Chương 2 : Hôn Tiêu Mị
Viết tạm 2 chương cái đã, xem tương tác thế nào rồi viết tiếp!
Đấu Khí Đại Lục bao la rộng lớn, cường giả như mây, trong cõi thiên địa này tồn tại thứ gọi là Dị Hỏa. Dị Hỏa tức ngọn lửa biến dị, có linh tính, có thể có cảm xúc hoặc tự tu luyện. Dị Hỏa do trời đất sinh ra, hoặc cũng có thể do thiên thạch rơi từ trên trời xuống, Dị Hỏa mạnh yếu khác nhau, đặc tính riêng biệt nhưng đều có một điểm chung là sức hủy diệt cực kì mạnh mẽ, có thể thiêu đốt vạn vật trên thế gian thành tro bụi.
” Vậy là người muốn con đi tìm Dị Hỏa?” Phong nghe được những lời của Dược Phu Nhân, bèn hỏi.
Dược Phu Nhân trầm giọng đáp : ” Không, Dị Hỏa tuy lợi hại nhưng cũng chỉ là một cái thiên địa dị vật hạng 2 mà thôi.”
” Hạng 2? Tức là còn có hạng 1 phải không sư phụ?” Phong kinh ngạc, hắn từng đọc Đấu Phá Thương Khung và chắc chắn k có thứ gì địch lại Dị Hỏa.
” Đúng vậy! Và nó đây.” Dược Phu Nhân xác nhận, sau đó rời khỏi cơ thể của Phong rồi xuất hiện trước mặt hắn. Mái tóc dài khẽ lay động theo làn gió nhẹ, tuy chỉ là một đạo linh hồn nhưng nàng vẫn xinh đẹp tuyệt trần tựa như một vị nữ thần.
Trong giây lát Phong trở lên ngây dại, hóa ra sư phụ hắn lại có vẻ ma lực mê hoặc như vậy. Cùng thời điểm đó, bàn tay trắng nõn búp măng của Dược Phu Nhân khẽ đưa lên đặt ngang bụng khẽ sử dụng ý miện, tức thì bầu trời đang nắng gắt trở lên u tối, mây đen vần vũ trên bầu trời, giông tố nổi lên cái bụi bay mù mịt.
Phong hoảng hốt nhìn xung quanh, cúi người ôm đầu đề phòng có vật thể lạ bay vào đầu hốt hoảng nói : ” Sư phụ, người làm gì vậy!”
” Một phần tạo lên sức mạnh của ta, Dị Phong.”
“Dị Phong?”
” Phải! Dị Phong vô hình vô sắc, những kẻ tầm thường sẽ không thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng. Chính vì thế nên ít người biết đến sự tồn tại của chúng, ngay cả khi chúng xuất hiện thì nhiều người cũng sẽ chỉ nghĩ đó là một cơn bão.”
Nhìn bộ dáng chật vật của Phong, Dược Phu Nhân từ từ xua tan mây đen và giải thích.
Đang trò chuyện cùng đệ tử, chợt ánh mắt Dược Phu Nhân khẽ liếc sang một hướng rồi như phát hiện điều gì đó từ từ kết hai bàn tay trắng thon lại tạo ra một chiếc nhẫn tinh tế màu bạch kim, nàng đưa cho Phong vừa nói : ” Đeo nó vào ngón tay giữa của bàn tay phải, khi cần chỉ việc xoa nhẹ lên nó ta sẽ xuất hiện.”
Nói xong nàng hóa thành làn khói bay vào chiếc nhẫn khi Phong vừa đeo nó lên ngón tay.
Phong hí hửng ra về, hắn nghĩ về những tháng ngày khổ cực ở kiếp trước, trời cho hắn cơ hội sống lần 2 thì tại sao hắn lại không hưởng thụ? Mảnh đại lục này mỹ nhân nhiều vô kể, hắn lại có Âm Dương Hợp Hoan Công lấy việc quan hệ tình dục để gia tăng thực lực. Há chẳng phải là hắn phải chịch thật nhiều gái mới có thể mạnh lên, và muốn chịch gái thì phải tán tỉnh, gạ gẫm hoặc cưỡng hiếp.
