Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! – Chương 20 : Nhị Tinh Đấu Giả – Botruyen

Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! - Chương 20 : Nhị Tinh Đấu Giả

Chương 20 : Nhị Tinh Đấu Giả
“Cửu Đoạn Đấu Khí mà cũng đi làm cướp?” Phong có thể nhìn ra tu vi của kẻ yếu hơn mình.

” Thằng kia, có bao nhiêu tiền nôn ra đây…bằng không tao cắt cổ vợ mày.” Tên cướp đe dọa, mũi dao sắc nhọn kề sát cổ A Mai.

A Mai đang bị khống chế, chân tay run rẩy gò má ướt lệ vì sợ hãi. Phong không chịu được gầm lên : ” Khốn kiếp! Ta đưa tiền…đừng làm hại cô ấy.”

” Ờ mày khôn đấy…nôn tiền ra.” Tên cướp nói.

” Bắt lấy!” Phong lấy túi tiền ném về phía tên cướp, tên cướp hớn hở đưa tay ra bắt lấy.

Ngay lúc đó Phong bật tốc lao tới cực nhanh áp sát tên cướp và A Mai, một tay hắn giữ tay cầm dao của tên cướp còn một tay hắn tung đấm vào mặt gã.

Binh.

Tên cướp bị một đấm từ Nhất Tinh Đấu Giả đánh bay xa vài mét rồi lăn ra đất bất tỉnh.

A Mai được giải thoát, nàng run rẩy ngã xuống được một bàn tay vòng qua eo đỡ lên. Phong cũng lấy lại túi tiền rồi nhếch mép : ” Muốn cướp tiền của bổn công tử? Ngươi còn non.”

” Công…công tử…ngài cứu ta.” A Mai trong giây phút này cảm thấy ấm áp, nhìn khuôn mặt của nam nhân vừa cứu mình một mạng với ánh mắt long lanh.

Phong cúi xuống nhìn nàng : ” Đương nhiên, không cứu cô thì mai ai nấu đồ ăn cho ta…haha.”

A Mai cảm động, rồi nàng nhìn xuống bên dưới sau đó mặt đỏ như gấc hét toáng lên.

” AAA!”

Mải lấy lại tiền Phong không nhận ra khăn tắm quấn quanh eo tụt xuống từ khi nào, hắn giờ đang trần như nhộng.

” Chết mẹ lộ hàng.” Phong vội che thằng em, buông A Mai ra và chạy tót vào phòng tắm tắm nốt.

A Mai xấu hổ quay mặt đi, hai tay nàng nựng má mình rồi thầm nói trong xấu hổ : ” Của ngài ấy…to quá!”

Tắm xong, Phong gô cổ tên cướp lại sau đó giải lên quan để nhận thưởng. Tên cướp này mấy tháng nay hoành hàng trong thành, hắn đã cướp không biết bao nhiêu gia tài, lại còn ra tay tàn nhẫn với gia chủ, cưỡng hiếp dân nữ. Phong lập công bắt cướp nên được khen thưởng, hắn ôm 5000 kim tệ ra về mà cười hí hửng.

” Cướp vào nhà, không những không mất tiền mà còn được tiền.”

Các trận đấu bây giờ cách nhau 2 ngày, vì thế ngày mai Phong lại thảnh thơi. Đêm nay hắn quyết định đánh bài liều, A Mai năm nay cũng 15 tuổi như hắn, nhưng trong người không có chút đấu khí nào, không phải vì nàng vô năng mà bởi vì không ai chỉ dạy.

Nàng giống như tờ giấy trắng, Phong quyết định dạy nàng cách tu luyện mà trước đó Dược Ngọc đã dạy hắn.

” A Mai!”

” Công tử có gì dặn dò ạ?”

” Qua sự việc vừa rồi cô biết yếu điểm của mình ở đâu không?” Phong nghiêm túc hỏi.

A Mai cúi đầu : ” Dạ biết…ta vô năng, chỉ làm gánh nặng cho người.”

