Chương 19 : Thu Nhận Người Hầu
Đại hội tỷ võ ngày thứ 4, sau 3 ngày thi đấu thì số lượng thí sinh đã giảm mạnh. Những kẻ còn trụ lại đều là những kẻ mạnh, tỷ võ giờ mới bước đến giai đoạn gay cấn nhất.
Bình luận viên hô vang tên người đầu tiên bước lên sàn : ” Xin trân trọng giới thiệu với mọi người, thí sinh trẻ tuổi nhất…Kiều Phong.”
” Thí sinh đã xuất sắc thắng 3 trận liên tiếp trong thời gian sớm nhất, liệu trận đấu này có kéo dài kỉ lục của cậu ta….mời đối thủ lên sàn.”
” Và đối thủ của Kiều Phong đó chính là… Thí sinh đến từ Gia Liệt gia tộc – Gia Liệt Kiệt.”
Theo tiếng vỗ tay của khán giả, một tên có vẻ ngoài ốm yếu gầy trơ xương lên sàn, tên này chính là Gia Liệt Kiệt.
Khi hắn xuất hiện, cả khán đài im lặng như tờ sau đó vài giây phá lên cười diễu cợt. Cả trọng tài cũng bụm miệng ngăn bản thân cười, một tên như thế này cũng vào được đến đây hay sao! Thực ra là đã có sự can thiệp của Gia Liệt Áo.
Phong đứng hiên ngang trước đối thủ, rồi khi trọng tài ra hiệu trận đấu bắt đầu thì Phong đã áp sát đối thủ tung một cú móc hàm.
Mọi người cứ nghĩ trận đấu như vậy là kết thúc…nhưng họ đã lầm.
Gia Liệt Kiệt từ lúc nào đã né đòn rồi tung một cước đáp trả khiến Phong lùi lại cả chục bước trước khi đứng vững.
” Kiều Phong bị đánh lui? Thật khó tin.”
” Tên kia nhanh quá ta còn chưa kịp quan sát.”
” Nhìn hắn ốm yếu thế kia mà mạnh dữ.”
Khán giả được một phen bàng hoàng, Phong lao lên lần nữa, lần này hắn tích tụ đấu khí vào nắm đấm.
Binh!
Gia Liệt Kiệt bay khỏi võ đài với cái mồm đầy máu, trận đấu kết thúc.
Mọi người đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, đầu tiên tưởng rằng Kiều Phong sẽ thắng chắc ai ngờ Gia Liệt Kiệt đá lui hắn khiến mọi người suy nghĩ đây sẽ là trận đấu hấp dẫn, ai dè vài giây sau Gia Liệt Kiệt bị đấm bay màu.
” Vậy là kết thúc?”
Tiếng vỗ tay vang khắp khán đài, cái tên Kiều Phong được xướng lên khắp nơi.
Thực ra đây chỉ là một vở kịch, Gia Liệt Kiệt chỉ giả vờ thua để theo kết hoạch của Gia Liệt Áo. Phong cũng có liên quan trong vụ này, hôm trước khi hẹn gặp mặt Gia Liệt Áo đã trao đổi với Phong về việc hợp tác làm ăn, theo đó Gia Liệt Áo sẽ hỗ trợ Phong về mặt tài chính đổi lại Phong sẽ trở thành nhà vô địch. Gia Liệt Áo sẽ kiếm được rất nhiều từ bàn đặt cược nếu như Phong chiến thắng giải đấu.
Sau khi trận đấu kết thúc, Phong ngồi trong phòng chờ và được người giao tiền đến tận tay. Hắn đang gian lận, nếu bị bắt thì sẽ bị tước quyền thi đấu nhưng hắn không sợ, hắn cần kiếm được số tiền lớn trong khoảng thời gian ngắn.
Với số tiền này cộng với số tiền Gia Liệt Áo đưa cho hắn trước đó thì tổng cộng hôm nay hắn kiếm được 10.000 kim tệ.
Phong cần thắng 12 trận nữa nếu muốn bước vào chung kết, nếu hắn thành công thì số tiền hắn kiếm được sẽ rất lớn.
Sau một ngày bội thu, Phong trở về căn nhà nhỏ rách nát của hắn. Điều lạ là đã có ai đó dọn dẹp nó một cách sạch sẽ, hóa ra là cô gái ăn xin kia.
Phong bước vào nhà, thấy cô gái bối rối chạy ra ngoài thì gọi lại : ” Khoan đã!”
” Sao…sao vậy?” Cô gái cuối cùng cũng chịu mở lời.
