Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! – Chương 16 : Mị Nhi – Botruyen

Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! - Chương 16 : Mị Nhi

Chương 16 : Mị Nhi
Một tuần sau….

Một bóng người trẻ tuổi đứng trước một tảng đá lớn, sau khi hít một hơi thật sâu và tập trung cao độ thì hắn lao về phía tảng đá đồng thời hô to : ” Phá!”

Rầm!

Lá cây xung quanh khẽ đong đưa trên cành mà không có gió, thu lại bàn tay của mình Phong tự hào nhìn dấu tay in sâu trên đá cười : ” Ta thành công rồi haha!”

Ngồi bên một tảng đá nhỏ, Dược Ngọc xinh đẹp như nữ thần môi hồng cong lên khẽ kinh ngạc : ” Ngươi làm ta bất ngờ đấy, Phá là một đấu kĩ Hoàng Giai Trung Cấp thôi nhưng có uy lực cực kì kinh khủng, đổi lại còn gây tổn hại cho cơ thể. Ta nghĩ ngươi cần khoảng một tháng để thành thục nhưng thời gian lại ngắn hơn dự kiến.”

Phong nhìn dấu tay trên đá cực kì rõ nét kia, hắn nói : ” Sư phụ, ta vẫn không hiểu vì sao cả tuần này việc tu luyện đấu khí của ta bị đình trệ, dậm châm tại chỗ.”

Mấy ngày nay khi Phong tu luyện đã nhận ra điều bất thường, đấu khí của hắn không tăng trưởng nữa mà có dấu hiệu ngưng lại. Ngoài việc không tăng thêm thì việc tu luyện đấu khĩ không bị ảnh hưởng, Phong hơi lo ngại vấn đề này nên bèn thắc mắc sớm với Dược Ngọc để tìm lời giải.

Nghe vậy, Dược Ngọc khẽ búng ngón tay một đạo quang mang lấp lánh bay tới tan biến trên trán của Phong khiến cả cơ thể hắn sảng khoái như vừa được thỏa mãn dục vọng xong vậy.

” Người làm gì vậy?”

” Ta cho ngươi một phần rất nhỏ đấu khí của ta, rồi giờ vận công xem sao!” Dược Ngọc nói.

Phong ngồi xuống xếp bằng vận công, hai mắt nhắm lại đan điền giống như một cơn lốc đấu khí đang chầm chậm xoay, cơn lốc này vẫn bình thường cho đến khi tia đấu khí Dược Ngọc búng ra kia tiến vào. Cơn lốc bắt đầu hấp thu nó rồi nhanh chóng bành chướng ra gấp đôi, Phong lập tức từ Thất Đoạn đấu khí tăng vọt lên Cửu Đoạn khiến hắn vô cùng vui mừng và kinh ngạc.

Hắn mở mắt ra hỏi : ” Ta chưa hiểu lắm!”

” Là do công pháp Âm Dương Hợp Hoan Công của ngươi đã phát triển lên tầng cao hơn, ở tầng một thì Âm Dương Hợp Hoan công lấy việc quan hệ tình dục để hấp thu đấu khí sinh ra trong lúc quan hệ, lúc này cả hai cùng hưởng lợi một cách tự nhiên. Nhưng lên tầng hai lại khác, lúc này ngươi giống như một kẻ trộm với lòng tham vô đáy vậy, ngươi có thể cướp đấu khí của kẻ khác theo hai cách một là quan hệ tình dục hai là tước đoạt nó.”

Ví dụ cho dễ hiểu, khi Phong và Tiêu Mị quan hệ tình dục và đạt đến cực khoái, cơn cực khoái này sản sinh ra một lượng đấu khí nhất định. Âm Dương Hợp Hoan Công hấp thụ luồng đấu khí này và chia đều cho hai người nên cả hai cùng được hưởng lợi, nhưng bây giờ khi lên tầng 2 Âm Dương Hợp Hoan Công sẽ không chia cho cả hai nữa mà thu toàn bộ lại cho Phong đồng thời còn rút cả đấu khí trong người Tiêu Mị sang cho hắn nếu Phong không đủ khả năng để ngăn chặn điều đó.

Cách hai là Phong sau khi hạ gục một đối thủ bất kì nhưng phải còn sống, hắn có thể tước đoạt một phần đấu khí của kẻ đó

dù là cưỡng ép hay tự nguyện. Cả hai cách đều phải rèn luyện thật thành thạo nhất là cách một, tất nhiên chẳng ai muốn trong khi lên đỉnh bị rút hết đấu khí trong cơ thể.

Phong đã hiểu, hắn luyện tập thêm đến tận xế chiều rồi mới quay về lều.

Khi về hắn phải đi qua nơi giam giữ Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ, hai tên này giờ đã trở thành nô lệ tình dục cho tộc nhân Thú Nhân tộc. Một ngày 5 lần với 5 người khác nhau, nhìn bộ dạng phấn khởi trước khi lâm trận và tàn tạ sau khi lâm trận của hai tên này thôi cũng đủ khiến Phong hiểu bọn hắn khổ sở đến mức nào.

