi ngờ.
Linh hồn Dược Lão bên trong Tiêu Viêm liền nói với Tiêu Viêm : ” Mau mau nhận luôn, nhân cơ hội này ta cho tiểu tử ngươi thấy thế nào là luyện đan.”
” Vâng sư phụ.” Tiêu Viêm nói thầm với Dược Lão, sau đó nói với Phong : ” Ta có quen, một vị luyện dược sư thần bí ẩn cư trong Ma Thú Sơn Mạch…ta có thể giúp ngươi.”
Phong cười : ” Vậy thì tốt quá! Phiền ngươi rồi, giá cả thương lượng.”
” Giá cả thương lượng.” Tiêu Viêm gật đầu.