Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! – Chương 18 : Tiêu Mị Trở Mặt – Botruyen

Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! - Chương 18 : Tiêu Mị Trở Mặt

Chương 18 : Tiêu Mị Trở Mặt
Vài ngày sau, Phong cùng Tiêu Mị trên đường trở về ngôi nhà của bà bà thì phát hiện không thấy bà bà đâu mà chỉ để lại một mảnh giấy với lời nhắn gửi cho Tiêu Mị.

Lời nhắn với nội dung bà bà đi vắng một thời gian, Tiêu Mị có thể quay trở về Tiêu Gia cùng Tiêu Viêm.

Phong cùng Tiêu Mị trở về nơi mà họ rơi xuống sau đó dùng dây mà nhóm người Tiêu Đỉnh Tiêu Lệ để lại để leo lên khỏi Địa Vực Sơn Mạch, hắn ngảnh đầu lại nhìn, nơi này có thứ hắn quyến luyến, sẽ có ngày hắn quay trở lại.

Vì Tiêu Gia bị diệt nên tạm thời hai người họ vẫn ở lại Ma Thú Sơn Mạch một thời gian.

Khoảng một tháng sau…

Tiêu Gia bị diệt, tin đồn lan khắp Ô Thản Thành. Kẻ vui mừng nhất chính là Gia Liệt Áo của Gia Liệt tộc, từ nay sẽ không còn kẻ cạnh tranh địa bàn làm ăn với gia tộc này nữa.

Mà trên đống hoang tàn của Tiêu Gia, bọn người của Gia Liệt gia tộc dám ngang nhiên xây dựng một tòa trang viên lộng lẫy.

Gia Liệt Tất tặng trang viên này cho con trai hắn là Gia Liệt Áo. Gia Liệt Áo bản tính ham nữ sắc, hắn sớm biến trang viên này thành một nơi chứa nữ nhân của hắn, ngày đêm bay lắc ăn chơi sa đọa.

Phong và Tiêu Mị đang ngồi ở một quán nước gần phòng đấu giá của Ô Thản Thành, phòng đấu giá này là chi nhánh của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, người trưởng quản là một nữ nhân hết sức xinh đẹp tên là Nhã Phi.

Phong muốn bán một ít thảo dược cho phòng đấu giá để kiếm chút tiền.

Nhờ trước đó Tiêu Gia có quen biết với người của phòng đấu giá nên việc gặp gỡ cũng khá thuận lợi.

Có một nam nhân cao to da ngăm đen tiến vào, sau đó nhanh chóng bước tới ngồi xuống đối diện với Phong : ” Tiêu Phong! Ngươi không ngờ lại còn sống? Sao dám xuất hiện lộ liễu như vậy?”

” Hazzz Hắc Nhân huynh có thể nhỏ tiếng chút được không.” Phong gượng đáp.

Hắc Nhân gãi đầu : ” Quên mất, tiểu cô nương đây là…Tiêu Mị phải không? Xinh đẹp quá.”

Tiêu Mị gật đầu chào, nét mặt không được tự nhiên cho lắm.

” Vào vấn đề chính nào, ngươi có thảo dược muốn bán?” Hắc Nhân hỏi.

Phong gật đầu, đưa ra một gốc thảo dược.

Hắc Nhân làm chuyên về buôn bán nên nhìn sơ qua cũng biết đây là thảo dược tốt.

” Được đấy…loại này ta trả 200 kim tệ.” Hắc Nhân gật gù.

Phong méo mặt : ” Sao ít vậy? 200 kim tệ chỉ đủ mua 20 cái bánh bao nhân thịt.”

Hắc Nhân đáp : ” Giá cao nhất rồi đấy…không thể hơn được.”

” Tăng lên 250 kim tệ được không! Nể tình huynh đệ qua lại.” Phong xuống nước van xin, vẻ mặt hắn cực kì hèn.

” Thôi được!” Hắc Nhân đồng ý trả theo giá Thiên đề ra, cả hai nhanh chóng chia tay nhau.

Sau khi có tiền, Phong cùng Tiêu Mị về một căn nhà nhỏ ở một thôn trang nhỏ, căn nhà này hắn thuê tuần trước để làm nơi hai người sống tạm.

Phong thì không sao nhưng Tiêu Mị dẫu sao cũng là tiểu thư ở Tiêu Gia nên cảnh sống nghèo này nàng chưa thích nghi được. Căn nhà đã nhỏ lại cũ, giường thì cọt kẹt lại lắm côn trùng cắn.

