Chương 17 : Cướp Thân Thể
Nhìn Phong có ngực phẳng lỳ thì Mị Nhi cũng bắt đầu chú ý bèn hỏi Bà Bà : ” Sao người này không có ngực hả bà? Lại còn để tóc ngắn nữa!”
Bà Bà đáp với gương mặt nghiêm trọng tột cùng : ” Tại vì đây không phải con người, đây là quái vật. Con tìm thấy hắn ở đâu?”
” Dạ trong rừng, lúc đó người này vừa kiệt sức vì biến một ma thú thành xương trắng.” Mị Nhi trả lời những gì mình nhìn thấy, nàng cũng run lên khi nghe Bà Bà nói Phong không phải con người.
Vì có mối thù với một người đàn ông, nên Bà Bà đã chuyển sang căm ghét tất cả đàn ông trên đời này, chỉ cần là người có cái cần tăng dân số ở giữa hai chân thì cho dù là trẻ con Bà Bà cũng ghét cay ghét đắng, chính vì vậy nên bà mới nói Phong là quái vật để Mị Nhi tránh xa hắn.
Quả thực Mị Nhi khi nghe xong thì liền lùi lại mấy bước đề phòng, nét mặt hoang mang hỏi : ” Vậy giờ chúng ta làm gì với người này?”
” Giết hắn!” Bà Bà lạnh lùng dứt khoát.
” Nhưng….!” Mị Nhi do dự.
” Sao?”
” Nhưng người này có đem theo lương thực, chúng ta có thể sử dụng nó…với lại tuy người này là quái vật nhưng chưa làm hại chúng ta, con nghĩ chỉ cầm trả hắn về chỗ cũ là được.” Mị Nhi từ sau khi mất trí, bản tính thiện lương không muốn làm hại ai nên bèn nói vậy để không phải giết Phong.
” Nghe hơi miễn cưỡng…thôi thì ném hắn ra xa một chút!” Bà Bà miễn cưỡng đồng ý.
Mị Nhi thở phào vội mang lương thực của Phong đem theo mang cất đi, chỗ lương thực đó đủ cho vài ngày. Sau đó nàng lại kéo Phong trở lại rừng.
Có một điều mà nàng không biết là Phong đã tỉnh lại từ sớm sau khi hấp thụ đấu khí của ma thú kia, quãng thời gian đó đủ cho hắn hấp thụ hết lượng đấu khí cướp được.
N
Nhận ra nàng nhưng nghe được cuộc trò chuyện của hai người biết được Tiêu Mị đã mất trí và đang ở với một bà già khó tính ghét đàn ông thì hắn vẫn giả bất tỉnh để được bình an vô sự. Hắn tính đợi khi nàng và hắn đi xa thì sẽ dắt nàng bỏ trốn.
Đi được một thời gian, Mị Nhi nhìn xung quanh rồi đặt Phong xuống một gốc cây sau đó cúi đầu xin lỗi : ” Xin lỗi vì đã đối xử với ngươi như vậy! Thật sự xin lỗi!”
Chợt Phong choàng mở mắt ra rồi ôm chầm lấy Mị Nhi trước khi bị nàng cho một cái tát rồi hét toáng lên khiến chim chóc bay toán loạn.
Sau khi định thần lại Mị Nhi chỉ tay vào mặt Phong : ” Ngươi..ngươi…ngươi vừa làm gì ta?”
Hóa ra lúc đó Phong hành động nhanh quá không cẩn thận vỗ mông nàng một cái khiến Mị Nhi bây giờ vẫn còn thấy rùng mình.
Phong biết bây giờ nếu kể hai người từng quen chắc chắn nàng sẽ không tin và cho rằng hắn đang dụ dỗ nàng, Phong bèn dùng miệng lưỡi bẻ lái : ” Xin lỗi, ta vừa bị ma thú truy sát tưởng đâu chết rồi ai dè vẫn còn sống. Mở mắt ra thấy ngươi, nghĩ là ngươi cứu ta nên ôm một cái để cảm ơn đó mà.”
” Vậy sao…không cần cảm ơn đâu ta đi đây!” Mị Nhi lúng túng không biết nói gì thêm vội quay người định rời đi.
Phong nào để nàng đi dễ thế, hắn ho như sắp chết rồi thều thào : ” Ủa lương thực của ta…chắc bị con ma thú kia ăn mất rồi! Kiểu này chắc chết ở đây quá…huhu!”