Phong hỏi : ” Là ngươi làm à?”
Cô gái đáp một cách ấp úng : ” Phải….phải! Coi như lời cảm tạ.”
Một cô gái hiểu chuyện, chi bằng giữ lại làm gia nhân.
Phong liền nói : ” Vậy ngươi có người thân không?”
Cô gái đáp : ” Ta mồ côi từ bé!”
Phong nói : ” Hay là thế này! Hiện tại ngươi không cần phải xin ăn nữa, ở lại đây làm việc nhà cho ta…mỗi ngày ta trả ngươi 30 kim tệ.”
” Thật…thật sao? Ngươi không đuổi ta đi chứ?” Cô gái cuống cuồng hỏi, vẻ mặt cực kì phấn khích. Từ bé đến giờ nào ai cho nàng được một bữa ăn tử tế, hôm nay lại gặp được người tốt thế này thì phải nắm bắt.
Phong gật đầu : ” Nếu ngươi đồng ý, từ giờ cứ ở lại đây.”
Cô gái làm sao từ chối được, vội vã quỳ xuống cảm tạ Phong.
Tối hôm đó, khi Phong vừa mới tắm rửa xong thì ngửi thấy mùi thức ăn từ bếp bay ra, là cô gái kia trổ tài.
Khi ăn tối, cô gái đứng một góc mà không ngồi xuống. Phong bèn nói : ” Ngươi cứ ngồi xuống, giữa chúng ta không phân biệt địa vị.”
” Được sao?”
” Ngồi đi, không là ta đổi ý đuổi ngươi đi bây giờ.”
” Ta ngồi…ta ngồi.”
Phong giờ mới để ý, cô gái này cực kì khéo tay, một người ăn xin lại khéo tay đến vậy sao. Hắn quan sát thấy cô gái chưa tắm rửa liền nhắc nhở : ” Lát nữa ngươi tắm rửa đi, ở nhà ta thì phải sạch sẽ.
Cô gái chỉ biết gật đầu.
Sau khi dọn dẹp, cô gái bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách. Một lát sau vẫn không thấy nàng ra, Phong hơi lo lắng cô gái xảy ra chuyện gì bèn hỏi : ” Sao vậy?”
” Ta…ta không có y phục.”
Phong ớ ra, nàng ta là ăn xin mà, y phục đâu mà thay. Phong nói : ” Ngươi đợi chút nhé, lấy tạm y phục của ta mai ta dẫn đi mua y phục mới.”
Phong lấy tạm một bộ y phục rồi đưa cho cô gái, lát sau cô gái bước ra với bộ y phục rộng thùng thình nhìn mắc cười.
Nhìn kỹ thì cô gái này cũng ưa nhìn, da trắng, dáng người cân đối. Mái tóc rối tổ quạ cũng đã trở nên mượt mà, giống như trước và sau khi tắm là hai người hoàn toàn khác.
Chỉ vô tình giúp người mà lại có ngay người giúp việc, Phong hếch mũi tự cao sau đó trầm giọng nói : ” Từ giờ gọi ta là công tử, ngoan sẽ có thưởng.”
Cô gái cúi đầu ngoan ngoãn : ” Vâng thưa công tử!”
” À mà ta chưa biết tên ngươi, tuổi nữa.” Phong chợt nhớ ra là mình quên bèn hỏi.
Cô gái đáp với vẻ mặt thiếu tự nhiên, rất rõ ràng còn đang chưa quen với việc sống ở đây cùng một nam nhân : ” Ta….tên là….A Mai!”
” Được rồi A Mai.”
Phong liền nảy ra ý tưởng khá hay bèn hỏi A Mai : ” Nè cô có biết đấm bóp không? Vai và lưng ta hơi mỏi.”
” Đấm bóp sao?….ta….thưa công tử….tay chân ta vụng về…sợ là…..!” A Mai ấp úng nói, trước giờ nàng đâu có làm qua những việc đó bao giờ.
” Thế à! Không sao để ta dạy cô.”
” Như thế này phải không công tử?”
” ohhh eys! Đúng rồi.”
Sáng hôm sau, vì hôm nay không phải đấu nên Phong tranh thủ dẫn A Mai đi mua chút đồ. Vì trước kia chỉ là nô của Tiêu Gia lại không thường xuyên ra ngoài nên chẳng ai biết mặt hắn là người Tiêu Gia. Đi qua cửa hàng bán y phục nữ, Phong liền dẫn A Mai vào chọn đồ.
