Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! – Chương 15 : Hung Thủ Thực Sự – Botruyen

Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! - Chương 15 : Hung Thủ Thực Sự

Chương 15 : Hung Thủ Thực Sự
Phong một mình chạy xuyên rừng chặn đầu nhóm người của Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh, đúng lúc này trong nhẫn Dược Ngọc tỉnh lại sau giấc ngủ và hỏi : ” Có chuyện gì mà ngươi gấp gáp vậy?”

Phong mừng rỡ, đúng lúc cần sự giúp đỡ của Dược Ngọc nhất bèn nói : ” Sư phụ tỉnh rồi, cho ta mượn sức mạnh của người được không?”

” Để làm gì?”

Phong kể lại kế hoạch của mình cho Dược Ngọc nghe, nghe xong nàng khẽ tức giận mắng : ” Sao ngươi lại tự chịu thiệt thòi để

Đám người kia được an toàn? Ngươi làm thế bản thân ngươi được cái gì?”

Phong giải thích : ” Ta chỉ thấy đó là việc nên làm!”

Dược Ngọc không định hướng cho Phong trở thành người tốt, nàng không đồng ý với kế hoạch của Phong : ” Bây giờ ta có hai lựa chọn giành cho ngươi, một là rời khỏi đây ngay lúc này đi tìm con bé Tiêu Mị, hai là tự ngươi giải quyết vấn đề Tiêu Đỉnh Tiêu Lệ ta không quan tâm.”

” Sư phụ…sao người lại làm khó ta vậy?” Phong tỏ ra chán nản vừa tức giận hỏi.

” Ta không làm khó ngươi…ta chỉ muốn tốt cho ngươi!” Dược Ngọc giọng điệu trở lên

âm trầm.

Đám người của Tiêu Đỉnh đã tiến sát đến gần nơi ở của Thạch Tộc, Phong không còn thời gian suy nghĩ đành liều mạng một phen.

Từ phía xa thấy có một bóng người đứng chặn đường, Tiêu Đỉnh ra lệnh cả đoàn dừng lại còn hắn thì quan sát thật kĩ xem kẻ kia là ai.

Phong lấy vải chùm đầu, quay lưng về phía Tiêu Đỉnh đứng bất động nhưng trong lòng vô cùng bất an nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.

Tiêu Đỉnh bước tới phía trước vài bước, hống lên hỏi : ” Kẻ chặn đường chúng ta, ngươi là ai?”

Đợi một lúc không có hồi đáp, Tiêu Đỉnh hỏi lại : ” Nếu không địch ý thì ta cũng không khách sáo đâu? Ngươi liệu có thể đánh bại ta?”

Nghe những lời tự tin thái quá của Tiêu Đỉnh, Phong chỉ biết cười nhếch sau đó quay lại để cho bọn họ nhận ra mình.

” Tiêu Phong!” Tiêu Ninh, Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ đồng thanh hô lên, trong thanh âm chất chứa hận thù.

Nhìn một lượt đám người trước mặt, Phong ho khan nói : ” E hèm, không ngờ các ngươi tự mang xác tới tìm ta.”

” Thằng chó, rơi vực mà không chết mạng mày cũng lớn lắm!” Tiêu Ninh nghiến răng ken két.

Linh Linh trở về tộc sơ tán mọi người, nghe tin mấy trăm nam nhân xuất hiện thì lớn nhỏ trong tộc đều sợ đến xanh mặt. Nàng đích thân tới Thạch Tộc để thông báo cho Thạch Hoa.

Nghe tin Thạch Hoa không khỏi kinh ngạc và lạnh sống lưng.

” Ngươi mau sơ tán tộc nhân, Tiêu Phong đang chặn đường bọn chúng để các ngươi có thêm thời gian đấy.”

Nghe vậy, Thạch Hoa như ngẩn ra một lúc, nàng không ngờ hắn lại cao thượng như vậy bèn rồi hỏi : ” Tiêu Phong đang cản đường bọn chúng sao? Ngươi bỏ mặc hắn tự tìm cái chết?”

Linh Linh vội thanh minh : ” Đâu có, ta chỉ sơ tán những người có khả năng chiến đấu thấp, còn những người còn lại ta đã tập hợp để chuẩn bị đi cứu Tiêu Phong, ta nghĩ ngươi cũng giống ta.”

Thạch Hoa nét mặt đơ ra sau đó trên khóe môi nở một nụ cười : ” Ta nghĩ chỉ có ta mới ngu ngốc, không ngờ ngươi cũng vậy!”

” Vậy ý của ngươi là…!” Linh Linh hỏi lại cho chắc chắn.

Thạch Hoa lập tức phát lệnh xuống tộc nhân : ” Tiêu Phong đang chặn đường kẻ thù để chúng ta có thêm thời gian sơ tán, chúng ta và hắn chỉ gặp gỡ thoáng qua vậy mà hắn lại dám đưa mình vào nguy hiểm vì chúng ta…một hành động dũng cảm và cao thượng!”