Mị Nhi nghe vậy trong lòng có chút áy náy nhưng vì nghe lời Bà Bà nên một mực rời đi không quay lại.
Phong hết cách níu chân Mị Nhi, bèn bật dậy lướt nhanh về phía nàng rồi đánh vào gáy nhưng nhận ra mình không dùng đủ lực và còn bị Mị Nhi bùng phát chiến ý đánh trả.
Thật không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà nàng đã đột phá lên Đấu Giả nhất tinh rồi, ngang cấp với Phong.
Sau khi bị Phong đánh lén không thành, Mị Nhi nói : ” Đúng là đồ lấy oán báo ơn, ta nên giết ngươi thì hơn!”
Hai người lao vào đánh nhau, tuy Phong nhỉnh hơn nhưng hắn chỉ né đòn là chủ yếu vì không muốn làm nàng bị thương. Thấy Phong liên tục nhường mình, Mị Nhi bực tức nói : ” Tại sao ngươi không đánh trả!”
” Tại vì không muốn ngươi bị thương.” Phong ấm áp nói.
” Đừng giả nai, khi nãy ngươi còn đánh lén ta.” Mị Nhi đánh tới liên tục nhưng không gây khó khăn cho Phong được.
” Ta muốn mang ngươi rời khỏi đây cùng ta!” Phong cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình cho nàng nghe.
” Ta đâu quen biết gì ngươi?” Mị Nhi vung quyền nhưng bị Phong khống chế đè xuống thân cây.
” Mau thả ta ra…ngươi!” Mị Nhi vùng vẫy, đấu khí lưu chuyển nhưng không thể chống lại sức lực của Phong.
” Ngươi là người của Tiêu Gia…ngươi tên Tiêu Mị, gia tộc chúng ta bị thảm sát cả rồi. Chúng ta là một trong số ít người sót lại của Tiêu Gia, ngươi nhớ kĩ lại đi…nhớ kĩ đi!” Phong dùng lời nói để giúp Mị Nhi nhớ ra.
Nhưng nó chỉ khiến Mị Nhi thêm kích động, nàng nghiến răng : ” Thôi đi, Tiêu Gia cái thá gì toàn lũ dối trá, ta bị Tiêu Gia mấy người hại chưa đủ hay sao? Ta té vực không chết may có Bà Bà cứu mạng ta không về cái Tiêu Gia đó đâu.”
” Ai nói với ngươi như vậy? Con mụ già kia à?” Phong nhíu mày tức giận.
” Ngươi không được xúc phạm Bà Bà..ta giết ngươi!” Mị Nhi vùng vẫy điên cuồng, Phong không còn cách nào bèn buông nàng ra rồi lùi lại tránh đòn.
Nhân cơ hội đó Mị Nhi bỏ chạy, Phong không đuổi theo mà chỉ thở dài : ” Sư phụ, ta nên làm gì đây?”
Dược Ngọc đáp : ” Đừng lôi ta vào, ngươi muốn đi tìm Tiêu Mị mà…Tiêu Mị của ngươi đó!”
” Thôi mà xin người, chỉ cho ta cách tiếp cận nàng trong hoàn cảnh này đi.” Phong xuống nước cầu khẩn.
Sau một hồi đắn đo, Dược Ngọc đáp : ” Ư để xem nào…mụ già kia có lẽ đã tiêm nhiễm nhiều thứ không tốt vào đầu con bé rồi, theo ta thì nên tạm thời ở lại trong rừng này rồi từ từ cho con bé thấy mặt tốt của ngươi để lấy lại thiện cảm.”
” Xin sư phụ chỉ giáo!” Phong nói.
Sau một tuần bị ám ảnh bởi cái tên Tiêu Mị trong đầu, Mị Nhi đã khôi phục tinh thần, lương thực trong nhà lại cạn khiến nàng một lần nữa vào rừng tìm thỏ để săn.
Bỗng nàng ngửi thấy mùi thịt nướng giữa rừng, cảm thấy lạ liền lần theo thì phát hiện một ngôi nhà gỗ nhỏ mới xây, bên ngoài là một khoảng đất được quây lại bởi hàng rào bên trong có cả chục loài hoa đang nở rộ đua sắc.