Hắn liền nghĩ ngay đến Huân Nhi, cô nàng xinh xắn này tuy mới dậy thì thôi nhưng cũng đã vô cùng xinh đẹp, dáng người cân đối, có lẽ chỉ vài năm nữa thôi nam nhân vây quanh nàng đếm không hết, chi bằng nhân cơ hội này tiếp cận nàng. Biết đâu sau này người lấy được nàng chính là hắn chứ không phải Tiêu Viêm.
Phong trở về Tiêu Gia, vào căn phòng nơi hắn và Tiêu Viêm thường nằm sau khi bị ăn đánh để Huân Nhi chăm sóc. Lúc này không thấy Tiêu Viêm đâu mà chỉ thấy Huân Nhi đang ngồi thêu thùa thứ gì đó
” Tiêu Phong ca ca, huynh đi một mình sao, Tiêu Viêm ca ca không đi cùng huynh à?” Huân Nhi đưa ánh mắt tươi tắn nhìn Phong hỏi, môi hồng khẽ nở nụ cười hỏi.
Nhìn nàng tựa như một đóa hoa sen trong hồ nước tĩnh lặng chuẩn bị hé nở, xinh đẹp, dịu dàng, nhưng cũng không kém phần thu hút hấp dẫn. Phong nuốt nước bọt khi nghĩ về việc đè nàng ra dùng côn thịt đâm nàng tới tấp.
” Tiêu Phong ca ca, mặt muội dính gì sao?” Huân Nhi thấy Phong nhìn mình với ánh mắt kì lạ bèn hỏi.
” Không có gì, chỉ là ta thấy muội hôm nay…thật xinh đẹp!” Phong cười gãi đầu, buông lời khen ngợi khiến Huân Nhi khẽ cười duyên dáng.
” Thế bình thường muội không đẹp sao?” Huân Nhi đảo mắt hỏi.
Đúng lúc này Tiêu Viêm trở về với một chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay giữa bàn tay trái. Hắn thấy hai người Phong cùng Huân Nhi nói chuyện gì đó có vẻ khá vui liền lên tiếng : ” Tiêu Phong, Huân Nhi ta có việc muốn nói.”
” Ngươi muốn tới Ma Thú Sơn Mạch? Đi tìm chết đấy à?” Phong hỏi sau khi nghe Tiêu Viêm nói muốn tiến vào Ma Thú Sơn Mạch.
Huân Nhi cũng lắc đầu can ngăn : ” Nguy hiểm lắm, Ma Thú Sơn Mạch là nơi cư chú của rất nhiều ma thú lợi hại. Các nhóm dong binh đoàn tiến vào đó ít nhất cũng phải có người đạt cấp bậc Đại Đấu Sư, nhóm cũng phải có 10 người trở lên. Huynh chỉ là Tam Đoạn đấu khí bước vào đó khác nào đi vào chỗ chết?”
Tiêu Viêm nói : ” Nguy hiểm thì chắc chắn có nhưng ta muốn mạo hiểm một chuyến, ta đã quyết rồi nếu các ngươi không đi thì ta sẽ đi một mình, các ngươi không nói với ai là được.”
Phong khoanh tay đứng im, hắn biết Tiêu Viêm rất cứng đầu nên hắn quyết định việc gì thì khó mà ngăn cản. Mà hắn cũng không có ý định muốn cản trở tên này, lỡ hắn chết trong Ma Thú Sơn Mạch thì chẳng phải là cơ hội lớn cho Phong tiếp cận hơn với Huân Nhi sao? Cơ hội này thật không thể bỏ lỡ.