Hôm nay kiếm được chút tiền, Phong đưa cho Tiêu Mị 80 kim tệ đi mua bánh bao về ăn. Sau khi Tiêu Mị đi thì hắn sửa lại cái mái nhà bị lủng.

Do Dược Ngọc không tỉnh lại, Phong chẳng thể nhờ vả được gì từ vị sư phụ bá đạo này nên hiện tại mới phải vất vả như vậy.

Ở trong Ma Thú Sơn Mạch thì cũng không khá hơn, đúng là bước đầu tu luyện thật khó, lại còn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.

Trong khi Phong đang sửa mái nhà, một người chạy lại ném một mẩu giấy vào sân nhà hắn hồi hô lên : ” Giải đấu hội quy mô toàn thành, mau mau đăng kí, mau mau đăng kí.”

Trên tay người đó còn rất nhiều mẩu giấy khác, xem ra là một người giao tin.

Phong có chút tò mò, hắn nhặt mẩu giấy lên đọc. Trong giấy có giải đấu hội có nhiều môn thi, mỗi một môn lại có một chức vô địch, người vô địch sẽ được thưởng tiền.

Trong đó có ghi rõ ràng môn được chú ý nhất là tỷ võ, Phong nghĩ mình sẽ tham gia tỷ võ, vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể nâng cao khả năng chiến đấu.

Buổi trưa hôm đó, Tiêu Mị mua bánh bao về ăn. Nàng đã chán cái cảnh sống khốn khó này, hôm nay nàng ra ngoài gặp mấy thiên kim tiểu thư đi mua sắm đủ thứ trang sức, vải vóc khiến nàng ghen tị. Trước đây nàng cũng đã từng như vậy, bây giờ thì…..

Tiêu Mị thở dài, nàng nuốt không trôi bánh bao.

Phong thấy nàng sắc mặt không tốt liền hỏi :

” Nàng mệt à?”

” Ta không mệt, chỉ là không được vui.” Tiêu Mị chán nản nói, giọng nói ẩn chứa sự bất lực.

Phong đâu có ngu, hắn đã nhìn ra sự chán cuộc sống nghèo nàn của Tiêu Mị, nhưng hắn tạm thời không đủ sức để giúp nàng khá hơn.

” Nàng yên tâm! Nhất định ta sẽ không để nàng chịu khổ.” Phong nắm tay nàng nói.

Sau bữa trưa, Phong đến địa chỉ ghi trên mẩu giấy để đăng kí tham gia tỷ võ.

Hắn đến một quán rượu đông người, hầu hết là người đến đăng kí đấu hội. Sau vài giời xếp hàng cuối cùng cũng đến lượt hắn, người điền thông tin dò hỏi : ” Tên, tuổi hoặc bí danh, đăng kí môn nào?”

Phong liền lấy bí danh, dù sao Tiêu gia cũng đã bị diệt, giờ lấy tên thật sẽ bị nhiều người chú ý.

” Ta là Kiều Phong, 15 tuổi, tỷ võ.”

Nghe Phong kê khai thông tin, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt diễu cợt rồi cười phá lên như vừa nghe tin lão già mù quay vé số được giải độc đắc.

” Haha 15 tuổi đi tỷ võ! Nhà ngươi chán sống rồi.”

” Tuổi trẻ chưa trải sự đời, cứ để nó lên sàn rồi bị hành ra bã thì mới tỉnh ngộ ra được.”

” Nhóc con thiếu tiền cua gái nên đi tỷ võ hả?”

Những lời nói chế diễu Phong càng lúc càng nhiều, hắn ra về sau khi đăng kí xong. Hắn đảm bảo sẽ để đám người này mếm mùi đau khổ.

Trở về nhà, Phong lập tức tập luyện cho đến khi cơ thể mệt mỏi rã rời. Tiêu Mị hôm nay đi vắng, hắn biết nàng đi đâu, quả là những lời cảnh báo của Dược Ngọc nói không sai.

Đến nửa đêm Tiêu Mị trở về, vẻ mặt nàng u ám lạ thường.

Phong ngồi đó thản nhiên uống trà.

Tiêu Mị thấy Phong như vậy, nàng đặt một tờ giấy lên bàn sau đó thu dọn hành lý.

Phong hỏi như biết trước : ” Nàng đi sao?”

Tiêu Mị không nói gì, chỉ lẳng lặng bước ra khỏi cửa. Phong níu kéo : ” Nàng lỡ bỏ ta lại sao?”