Một con thỏ thơm ngon béo ngây đang quay tròn trên đống lửa còn người nướng không ai khác chính là Phong.
Hắn biết nàng xuất hiện nhưng vờ như không thấy mà chỉ chú tâm đến món thịt thỏ nướng thơm ngon trước mặt.
Rắc thêm một chút gia vị tìm trong rừng, Phong hạ món ăn xuống rồi cắn một miếng lớn nhai ngấu nghiến khen ngon.
Đứng bên này Mị Nhi thèm nhỏ dãi nhưng nhất quyết đi tìm thỏ để săn chứ không có ý định vào xin ăn.
Kết quả cả buổi không thu được cái gì mà bụng còn đói meo, khi quay trở về nàng có cố tình lượn qua căn nhà của Phong xem thế nào thì phát hiện hắn đang nuôi một đàn thỏ trong lồng.
Biết lý do mình không săn được thỏ, Mị Nhi tức giận xông vào : ” Tên xấu xa ai cho ngươi bắt nhốt thỏ ở đây…mau thả chúng ra.”
Phong đang nằm trên giường bật dậy bước ra phân bua : ” Này cô nương! Thỏ trong rừng đâu phải của ai ta bắt có vài con nhốt lại nuôi cho béo rồi thịt cũng cần cô nương quản sao?”
” Nhưng…!” Mị Nhi không nói lại, nàng không thể đổ lỗi cho hắn bắt hết thỏ nên mà nàng không bắt được mà vì nàng bắt thỏ rất kém.
” Nhưng sao? Nếu cô nương muốn ăn thịt thỏ thì cứ nói ra ta cho một con.”
” Ta cóc thèm của ngươi!”
Mị Nhi vội vã quay đi nhưng rồi nghĩ đến Bà Bà không có gì ăn nên bước đi vẫn rất do dự. Phong thấy rõ điều đó, hắn muốn gây thiện cảm với nàng một lần nữa nên bắt một con thỏ béo nhất trong lồng đưa cho Mị Nhi cười nói : ” Coi như ta xin lỗi lần trước đã đánh lén ngươi!”
Giây phút đó, ánh mắt hai người nhìn nhau rất lâu, cảm xúc có chút quen thuộc.
Và kể từ đó, Mị Nhi mỗi lần đi săn là tới nhà Phong dạo chơi, ngắm hoa, được hắn mời ăn thịt thỏ nướng thơm ngon, quan hệ của hai người dần dần tốt hơn.
Thoáng cái đã 1 tháng trôi qua, hôm nay Phong phát hiện một con thỏ trong lồng đang dứt lông bụng mình ra, hắn ngầm hiểu rồi đi lấy cỏ khô về bắt con thỏ đó ra một lồng riêng rồi làm cho nó một cái ổ xinh xắn.
Mị Nhi cũng đến và hai người chứng kiến cảnh thỏ mẹ sinh con, Phong thì thấy bình thường chứ Mị Nhi thì quan sát vô cùng chăm chú, nhìn đám thỏ con đỏ hỏn nhỏ xíu ra đời mà vui mừng không thôi.
” Nè nè sao ngươi lại khiến thỏ đẻ được vậy?” Mị Nhi ngây thơ hỏi.
Ặc!
” Không phải ta…nó kìa!” Phong chỉ vào con thỏ đực trong lồng nói.
” Ồ ra vậy!” Mị Nhi như hiểu ra ồ lên sau đó định thò tay chạm vào thỏ con nhưng xuýt bị thỏ mẹ cắn, may mà Phong kéo tay nàng ra kịp.
Tay hai người chạm nhau, tim Mị Nhi đập thình thịch không rõ lý do rồi cứ thế tưởng tượng mình là thỏ mẹ sinh cho Phong một bầy con đỏ hỏn.
” Ngươi có muốn giống như thỏ mẹ không? Sinh một bầy con kháu khỉnh ấy.” Phong lấy chuyện sinh đẻ của thỏ để tán tỉnh Mị Nhi.
Phải tán lại một người từng có quan hệ thắm thiết mà người đó không nhớ gì xem ra cũng có chút thú vị.
” Được sao?” Mị Nhi không biết bị gài, ngây thơ hỏi.
Phong gật đầu : ” Đương nhiên rồi, ngươi chỉ cần nằm xuống thôi.”