Phong vỗ vai Tiêu Viêm giả vờ ủng hộ : ” Nếu ngươi muốn đi mạo hiểm, ta không quản ngươi.”
Huân Nhi tỏ ra không đồng ý với thái độ của Phong, nàng giận dỗi : ” Tiêu Phong ca ca huynh….mặc xác mấy người muốn làm gì thì làm.”
Huân Nhi có vẻ khá tức giận, nàng bực bội rời khỏi đó. Tiêu Viêm nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của nàng khẽ thở dài, Tiêu Viêm coi Huân Nhi như em gái, còn người hắn thích lại là một cô gái khác cũng thuộc Tiêu Gia chính là Tiêu Mị.
Huân Nhi thì lại có tình cảm với Tiêu Viêm và xem Phong như anh trai, xem ra vài ngày tới Phong phải lên một kế hoạch cụ thể để người được lợi là bản thân hắn.
Mấy ngày sau, nhóm người của Tiêu Ninh lại đến gây sự. Lần này Tiêu Phong không tỏ vẻ gì e sợ nữa mà ngồi vắt chân chữ ngũ giống như chờ sẵn bọn họ.
” Tên gia nô, Tiêu Viêm đâu rồi?” Tiêu Ninh chỉ tay vào mặt Phong, khinh thường hỏi.
” ta thấy ngươi ngoài việc cậy mạnh ức hiếp yếu ra thì chẳng có gì đặc biệt, thiếu niên thiên tài xem ra cũng chỉ là cái danh xưng thôi.” Phong nhếch môi khinh bỉ nói, câu nói xúc phạm thẳng vào mặt Tiêu Ninh.
Tiêu Ninh hai mắt trợn ngược, trước mặt đám thuộc hạ thân tín mà lại bị một thằng gia nô như Phong chế diễu quả thực là mất mặt, lại có thêm sự xuất hiện của một người mà Tiêu Ninh muốn gây ấn tượng nên phải ra tay dạy dỗ Phong một bài học nhớ đời, đây là điều Tiêu Ninh nghĩ đầu tiên sau khi bị diễu cợt.
Chưa cần Tiêu Ninh ra hiệu, đám thuộc hạ phía sau đã sấn tới bao vây Phong và chuẩn bị cho hắn một bài học như mọi lần thường làm, nhưng lần này mọi thứ đã thay đổi.
Tiêu Mị đứng ngay bên cạnh Tiêu Ninh, nàng có vóc dáng mảnh mai như Huân Nhi nhưng tóc ngắn hơn một chút, toàn thân mặc y phục màu hồng nhạt, đôi mắt to long lanh, ngũ quan cân đối. Nếu Huân Nhi là 10 thì nàng cũng được 9, nhưng đó là đánh giá trước khi dậy thì, còn sau khi dạy thì khó ai qua được Huân Nhi.
Tiêu Mị rất thích đánh giá một ai đó qua thực lực, nàng xem đó là thước đo tiêu chuẩn và không chỉ có nàng mà hầu như ai cũng vậy. Bản thân nàng cũng có chút ngưỡng mộ Tiêu Ninh bởi dù gì hắn cũng là thiên tài của Tiêu Gia, nàng rất xem thường Tiêu Viêm và còn chẳng biết Phong là thằng nhà quê nào. Thấy đám thuộc hạ của Tiêu Ninh bao vây Phong, Tiêu Mị khẽ cất tiếng : ” Tiêu Ninh ca ca, hắn xỉ nhục huynh như vậy thì phải đích thân huynh ra tay mới phải.”
” Đệt, còn khích đểu.” Phong lườm sang phía Tiêu Mị thầm nghiến răng nhưng nhanh chóng lấy lại nét mặt bình thường.
Tiêu Ninh một phần cũng ngứa tay, một phần muốn thể hiện nên khẽ phất tay kêu đám đàn em lui xuống để mình ra tay.
Thấy Tiêu Ninh tiến tới Phong cũng đứng dậy chuẩn bị nghênh chiến.