Bà chủ vừa thấy khách tới liền mời chào : ” Ây za! Công tử đây tới chọn đồ cho vợ sao! Vậy thì vào đúng nơi rồi đó ở chỗ ta toàn đồ tốt.”
Bị hiểu lầm, Phong liền nói : ” Ấy không, bọn ta không phải vợ chồng.”
A Mai đứng bên cạnh mặt đỏ lên vì xấu hổ.
” Bà chủ, có bộ y phục nào hợp với cô ấy bà lấy cho ta.” Phong nhìn quanh không biết chọn bộ nào vì toàn đồ nữ, hắn nói đại.
” Ây za! Dáng người cô nương đây cũng không tầm thường, mặc đồ của tiệm ta đảm bảo tôn dáng, không khéo lát nữa ra ngoài còn bị đám nam nhân nhòm ngó.
A Mai thấy Phong hào phóng, nàng bối rối ghé tai hắn nói nhỏ : ” Công tử….người….đồ ở đây.”
A Mai muốn nói rằng đồ ở đây giá cao, nàng chỉ cần bộ đồ tầm thường là được rồi. Nhưng Phong tưởng nàng thấy đẹp muốn mua vài bộ nên gọi bà chủ lấy vài bộ cho nàng.
Trên đường về, cả hai ghé qua chợ mua ít đồ ăn, mua thêm cả bao lương.
Sau khi trở về nhà, Phong bắt A Mai đi thay đồ để hắn xem. A Mai lấy cớ đi nấu ăn nhưng bị Phong dọa đuổi đi nếu không thay thì nàng hoảng quá liền đi thay ngay.
Dáng người A Mai cân đối, ngực không to, mông không bé, eo lại thon thả nên mặc đồ khá đẹp. Tuy nhiên những bộ hắn mua cho nàng chỉ sang hơn dân thường một chút nên nhìn không quá nổi bật.
Tối hôm đó, A Mai nằm một góc ôm mấy bộ đồ mới trong lòng thổn thức, nàng chưa từng nghĩ rằng có một ngày sẽ gặp được ai đó cho nàng ăn, cho nàng mặc, cho nàng chỗ ở như vậy. Đối với nàng thì Phong như thánh sống, nàng không biết đền đáp công ơn này thế nào, chỉ tự hứa sẽ nghe lời công tử, không làm phật ý công tử, công tử muốn gì cũng không được từ chối.
” A Mai cô ngủ chưa?”
” Ạ chưa ạ!”
” Sáng mai nấu cho ta một bát phở bò nhé.”
” Phở dò…dạ được.”
Tuy A Mai từ nhỏ đã ăn xin, tuy nhiên nàng lại có thiên phú về ẩm thực cực cao, mỗi món ăn chỉ cần nếm qua một lần là sẽ nắm được cách chế biến, gia vị.
Sáng hôm sau, Phong thức dậy đã ngửi thấy mùi phở bò thơm nức mũi.
Hắn vệ sinh cá nhân, thay đồ sau đó ngồi xuống thưởng thức bữa sáng đầu tiên trong đời do một nữ nhân chuẩn bị riêng cho mình hắn.
Thấy Phong đánh chén rất nhiệt tình, A Mai tuy bên ngoài không có vẻ gì nhưng bên trong nàng đang cảm thấy vui vẻ khi Phong thích món nàng nấu. Chợt nàng chú ý đến chiếc mặt nạ Phong để trên bàn, muốn tò mò nhưng lại không cho phép bản thân đi quá xa.
Ăn xong, Phong khen ngợi : ” Cô nấu ngon đấy, mở quán phở bò chắc bán chạy lắm.”
Sau đó hắn cầm theo chiếc mặt nạ rồi rời khỏi nhà, trước khi đi còn dặn dò A Mai ở nhà nấu bữa tối chờ hắn về.
Phong đến sàn đấu, hôm nay hắn đấu trận cuối cùng nhưng vẫn phải có mặt từ sớm để nghiên cứu các đối thủ.
Và cuối cùng cũng đã tới lượt hắn đấu, sau khi bình luận viên tuyên bố bắt đầu thì cả hai lao vào đấm đá. Ở cấp bậc Đấu Giả không có những đấu kĩ đẹp mắt, cũng chẳng có đấu khí dồi dào, họ hoàn toàn dựa vào võ nghệ và sự ứng biến của bản thân kèm theo chút đấu khí ít ỏi.
Phong đang linh hoạt né chiêu của đối thủ, sau đó tung ra hàng loạt các cú đấm đáp trả. Đối thủ của hắn cũng không vừa, cả hai rơi vào thế giằng co.