Mị Nhi nghe hơi sai sai, nàng ngẫm lại rồi lắc đầu từ chối : ” Không, ta không muốn giống thỏ mẹ.”
” Sao vậy, chẳng phải ngươi rất mê thỏ con sao? Em bé còn đáng yêu hơn thỏ con nhiều.” Phong tiếp tục dụ dỗ.
” Em bé? Là ai?”
Tay hai người vẫn chạm nhau, Phong giải thích : ” Em bé là kết quả khi một nam một nữ quan hệ với nhau mà sinh ra, mũm mĩm đáng yêu mang nét giống cả người nam và người nữ!”
Khi nói, ánh mắt Phong không nhìn Mị Nhi mà ngước lên bầu trời trong xanh. Mị Nhi tò mò hơi thẹn hỏi : ” Vậy nếu ta và ngươi có em bé thì đứa bé sẽ giống ai?”
Phong mỉm cười : ” Nếu là con gái sẽ giống nàng, còn là con trai sẽ giống ta.”
Tự nguyện, hai người dần dần chậm rãi áp sát môi vào nhau, nhẹ nhàng mà đầy tình ý. Mị Nhi không hiểu bản thân nàng tại sao lại có hành động này nhưng nàng muốn làm vậy.
Cảm nhận được làn môi ngọt ngào của Mị Nhi, Phong kéo nàng gần về phía mình đặt tay lên vòng eo thon gọn nhưng Mị Nhi lại giật mình cắn vào môi hắn rồi đẩy ra.
Nàng đỏ mặt quay đi hướng khác, Phong biết nàng còn thẹn thùng bỡ ngỡ nên cũng chẳng vội vàng, khẽ nắm tay nàng lần nữa rồi mỉm cười ấm áp : ” Làm nàng sợ rồi!”
Tiếng thỏ con rục rịch bú mẹ làm cả hai chú ý…
Những ngày sau đó, Bà Bà thấy Mị Nhi rời khỏi nhà thường xuyên và đều đặn thì bắt đầu nghi ngờ, một hôm bà lén đi theo và phát hiện tất cả. Lúc đầu là tức giận nhưng xong rồi lại thấy nhẹ lòng, ngay từ đầu bà đã biết Phong chỉ giả vờ để nghe lén chuyện của hai người.
Thực ra Bà Bà không hề tầm thường như vẻ bề ngoài của bà. Bà là một cường giả ẩn mình với vai trò thủ hộ nơi này, cuộc sống vốn tẻ nhạt cho đến khi tình cờ gặp được Tiêu Mị trôi dạt trên sông.
Quãng thời gian có người bầu bạn khiến Bà Bà thấy cuộc đời vui vẻ hẳn lên, bà nhồi nhét tất cả những gì xấu xa của thế giới bên ngoài vào đầu Tiêu Mị vì muốn Tiêu Mị không rời đi. Nào ngờ Phong lại xuất hiện như một kẻ phá đám, Bà Bà đã có ý định giết Phong ngay từ đầu nhưng cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ bảo vệ hắn nên kiêng kị ra tay.
Cuối cùng khi thấy Tiêu Mị vui vẻ bên Phong thì bà lại thấy vui, vui vì Tiêu Mị sẽ sớm rời đi khỏi nơi cô độc này.
Mà những lần Bà Bà lén đi theo Tiêu Mị thì Phong cũng biết nhờ sư phụ hắn thông báo, nếu ngày đó dùng vũ lực ép nàng theo hắn thì chưa chắc được như bây giờ.
Bà Bà về lại căn nhà gỗ của mình phát hiện có người bên trong liền đề phòng tiến vào, một thiếu niên áo choàng nâu ngồi vắt chân chữ ngũ chống tay, nếu người này đứng trước mặt người của Tiêu Gia thì chắc hẳn ai cũng nhận ra vị thiếu niên thiên tài này, hắn nhếch miệng lên : ” Đã lâu không gặp!”
” Ngươi là ai?” Bà Bà hỏi, tay đưa ra sau lưng thủ quyền sẵn sàng đánh trả nếu có bất chắc.
” À tại ta đang dùng cơ thể của người khác nên ngươi không nhận ra…haha!” cười một điệu cười sảng khoái thiếu niên dùng nét mặt lạnh lùng tàn nhẫn giới thiệu lại về bản thân : ” Cái tên trước không dùng nữa…từ giờ gọi ta là Tiêu Ninh!”