Tiêu Mị dừng bước, nàng nói : ” Xin lỗi! Ta không thể giữ chọn lời hứa với ngươi. Ta không chịu được cuộc sống nghèo khổ.”

” Nữ nhân…thời nào cũng thế!” Phong cười chua chát.

” Đừng đổ lỗi cho nữ nhân bọn ta…hãy xem lại bản thân ngươi đi.” Tiêu Mị bắt đầu tỏ thái độ.

” Ngươi tốt thật đấy…làm tình giỏi thật đấy, sau đó là gì? Tiền đồ không có…tương lai tăm tối, ở cùng ngươi ta hạnh phúc được sao?”

Phong đuổi : ” Nói đủ rồi! Nếu nàng muốn đi ta không quản…nhưng từ nay trở đi nàng không được quay trở lại.”

” Ai thèm quay lại! Ta có quen Gia Liệt Áo, người này tuấn tú lại là thiếu gia của Gia Liệt gia tộc, hơn ngươi gấp ngàn lần.” Tiêu Mị lật mặt, nàng nói như thể vì Phong nên nàng mới phải ra đi, nữ nhân rất giỏi việc biến mình thành nạn nhân trong mọi chuyện.

Tiêu Mị nói tiếp : ” ngươi nên nhớ rằng, muốn níu kéo nữ nhân thì ngươi phải có thực lực, địa vị, tiền bạc.”

Phong không thèm đáp lại, suy cho cùng Tiêu Mị cũng chỉ là nữ nhân thực dụng. Loại nữ nhân này tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết lợi trước mắt mà thôi.

Thấy Phong không nói gì, Tiêu Mị thái độ trở nên coi thường hắn : ” Loại nam nhân không có trí tiến thủ, không có chính kiến, sao ngươi không chết cùng tộc nhân Tiêu Gia đi cho rồi.”

Nói xong nàng rời đi, bên ngoài đã có hai tên thuộc hạ của Gia Liệt Áo hộ tống.

Phong ngồi trong căn nhà nhỏ cũ kĩ, hắn cười nửa miệng : ” Trong truyện cũng vậy, ở đây cũng vậy…con bé Tiêu Mị này luôn như vậy.”

Không vì chuyện đó mà Phong buồn, ngược lại hắn cảm thấy khoan khoái kì lạ. Cũng may Tiêu Mị lộ bản chất sớm, nếu để lâu thì mới nguy hiểm.

Mấy ngày sau, tại trung tâm Ô Thản Thành có một tòa trang viên rộng lớn. Đây là nơi tổ chức tỷ võ, tất cả những người đăng kí đều có mặt ở đây.

Phía khán đài có hàng ngàn người cổ vũ nhiệt tình, quả không hổ danh môn hút khách nhất.

Sau những màn múa lân đánh trống, tiết mục chính cũng đã đến. Một người thuộc tổ chức đứng ra làm trọng tài, một người ngồi ghế tay cầm danh sách các thí sinh tham gia lần lượt gọi tên từng cặp đấu.

” Trận đầu tiên Kiều Phong đối đầu Chí Bình.”

Nghe thấy tên mình, Phong ở trong phòng chờ lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn đeo mặt nạ, cởi trần phong cách không giống ai.

Quy định không bắt buộc thí sinh để lộ thân phận, vì vậy có đeo mặt nạ hay không không quan trọng.

Đối thủ của Phong là một trung niên to béo, thực lực Đấu Giả nhị tinh. Tuy nhiên tên này khá chậm chạp nên rất nhanh bị Phong đá xuống võ dài, hắn thuận lợi chiến thắng trận đấu đầu tiên.

Sau trận đấu của Phong là đến những trận đấu gay cấn hơn, khán giả bắt đầu tìm ra thí sinh mà mình muốn đặt cược.

Tại bàn đặt cược, những người vừa cược Kiều Phong thắng thì vui vẻ lấy tiền.

Phong ngồi nghỉ ngơi sau khi kết thúc trận đấu của mình, chợt có người của ban tổ chức đến gọi hắn ra đưa cho 500 kim tệ. Tiền này là tiền kết thúc mỗi trận đấu, càng đi sâu thì tiền càng nhiều.

Phong nhìn xấp kim tệ trong tay, hắn thầm mỉm cười : ” Kiếm tiền không khó.”

Vì thắng trận hôm nay nên Phong sẽ có một trận đấu vào ngày mai, nên sau khi nhận tiền hắn liền ra về ăn uống tẩm bổ nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau…

” Xin giới thiệu….Kiều Phong!”