Hôm nay cũng như mọi hôm, Tiêu Lệ không vảnh vải che thân đang nằm ngửa phơi cây hàng ra để cho một nữ nhân ngồi xuống nhún nhảy rên rỉ không ngừng. Tiêu Đỉnh ngồi xanh mặt bên cạnh chờ đến lượt.

Cái trò bố láo này là Phong bày ra để trả đũa hai tên này vì tội truy sát mình. Nhìn có vẻ sướng nhưng thực ra không sướng chút nào.

Nhìn thấy Phong đi qua, Tiêu Đỉnh cầu xin không ngừng : ” Xin ngươi….bảo họ tha cho bọn ta đi….huhu!”

Phong cười đểu : ” Ủa vui vậy mà xin cái gì!”

” Huhu…thằng em của ta ngày nào cũng phải phục vụ mấy nữ nhân này đến kiệt sức…ngươi xem ta giờ thành bộ dạng gì rồi….xin ngươi đấy hãy nể tình ngươi và Tiêu Viêm tử có quan hệ mà tha cho bọn ta.” Tiêu Đỉnh bộ dạng đáng thương nói.

” Lúc ngươi truy sát ta sao không nể tình ta với Tiêu Viêm có quan hệ tốt mà tha cho ta? Nếu hôm đó ta không nhanh chân nhảy vực thì có lẽ đã chết trong tay các ngươi rồi…giờ thì nhận báo ứng mình phải chịu đi!” Phong hừ lạnh, nét mặt trở lên lạnh lẽo.

“Tiêu Phong…cảm ơn ngươi vì đã bày cách cho bọn ta sử dụng hai tên tù binh này!” Nữ nhân vừa lên đỉnh sau vi vắt cạn tinh dịch của Tiêu Lệ, quanh sang mỉm cười có ý cảm kích với Phong.

Phong gãi đầu cười : ” Không có gì đâu, việc này ta làm vì Linh Linh và Linh Thú tộc thôi.”

Sau khi nữ nhân kia rời đi, một cô gái khác đến. Thấy vậy Tiêu Lệ lết xác vào góc lồng thống khổ kêu : ” Tiêu Phong…ngươi chờ đó rồi ta sẽ báo thù! Ựa.” Rồi hắn bất tỉnh vì kiệt sức.

Tiêu Lệ bất tỉnh, Tiêu Đỉnh nhìn bóng dáng cô gái kia đang đến mà sợ mất mật, cứ nghĩ đến cảnh cơ thể nữ nhân quyến rũ ngồi trên dương vật hắn nhún nhảy là hắn rùng cả mình định van xin lần nữa nhưng nhận ra rằng Phong đã quay lưng rời đi.

” Không….tha cho ta!”

” Ngoan nào, nam nhân trẻ khỏe như này bổn cô nương sẽ chăm sóc thật chu đáo…hihi!”

” Đừng…nó không cứng được nữa…đừng bỏ vào miệng…..AAAAA!”

Tiếng hét kéo theo vài nữ nhân khác tới chung vui buổi thác loạn.

Phong giờ đã chuyển vào căn lều to nhất cùng với Linh Linh, khi hắn bước vào thấy ngay một bóng hình xinh đẹp đang chải tóc. Linh Linh mặc bộ váy trắng mỏng tanh đơn giản để ẩn hiện những đường cong mê người, làn da trắng như trứng gà bóc cùng với gương mặt xinh đẹp chết người khiến hoa lá đều phải e thẹn khi đứng cạnh nàng. Đang khẽ đưa tay chải mái tóc mềm mại thì nàng quay ra mỉm cười khi thấy Phong đứng chôn chân trước cửa : ” Chàng về rồi đấy à! Giúp ta một chút được không.”

” Được!”

Phong tiến lại đứng sau lưng nàng cảm nhận mùi hương dịu nhẹ phát ra từ cơ thể ngọc ngà của Linh Linh, hắn nhận chiếc lược từ tay nàng nhưng vì quá mê mẩn với chiếc cổ thon kia nên vụng về làm rơi lược và vội vã cúi xuống nhặt lên, bộ dáng vụng về của Phong khiến Linh Linh khẽ bật cười khúc khích trêu đùa : ” Chàng vụng về thật đấy, hay tại ta nhờ chàng chải tóc nên chàng không muốn.”

Phong vội nói : ” Không có, ta hơi mất tập trung chút thôi.”

Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, Phong từng nhịp đưa lược lên kéo xuống vừa khen ngợi : ” Tóc nàng đẹp thật…giống nàng!”

Linh Linh đỏ mặt : ” Miệng lưỡi trơn tru.”

Phong cười cho qua sau đó tiếp tục chải tóc cho nàng, thỉnh thoảng còn ghé mũi vài ngửi một chút cho phê. Linh Linh như một bé gái hạnh phúc ngồi đan tay chéo nhau tủm tỉm cười khi được người thương chăm sóc.

Chợt Linh Linh nhớ ra điều quan trọng muốn nói cho Phong nhưng quên béng đi vì màn chải tóc cẩu lương này, nàng khẽ nói : ” Tiêu Phong này!”

” Hả!”