Phong gạt phăng ý nghĩ đó của nàng : ” Sai! Là cô không có thực lực, mắt nhìn của ta rất tốt. Nếu cô không chê thì ta có thể dạy cô tu luyện.”

A Mai ngẩn ra, nàng như không nghe rõ lời nói của Phong : ” Công tử…ngài!”

” Ta không an tâm khi để cô ở nhà trong khi cô không có chút sức để tự vệ, ta không muốn cướp đến nhà vét sạch tiền của ta khi ta không ở đó.” Phong trầm giọng nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm túc đó làm A Mai phải e sợ.

1 tháng sau…..

Trên sân gạch, một bóng người nhỏ nhắn mảnh mai đang ngồi xếp bằng tu luyện, làn gió nhẹ đưa mái tóc mềm mượt tung bay.

Phía đối diện, Phong cũng trong tư thế tương tự. Một lát sau cả hai cùng mở mắt, đấu khí mạnh mẽ lan ra xung quanh rồi thu liễm lại.

” Đã đột phá rồi sao? Cô làm ta bất ngờ đấy.” Phong lên tiếng sau khi cảm nhận thực lực của A Mai từ Nhị Đoạn lên Tam Đoạn.

A Mai khẽ cúi đầu đáp : ” Công tử quá khen, tất cả là nhờ ơn ngài.”

” Công tử ngài nghỉ ngơi đi, để A Mai pha cho ngài ly nước mát.” A Mai đứng dậy cúi đầu nói, dáng vẻ đã trở nên thành thục, dự là một hai năm tới sẽ khiến đám nam nhân trong thành điên đảo.

Phong thì đâu có ngu, một nữ nhân tương lai sẽ trở thành mỹ nhân này hắn nào có thể bỏ qua, chỉ là chưa tới thời điểm mà thôi.

Hiện tại Phong đã tiến vào tới tứ kết của hội tỷ võ, mà đối thủ đều không phải tầm thường nên hắn cũng cần nâng cao thực lực.

Tiến vào đến được tứ kết thì trong túi Phong đã khá nhiều tiền, hôm nay hắn nhất định sẽ đi chơi gái để đột phá.

Sau khi thu xếp mọi thứ và dặn dò A Mai ở nhà cẩn thận, Phong liền tới một kỹ viện có tiếng của Ô Thản Thành.

Kỹ viện này tên gọi Ô Thản Lâu, ở đây nữ nhân làm nghề từ những nơi khác đến nhiều vô kể. Phong lại tình cờ quen biết bà chủ lâu nên hôm nay được xếp cho một phòng đặc biệt với hoa khôi của kỹ viện.

Ô Thản Lâu nằm ở phía tây Ô Thản Thành, nơi này là Thiên đường của nam nhân. Những cô gái xinh đẹp váy áo thướt tha nhiều như lá mùa thu, chọn đại một cô cũng là xinh đẹp.

Nhưng cái Phong quan tâm không chỉ là nhan sắc mà còn là thực lực. Kỹ nữ thì hầu như chỉ làm nghề chứ không bận tâm đến việc tu luyện, nên họ đều có thực lực rất thấp.

Sau khi vào Ô Thản Lâu, Phong chọn vị trí tốt ngồi xem ca kỹ tấu nhạc, được các kỹ nữ mời gọi nhưng hắn không tiếp. Hắn có một quy định tự đặt ra cho mình là không quan hệ tình dục với kỹ nữ bừa bãi, người hắn chọn để quan hệ đêm nay cũng không phải là kỹ nữ.

Thấy Phong ngồi đó, bà chủ lâu liền đến tiếp đón. Bà chủ lâu tên thường gọi là Tú Bà, trùm mồi chài khách và giữ chân khách bằng những lời nói ngon ngọt, bà ta năm nay tuy đã 50 tuổi nhưng vẫn rất trẻ trung và yêu nghề, ngoại hình như 30 mà thôi.

” Ây zô! Tiêu Phong công tử đến lâu chưa…hihi tại hôm nay đông khách quá ta đây không tiếp đón công tử chu đáo.” Tú Bà vừa tới đã õng ẹo nói.