Tiếng hét của bình luận viên vang lên, kèm theo đó là tiếng vỗ tay của khán giả khi Phong xuất hiện.

” Và đối thủ của Kiều Phong đó là…..”

Tại bàn đặt cược, hầu hết mọi người cược Phong thắng.

Vài phút sau….

Bình luận viên hét lên : ” Kiều Phong thắng!”

Tiếng vỗ tay rôm rả, những người cược Phong thắng liền vui vẻ ôm tiền miệng không ngừng khen đánh hay.

Tại một vị trí thuận lợi theo dõi trận đấu trên khán đài, có một nhóm người đang ngồi. Là công tử của Gia Liệt gia tộc Gia Liệt Áo, ngoài ra còn có 4 tên thuộc hạ ngồi sau. Bên cạnh hắn lúc này là Tiêu Mị, nàng cười đùa vui vẻ với Gia Liệt Áo.

Gia Liệt Áo thò tay vào trong váy Tiêu Mị bóp bẹn nàng, ánh mắt theo dõi những cuộc tỷ võ một cách nhập tâm.

Tên thuộc hạ nắm bắt tin tức liền báo cáo : ” Thưa thiếu gia…tên Kiều Phong kia kĩ năng chiến đấu không tệ, đã thắng 2 trận liên tiếp.”

Gia Liệt Áo nói : ” Vậy sao? Ngày mai cược hắn thắng cho ta.”

Sau đó hắn quay sang với Tiêu Mị : ” Mỹ nhân, lát nữa nàng muốn đi đâu?”

Tiêu Mị đáp : ” Ta muốn đi chơi du thuyền, có được không!”

” Haha tất nhiên là được!” Gia Liệt Áo cười sảng khoái bay vẫn không ngừng bóp đùi nàng khiến Tiêu Mị sướng chảy nước. Nàng cảm thấy lựa chọn của mình quả thực đúng đắn, hơn so với ở căn nhà tồi tàn của Tiêu Phong.

Sau khi Phong nhận tiền và ra về, hắn đi mua một ít đồ về nhà.

Trên đường về nhà hắn bắt gặp một nhóm người đang ức hiếp một cô gái ăn mặc rách nát.

” Con khốn này, đây là lần hai tao bắt được mày ăn trộm bánh bao quán tao rồi nhé…lần này là vài cái bạt tai, nếu còn có lần sau thì tay không còn mà bốc cơm đâu.”

Mắng chửi xong đám người bỏ đi.

Nhìn cô gái có vẻ đáng thương, Phong ngủi lòng tiến đến đưa cho nàng một cái bánh bao hắn vừa mua vẫn còn nóng hổi.

Phong chỉ đơn giản thấy cô gái ăn xin đáng thương nên giúp đỡ, không hề hay biết cô gái ăn xin đó theo mình về tận nhà.

Đến khi hắn vào nhà định đóng cửa thì mới phát hiện ra cô gái ăn xin đó đứng trước cổng.

” Nè ngươi! Ta không còn đồ ăn đâu.” Phong nói.

Nhưng cô gái vẫn lỳ lợm đứng đó, Phong đóng cửa không quan tâm, hắn nghĩ có lẽ mai cô ta sẽ rời đi.

Nhưng đến sáng hôm sau, khi Phong chuẩn bị đến võ đài thi đấu thì phát hiện cô gái ăn xin đó ngủ ngoài cổng nhà mình. Không còn cách khác hắn đưa cô vào nhà cho một cái bánh bao rồi dặn dò : ” Tạm thời ngươi cứ ở đây cho đến khi ta quay lại, giờ ta có việc phải đi.”

Mặc kệ cô gái có hiểu hay không, Phong khóa cổng rồi đến võ đài.

Hôm nay Phong tiếp tục chiến thắng, nhưng hắn cũng te tua bởi gặp đối thủ khá khó nhai.

Vì thắng 3 trận liên tiếp nên tiền hắn nhận được cũng khá nhiều khoảng 3000 kim tệ.

Tại bàn đặt cược, Gia Liệt Áo dẫn người đến lấy tiền. Hắn cược Kiều Phong thắng nên giờ ôm được mười ngàn kim tệ đem về chơi gái.

Với hình thức cá cược một ăn hai, Gia Liệt Áo bắt đầu tìm thấy con gà đẻ trứng vàng cho hắn từ giờ đến hết giải đấu.

Hắn chủ động cho người tới gặp Phong để hẹn gặp mặt. Phong không ngần ngại đồng ý luôn vì mối này hắn sẽ có lợi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.