” Khốn kiếp tên này lì quá!” Phong nghiến răng, hắn tung cước đá bay đối thủ lên không trung rồi sau đó nhảy lên dùng nắm đấm kết hợp đấu khí đánh thẳng vào bụng đối thủ.
Bịch!
Đối thủ rơi xuống sàn rồi lăn ra bất tỉnh, người chiến thắng trung cuộc là Phong.
Trên bàn đặt cược, Gia Liệt Áo đang hăng hái thu tiền, hôm nay hắn cược 50 ngàn kim tệ cho Phong thắng, giờ hắn đút túi 150 ngàn kim tệ, là số tiền có người cả đời chẳng kiếm ra được.
Sau khi chiến thắng 5 trận liên tiếp, nhiều người đi xem chỉ để cổ vũ cho Phong, danh tính thật của hắn cũng là sự tò mò của mọi người.
Trong thành bắt đầu lan truyền tin đồn về một thiếu niên 15 tuổi thắng liên tiếp 5 trận tỷ võ, bản lĩnh hơn người, được tất cả mọi người khen ngợi.
Hôm nay Phong cũng đem về 10 ngàn kim tệ, xem ra việc tham gia tỷ võ này là quyết định đúng đắn. Giờ số tiền hắn có cũng đủ để khiến căn nhà khang trang hơn, tuy nhiên hắn dùng số tiền đó vào việc khác.
Khi hắn về nhà cơm ngon canh ngọt đã chờ sẵn. Một bóng hình mảnh mai đã đứng đó chờ hắn.
” Công tử…người đã về.”
” Ừ, từ xa ta đã nghe thấy mùi thơm, cô nấu món gì thế?” Phong liếm mép hỏi, hắn vứt chiếc mặt nạ lên giường.
” Tôi nấu sườn xào chua ngọt, một nồi lớn, hy vọng công tử thích món đó.” A Mai đáp, nàng không thể chờ được đến khi món ăn của nàng được Phong thưởng thức.
” Ồ tin vui là ta rất thích sườn xào chua ngọt, ăn trước rồi tắm sau vậy.” Phong cười nói, sau đó gắp miếng sườn dính nước sốt thơm ngon lên bỏ vào miệng.
Bùng nổ!
” Cô cho thứ gì sao ngon đến vậy?” Phong bật ngón cái khen, cả đời hắn chưa ăn miếng sườn chua ngọt nào ngon như vậy.
” Cảm…ơn công tử đã khen.” A Mai cười thầm trong lòng.
Sau khi dùng bữa, Phong lấy đồ đi tắm. Hắn không hề biết rằng bên ngoài có kẻ đang rình rập.
Ngâm mình trong bồn, Phong suy nghĩ về việc sau khi kiếm đủ tiền, hắn sẽ mua thảo dược mà sư phụ hắn ghi sẵn cho và thuê một luyện dược sư để điều chế đan dược giúp Dược Ngọc khôi phục linh hồn, đến khi đó thì chỉ cần có Dược Ngọc mách bảo thì hắn có thể nhanh chóng đề thăng thực lực, không cần đánh đấm kiếm tiền vặt nữa.
Tại Đấu Khí Đại Lục, thực lực vẫn quan trọng nhất, mọi người đều nói chuyện với nhau bằng thực lực. Việc kiếm nhiều tiền cũng không bằng việc nhanh chóng đề thăng thực lực.
Âm Dương Hợp Hoan Công so với công pháp thông thường ở giai đoạn đầu không quá khác biệt, khác biệt ở chỗ nó có thể hấp thu đấu khí của người khác chuyển qua cho Phong trong lúc quan hệ tình dục.
Mà hiện tại Tiêu Mị không còn bên cạnh, A Mai vừa mới quen lại không hề có chút đấu khí nào nên việc nâng cao thực lực miễn phí không thành.
Phong nghĩ xem có nên đến lầu xanh chơi gái hay không, dù sao thì gái lầu xanh cũng có đấu khí hơn A Mai.
Phập!
Phong giật mình, một phi tiêu bay ngang đang cắm ngay sát mặt hắn, có kẻ muốn ám toán hắn.
Phong bật dậy khỏi bồn tắm vơ vội chiếc khăn quấn quanh hông sau đó đạp cửa xông ra ngoài.
Lúc này trên sân có một người mặc đồ đen, tay cầm dao khống chế A Mai nói : ” Thằng kia, khôn hồn có bao nhiều tiền mang hết đây…bằng không ta sẽ chém chết vợ ngươi.”