Phong đáp : ” Ta mới tới, chuyện kia ta nhờ bà…!” Vừa nói hắn vừa móc ra một túi gấm, bên trong có một khoản tiền.

Tú Bà hiểu ý liền nhận lấy sau đó cười hô hô nói : ” Haha…tất nhiên rồi, mời công tử theo ta.”

Phong đi theo Tú Bà lên tầng lầu cao nhất, hắn phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ. Sau khi vào phòng thì Tú Bà đi mất chỉ còn hắn và căn phòng đặc biệt.

Đặc biệt ở chỗ, nơi này là khuê phòng của hoa khôi kỹ viện – Ô Thanh Nhi.

Tiếng đàn ngân nga kể từ khi Phong bước vào, không khó để nhìn ra một nữ nhân xinh đẹp đang ngồi đánh đàn sau lớp màn mỏng tanh.

Khi có người tiến vào, thiếu nữ dừng đàn khẽ cất giọng ngọt ngào : ” Công tử đến rồi…sao còn đứng đó!”

Ô Thanh Nhi là kỹ nữ xinh đẹp nhất Ô Thản Lâu, nàng bán nghệ không bán thân mặc dù có bao nhiêu công tử thiếu gia đến trả giá cao để được phá trinh nàng, nàng từ chối tất cả.

” Khúc nhạc vừa rồi thật du dương, nghe như tâm sự mà Thanh Nhi cô nương muốn giãi bày.” Phong có hiểu chút về âm nhạc, hắn chỉnh giọng sao cho thật đĩnh đạc nói.

Sở dĩ Ô Thanh Nhi chịu quan hệ với Phong đêm nay bởi vì hắn là kẻ duy nhất từng gặp nàng nhưng không chú ý đến sắc đẹp của nàng mà thứ hắn chú ý là tiếng đàn mà nàng đánh ra.

Phong đã tìm hiểu và biết rằng Ô Thanh Nhi rất ghét những kẻ chỉ quan tâm đến sắc dục, nên hắn mới giả bộ là một thư sinh nho nhã thích đàn hát,và cho nàng biết mục đích hắn tới quan hệ cũng chẳng phải vì thèm khát cơ thể của nàng.

Cả hai ngồi tâm sự về âm nhạc, cách nói chuyện của cả hai rất hợp nhau.

Ô Thanh Nhi nắm tay Phong thỏ thẻ : ” Tiêu Phong công tử tuổi còn trẻ đã hiểu biết về âm nhạc, không biết công tử đã có hồng nhan trong lòng chưa?”

Biết thời cơ đã đến, Phong đáp : ” Hiện tại thì chưa.”

Ô Thanh Nhi vui lắm, hai má nàng đỏ lên bắt đầu thổ lộ : ” Thanh Nhi từ nhỏ bị cha mẹ bán vào kỹ viện để trả nợ, cũng may có chút tài nghệ đàn hát nên không phải dùng thân thể tiếp khách như các tỷ muội khác. Ta gặp qua không biết bao nhiêu loại nam nhân, khô khan có, lãng mạn có, thiếu gia có, quan lại có, tuy nhiên công tử là người đầu tiên nói chuyện với ta không phải về vấn đề sắc dục nam nữ. Từ ngày đó ta đã luôn ngưỡng mộ công tử, hy vọng một ngày được nói ra…nếu công tử không chê thân phận Thanh Nhi thấp hèn thì ta nguyện trở thành người của công tử.”

Vừa nói, Ô Thanh Nhi vừa xà vào lòng Phong ôm chặt, khóe mắt ngấn lệ.

Trời ạ, mỹ nhân tự dâng hiến thế này mà không đồng ý thì còn sống làm cái gì, Phong khẽ đưa tay ôm lấy tấm lưng mảnh mai của Thanh Nhi nói : ” Cô nương có nhiều tâm sự, ta nguyện lắng nghe.”