” Cửu Đoạn đấu khí? Cũng ghê phết.” Phong dựa vào sự trợ giúp của Dược Phu Nhân nên có thể đo được cấp độ của những người từ Đấu Giả trở xuống. Tiêu Ninh hơn hắn tới 5 cấp độ tuy nhiên đó không phải điều lo ngại đối với Phong.
” Sư Phụ, cho con mượn một chút sức của người.” Phong thầm nói, nắm đấm vung lên kèm theo một cơn lốc vô hình bao quanh cổ tay và với một tốc độ cực nhanh đã áp sát Tiêu Ninh và đấm vào bụng khiến tên này bị bất ngờ lùi lại cả chục bước trước khi được đám thuộc hạ đỡ lấy.
Cả đám nhìn sự việc vừa xảy ra với ánh mắt kinh ngạc, Tiêu Ninh nghiến răng : ” Con mẹ nó, nhất định vừa rồi là ảo giác…các ngươi tránh ra.”
Tiêu Ninh bật dậy, hai tay tụ đấu khí rồi lao tới đấm thẳnh vào đầu Phong. Nhưng Phong chỉ khẽ nghiêng đầu và dùng tay chụp lấy cú đấm của Tiêu Ninh khiến hắn trong giây lát không thể di chuyển, ngay sau đó Phong khẽ huých vai vào ngực Tiêu Ninh khiến tên này lần nữa lùi lại và ngã ngửa ra đất, thiên tài số 1 của Tiêu Gia giờ như trò cười trước mặt Phong.
“Ngươi…sao lại như thế? Rõ ràng ngươi chỉ là Tứ Đoạn đấu khí.” Tiêu Ninh trợn mắt thốt lên, lần đầu tiên hắn bất lực trước một đối thủ kém tuổi mình, hơn thế nữa lại còn là một tên gia nô hèn kém.
Tiêu Mị đứng một góc quan sát tất cả, nàng quan sát hết thảy cuộc đụng độ vừa rồi, ánh mắt tò mò nhìn Tiêu Phong thầm nói : ” Người này có thể đánh bại Tiêu Ninh ca ca? Trong cùng độ tuổi của Tiêu Gia thì chỉ có Huân Nhi mới làm được….vậy mà…!”
Tiêu Mị cực kì mến mộ nam nhân có thực lực, chỉ cần ngoại hình ổn nữa là nàng sẽ cảm mến và nàng đang có cảm giác muốn được kết bạn với Phong.
” Thiên tài của Tiêu Gia đây sao?” Phong nhún vai mỉa mai nói,sau đó liếc mắt về phía Tiêu Mị rồi nháy một cái sau đó lại ngồi xuống chỉ tay về phía dạng núi gần đó nói : ” Tiêu Viêm ở hướng đó, muốn tìm hắn thì tới đó mà tìm.”
Tiêu Ninh vùng dậy ho khan chữa thẹn, hắn đã thấy ánh mắt mà Tiêu Mị nhìn Phong, ánh mắt của sự tò mò. Tiêu Ninh trong thoáng chốc đã mù quáng, vận hết đấu khí toàn thân mà lao tới một lần nữa tung đấm về phía Phong, một đấm với ý định lấy mạng người.
Mọi người và Tiêu Mị đã không kịp ngăn cản cơn điên của Tiêu Ninh, chỉ biết đứng trơ mắt ra nhìn cảnh tượng đó.
” Tiêu Ninh ca ca đừng!”
Nhưng đã muộn, nắm đấm của Tiêu Ninh bị cản lại bởi bàn tay của Phong, sau đó hắn dùng sức mượn từ Dược Phu Nhân bẻ gãy bả vai của Tiêu Ninh khiến hắn khêu thảm thiết sau đó co chân đạp vào mông hắn khiến hắn ngã bổ nhào, bộ dáng vừa tức cười vừa thốn.