” Mai chàng phải đi rồi đúng không?” Giọng điệu trở lên buồn bã, Linh Linh hỏi.

” Đúng vậy…ta còn việc quan trọng phải làm, nàng cứ an tâm.” Phong gật đầu.

Linh Linh hỏi : ” Vậy bao giờ chàng quay lại!”

” Ta cũng không chắc nữa nhưng sớm thôi, đến lúc đó ta sẽ cho nàng một bất ngờ thật lớn.” Phong vén tóc nàng lên rồi từ phía sau khẽ hôn lên vành tai Linh Linh.

Linh Linh xoay người lại ngước mắt nhìn Phong tay nàng nắm lấy tay hắn giọng nhẹ nhàng mà chan chứa yêu thương : ” Ta tin chàng, ta sẽ chờ chàng quay lại!”

Nắng ban mai rọi qua những tán cây chiếu xuống một mảng rừng thưa thớt, một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ mộc mạc, khói bếp cùng mùi thơm của thức ăn lan ra xung quanh khiến người ta phải thèm thuồng.

Bên trong căn nhà gỗ nhỏ một bà lão đang ngồi đan khăn quàng cổ còn một thiếu nữ ăn mặc đơn giản đang nấu ăn.

” Bà Bà dừng tay một chút ăn sáng đi ạ!” Thiếu nữ có giọng nói thanh, dịu dàng nói với bà lão.

Bà lão được gọi là Bà Bà kia nở nụ cười phúc hậu : ” Mị Nhi, con thật chu đáo quá.”

Mị Nhi cười hiền lành : ” Chúc bà ngon miệng!”

Hai bà cháu ngồi ăn uống vui vẻ, ăn xong thì Mị Nhi đi ra ngoài đốn củi như thường ngày nhưng hôm nay nhà hết sạch lương thực nên nàng đành phải đi săn thêm thú rừng.

Mị Nhi không phải cháu gái ruột của Bà Bà, nàng được bà phát hiện trên sông và đưa về chăm sóc. Khi nàng tỉnh lại thì hầu như kí ức đã bị mất gần hết, nàng chỉ nhớ rằng mình không phải người ở đây và nhớ tên bản thân mình – Tiêu Mị.

Sau cả buổi chăm chỉ, Mị Nhi đã đốn đầy một bó củi lớn và đang ngồi đặt bẫy với hi vọng sẽ có một chú thỏ trắng ngây thơ nào đó vô tình chạy ngang qua.

Vừa đặt bẫy xong, Mị Nhi bỗng nghe có tiếng gầm vang vọng của một ma thú gần đó.

” Không lẽ cũng có người đặt bẫy ở gần đây?” Mị Nhi tự hỏi, nàng tò mò lần theo tiếng kêu của ma thú kia để tới nơi phát ra âm thanh.

Trước mắt nàng, một con Ma Thú hình gấu cao gần 4 mét đã kiệt sức đang bị khô héo dần giống như bị tua nhanh quá trình phân hủy, cảnh tượng hết sức kinh hãi.

Một lát sau khi con Ma Thú đó chỉ còn lại bộ xương trắng và rơi rụng thì nàng mới phát hiện một người từ lúc đầu đến giờ vẫn đứng phía sau nó hấp thụ đấu khí từ Ma Thú này.

Phong vừa hoàn thành quá trình ăn cắp đấu khí từ một Ma Thú nhị giai, hắn gục xuống vì những vết thương trên cơ thể không phải nhẹ.

Mị Nhi chứng kiến toàn bộ, từ khi bị mất khí ức nàng được Bà Bà kể rằng ở đây ngoài hai bà cháu ra không có con người. Mị Nhi tin bởi vì quanh đây phạm vi mười dặm không hề có dấu vết của con người, nhưng bây giờ lại gặp một người ở đây vả lại người này còn không giống mình nên khiến Mị Nhi tò mò.

Nàng hơi đề phòng vì lúc nãy nhìn thấy kẻ kia không biết bằng cách nào khiến con Ma Thú tan thành bộ xương trắng, có thể hắn là kẻ đồ tể đáng sợ nhưng nàng chỉ muốn xem xem hắn còn sống hay đã chết.

Mị Nhi tiến lại xem xét, thấy người này tuy bị bất tỉnh và thương thế không ít nhưng có đem theo lương thực. Nàng bèn nghĩ nếu đem hắn về chăm sóc rồi lấy luôn lương thực của hắn cũng không ai trách cả, nghĩ là làm Mị Nhi dùng hai xương sườn của con Ma Thú đã chết kia buộc thêm vài cành cây làm chiếc xe kéo tạm bợ sau đó đặt Phong và củi lên xe rồi nàng kéo về nhà.

” Bà Bà ơi con về rồi!”

” Sao lâu vậy con…ủa con kéo gì phía sau đấy?” Bà Bà nhíu đôi mắt già nhăn nheo hỏi.

” Người này bị thương do đánh nhau với Ma Thú.” Mị Nhi kéo Phong vào đến sân, mệt nhọc nói.

” Một thằng nhóc?” Nhìn thấy Phong, nét mặt của Bà Bà biến sắc như gặp điều chẳng lành.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.