Đó như là một lời đồng ý, Ô Thanh Nhi xúc động sau đó tự động hôn Phong. Bờ môi mềm mại của nàng làm Phong cứng đờ, hắn đáp lại một cách dịu dàng.

” Thanh Nhi cô nương, cô không chỉ có giọng hát hay, đánh đàn giỏi, giờ ta còn thấy cô rất xinh đẹp.” Phong rời môi mỹ nhân, khẽ rót mật vào tai nàng.

Thanh Nhi trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc, nàng chủ động cởi bỏ y phục cho Phong chiêm ngưỡng cơ thể quyến rũ nảy nở biết bao kẻ thèm khát. Từ giờ trở đi, nàng sẽ chỉ cho duy nhất người nam nhân này chiêm ngưỡng nó.

Nhìn cơ thể quá ư là hấp dẫn của Thanh Nhi, Phong không chịu được mà hôn liếm khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng khiến nàng rùng mình sướng khoái.

Hắn bóp bầu ngực căng tròn của nàng khiến Thanh Nhi rên lên đầy thích thú, hết ngực rồi chuyển xuống mông.

Phong làm Thanh Nhi sung sướng cực độ, lần đầu tiên quan hệ mà nàng đã cảm nhận được dư vị này. Phong cho nàng xem cây bảo kiếm của hắn khiến nàng phải thốt lên vì nó rất to và gân guốc, nhìn thì ghê nhưng khi cầm vào lại có cảm giác thích thích.

” Oa của chàng bự quá…nhưng Thanh Nhi sợ sẽ không vừa.”

” Yên tâm mỹ nhân, nàng sẽ muốn cho nào vào thôi.” Phong liếm vành tai nàng cắn nhẹ khiến Thanh Nhi rùng mình.

Rồi Phong đặt nàng nằm ngửa, hai chân gác lên vai hắn còn dương vật thì liên tục trà sát vào cửa âm đạo hồng hào trinh nguyên của Thanh Nhi.

Thanh Nhi vừa sướng vừa sợ, nước nhờn chảy ra lênh láng chứng tỏ nàng rất dâm. Phong âu yếm hỏi : ” Ta cho vào nhé? Sẽ không đau đâu.”

Thanh Nhi còn rất sợ, nàng ấp úng : ” Khoan, đợi ta chuẩn bị tinh…Á”.

Chưa kịp nói hết câu thì Phong đã thúc dương vật vào nút cán, xé rách màng trinh chạm đến tử cung của nàng.

Thanh Nhi bật khóc nức nở vì chưa kịp đưa đấu khí vào phòng hộ, nàng trách móc Phong nhưng sau đó dần nguôi giận vì được hắn hôn và nhấp.

Đợi nàng dịu cơn đau, Phong bắt đầu nhấp dương vật vào âm đạo nàng. Lúc đầu Thanh Nhi còn thấy rát và thốn nhưng khi quen dần thì cảm giác sướng bắt đầu dâng lên.

Cơn sướng này rất kì lạ, nó làm nàng bủn rủn tay chân mỗi khi hưởng thụ, nàng không thể suy nghĩ được vấn đề khác vì bị cơn sướng xâm chiếm tâm trí.

” A…A….A…Ư!”

” Ah…Ân….Ư….Yess!”

” Ưm…ưm nàng thích không?”

” A…ta có…a nó sướng…hơn….a..ta nghĩ.”

Mỗi lần Phong đút vào, từng cơ quan cảm giác trong âm đạo của Thanh Nhi nhận được tín hiệu sướng và chuyền lên não, khi dương vật bị kéo ra thì cơn sướng lại vụt tắt cho đến khi bị đút vào lần nữa. Quá trình đó cứ lặp đi lặp lại không ngừng khiến Thanh Nhi quằn quại mê mệt, nàng sướng đến phát điên, cơ âm đạo co bóp không ngừng.

” A…thiếp sướng quá….ư….ư….đừng dừng lại!”

” Haha…tiếng rên của nàng làm ta phấn khích.”