Thấy Tiêu Ninh bị đánh trọng thương, đám thuộc hạ nháo nhào đưa về trong khi Tiêu Mị vẫn nán lại vài giây.
” Nhà ngươi tên gì?” Với giọng nói thanh thót, Tiêu Mị hỏi.
” Tiêu Phong!” Phong để lại một câu lạnh lùng, sau đó Phong quay lưng bỏ đi nhưng Tiêu Mị còn chưa đi.
” Khoan đã.”
” Có việc gì?”
” Ngươi chỉ là gia nô, lấy đâu ra thực lực mạnh như vậy? Ngoại trừ Huân Nhi ra thì không ai có được tốc độ tu luyện bậc đó…nói ta biết rốt cuộc ngươi là ai? Tới Tiêu Gia có mục đích gì?” Tiêu Mị dò hỏi, nàng là người biết suy nghĩ và có chút đầu óc nên nhận ra điểm đáng nghi.
Phong nhún vai : ” Ta nói ta tới để phá hoại Tiêu Gia, ngươi cản nổi ta không!”
” Ngươi…đừng đắc ý.” Tiêu Mị cau mày, gót chân khẽ nhấc lên rồi lướt nhanh về phía Phong đồng thời xoay người đá một đòn cực mạnh vào đầu Phong. Nhưng chỉ trúng vào bàn tay của hắn bởi hắn đã chụp được cổ chân nàng.
Tiêu Mị giật mình, định thu chân lại thì Phong bất ngờ thu hẹp khoảng cách trong khi vẫn dữ cổ chân của nàng, kết quả chân Tiêu Mị banh rộng ra rồi cơ thể bị cơ thể Phong áp sát, nàng dùng tay chưởng về phía hắn nhưng tay khác của hắn đã nắm lấy tay nàng một cách nhẹ nhàng rồi nhìn thẳng vào mắt nàng.
Lúc này hai người giống như đang trong tư thế khiêu vũ, Phong nở nụ cười trước khi buông Tiêu Mị ra nói : ” Dựa vào thực lực của ngươi thì luyện 10 năm nữa quay lại đây…hoặc làm vợ ta thì ta sẽ chỉ ngươi cách để mạnh mẽ.”
Nghe vậy, hai gò má Tiêu Mị bất giác đỏ lên mắng : ” Vô Sỉ!” Nàng lần đầu tiên được một chàng trai tỏ tình thẳng thắn như vậy, hơn nữa vừa nãy hai người còn có chút tiếp xúc gần gũi khiến Tiêu Mị càng bối rối, bất chợt nét thẹn thùng đó làm Phong muốn đè nàng ra hôn hít.
Thôi thì đã bị chửi là vô sỉ, vô sỉ cũng có chết ai đâu. Phong được nước lấn tới, một lần nữa áp sát nàng và khống chế hai tay nàng, mặt hai người lần nữa gần sát nhau khiến hắn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể nàng.
” Ngươi…ngươi muốn làm gì…ta ta hét lên đấy!” Tiêu Mị bủn rủn tay chân, sợ quá mở miệng đe dọa nhưng bị tác dụng ngược. Phong không những không sợ mà còn cười gian sau đó hôn lên làn môi thơm ngát của nàng rồi nhả ra sau thì lùi ra thật xa để tránh ăn bạt tai.
Quả thực Tiêu Mị đã vung tay nhưng không đánh trúng, nàng lướt tới dùng hết sức mình tấn công Phong nhưng không thể chạm nổi một cọng tóc của hắn.
” Tên đáng ghét…ta giết ngươi!”
Vừa đánh Tiêu Mị vừa mắng, càng tức giận nhìn nàng lại càng dễ thương. Phong vừa né đòn vừa thả dê : ” Xin lỗi đã cướp nụ hôn đầu của ngươi, làm người yêu của ta đi ta đền bù cho.”
” Đừng mơ, ngươi là tên đáng ghét nhất ta từng gặp!”