” Ưm…thiếp yêu chàng….thiếp sắp ra….A…!”

” Vậy thì chúng ta ra cùng nhau.” Phong hôn môi nàng sau đó nhấp mạnh rồi gồng mình bắn tinh tưới ngập âm đạo Thanh Nhi.

Thanh Nhi cũng oằn mình rên rỉ sau đó lên đỉnh cùng lúc với Thiên, lần đầu trong đời nàng có cảm giác này, nó sướng hơn tất cả những cảm giác sung sướng nàng từng chải qua.

Nằm ôm nhân tình cảm nhận dư âm sau cuộc yêu hoan lạc, Thanh Nhi cảm thấy giây phút này muốn kéo dài vô tận. Nàng ôm chặt eo Phong rồi thủ thỉ : ” Tiêu Phong công tử! Chàng có thấy vui khi ở đên ta?”

Phong vuốt ve tấm lưng mảnh mai trắng ngần của nàng đáp : ” Đương nhiên rồi.”

Thanh Nhi rúc đầu vào ngực Phong, nàng nói nhỏ : ” Ta vui lắm, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác mệt mỏi cực độ sau lần đầu làm…!”

Trong lúc quan hệ, Phong đã vận công pháp hấp thụ đấu khí của Thanh Nhi. Do Thanh Nhi là Tam Tinh Đấu Giả nên lượng đấu khí Phong hấp thụ được là tương đối, đủ để hắn đột phá lên Nhị Tinh Đấu Giả.

Phong sẽ không tiết lộ điều này với Thanh Nhi, bởi nếu như nàng biết hắn hấp thụ đấu khí của nàng mỗi khi quan hệ thì chắc chắn nàng sẽ không đồng ý quan hệ nữa.

” Mệt mỏi là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi vừa quan hệ xong, nàng sẽ dần quen thôi.” Phong nói dối, nếu mối quan hệ của hai người có thể tiến xa hơn thì hắn sẽ nói cho nàng còn hiện giờ hắn chỉ coi nàng như một nơi để hấp thụ đấu khí.

Phong biết làm như vậy là lợi dụng Thanh Nhi, nó không khác gì việc một cô gái lợi dụng chuyện tình cảm với một chàng trai để xin tiền.

Nhưng hắn hết cách, hắn cần hấp thu đấu khí của nàng để gia tăng thực lực. Đợi đến khi hắm chiến thắng cuộc tỷ võ kiếm được đủ tiền và khôi phục linh hồn cho Dược Ngọc, lúc đó Thanh Nhi sẽ được đền đáp xứng đáng.

Phong dụ dỗ Thanh Nhi quan hệ thêm vài hiệp nữa, mục đích chính là để hấp thu thêm đấu khí của nàng.

Đêm đó Phong không về, A Mai ngồi đợi hắn đến gần sáng mới ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, cũng là ngày trận tứ kết diễn ra. Phong ngồi xếp bằng trên giường của Thanh Nhi, hắn vẫn chưa rời khỏi Ô Thản Lâu.

Chợt không khí xung quanh Phong vặn vẹo, một luồng đấu khí mạnh mẽ bạo phát ra xung quanh.

Thanh Nhi cảm nhận được sự thay đổi của Phong, nàng kinh nghi : ” Công tử…đột phá!”

” Đúng vậy.” Phong từ từ mở mắt, hắn đáp.

Nhìn mỹ nhân đang ngồi thêu tranh uyên ương, Phong luyến tiếc nói : ” Ta phải đi rồi…đợi dịp khác lại ghé thăm nàng.”

” Công tử đi sao! Thanh Nhi đợi công tử quay lại.” Thanh Nhi ôn nhu đáp, nhưng trong lời nói chứa nét buồn.

Trong lòng nàng muốn được rời khỏi đây, được sống cùng với Tiêu Phong công tử mà nàng yêu. Hắn nhỏ tuổi thì sao chứ? Tương lai hắn sẽ tỏa sáng, Thanh Nhi tin rằng hắn sẽ không quên nàng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.