Những người đang tháo chạy bỗng dừng lại khi nghe những lời của Thạch Hoa, họ nhớ lại cái tên nam nhân tên Tiêu Phong.

Thạch Hoa nói tiếp : ” Chúng ta vẫn luôn căm ghét nam nhân và chắc chắn sẽ không xả thân vì bọn họ…nhưng lần này ta cho đó là ngoại lệ…”

Thạch Hoa chĩa mũi giáo lên trời giọng đầy khí thế : ” Ai muốn cùng ta đi cứu Tiêu Phong?”

” Ta!” Tiếng hô đồng thanh của tất cả tộc nhân Thạch Tộc vang lên, họ bỏ hết đồ đạc không cần thiết xuống, cưỡi lên những chú lợn rừng hung hãn rồi theo sự chỉ huy của Thạch Hoa hành quân về phía kẻ địch.

Nhìn khí thế và sự đồng lòng của tộc nhân Thạch Tộc, Linh Linh không hiểu sao khóe mắt có chút cay cay, nàng đã ngủ cùng Tiêu Phong nên xét trên phương diện nào đó thì tình cảm nàng dành cho hắn lớn hơn so với Thạch Hoa, nhưng ngay cả như vậy nàng cũng phải đấu tranh tư tưởng một hồi lâu mới dám đưa ra quyết định quay lại cứu Tiêu Phong, Thạch Hoa thì lại chỉ cần vài giây để đưa ra quyết định khiến Linh Linh trong lòng có chút xúc động và khó hiểu.

Kéo Thạch Hoa lại một góc, Linh Linh hỏi nhỏ : ” Sao ngươi lại quyết định nhanh tới như vậy? Ý ta là Tiêu Phong quan trọng với ngươi như vậy sao?”

Thạch Hoa đáp : ” Hắn với ta có là gì của nhau đâu mà quan trọng! Ta chỉ nể phục cách sống của hắn và không muốn một nam nhân như vậy phải chết.”

” Ta hiểu rồi!” Linh Linh gật đầu như được giải tỏa khúc mắc trong lòng, nàng cùng với Thạch Hoa dẫn tộc nhân tiến về phía trước.

” Tiêu Phong…ngươi giết hại tộc nhân một cách dã man, bọn ta dù có phanh thây ngươi cũng không hả giận nhưng trước khi bọn ta làm điều đó thì muốn nghe lời từ chính miệng ngươi nói ra.” Tiêu Đỉnh nén tức giận chỉ tay về phía Phong gằn giọng.

Bị vu oan nhưng không có bằng chứng để minh oan, Phong chỉ nhún vai nói : ” Tộc nhân không phải ta giết, ta tiến vào Ma Thú Sơn Mạch từ lâu và chưa quay lại Tiêu Gia cho đến khi các ngươi tìm đến.”

” Còn dám nói ngươi vô tội? Chúng ta có Tiêu Ninh làm bằng chứng.” Tiêu Lệ hùng hổ nói rồi chỉ tay về phía Tiêu Ninh.

Lúc này Tiêu Ninh cũng đi tới và lên tiếng xác thực : ” Đúng thế!”

Phong nhìn đã ghét và không có thiện cảm với thằng này hỏi : ” Ngươi thấy ta giết cả Tiêu Gia à? Lúc đó như thế nào?”

Tiêu Ninh bộ mặt đau thương nghĩ lại khung cảnh lúc đó : ” Ta chỉ nhớ lúc đó người của Vân Lam Tông đến bàn việc hôn sự của ta và Nạp Lan Yên Nhiên, rồi có tiếng nổ lớn phát ra. Khi mọi người tới nơi thì thấy ngươi đang tàn sát tộc nhân Tiêu Gia một cách điên, lúc đó ngươi rất mạnh, còn có cả cánh đấu khí sau lưng.

Phong nghe vậy thì phì cười : ” Hahaha!”

” Ngươi cười cái gì?”

Phong trở lại vẻ mặt nghiêm túc : ” Cười vì các ngươi quá ngu, nhìn lại ta xem ta đang ở cấp độ nào? Thất Đoạn đấu khí mà có thể mọc cánh đấu khí và bay được sao thật nực cười?”

Tiêu Ninh phủ nhận : ” Người bình thường chắc chắn không thể nhưng ngươi thì có, trong chiếc nhẫn trên tay ngươi có chứa một thứ sức mạnh bí ẩn…ngươi dám nói là không có?”

Giọng nói của Dược Ngọc vang lên trong đầu Phong ngay tức khắc : ” Giết tên đó ngay lập tức, hắn biết sự tồn tại của ta rồi!”

Phong giật mình, một kẻ như Tiêu Ninh làm sao đủ khả năng để phát hiện tàn hồn một vị Đấu Đế ẩn trong chiếc nhẫn của hắn được chứ, ngoại trừ việc có người chỉ điểm. Nhưng Tiêu Ninh lớn lên ở Tiêu Gia nên việc gặp một người đủ khả năng nhận ra sự tồn tại của Dược Ngọc là bất khả thi, trừ khi….

Phong nheo mắt nhìn về phía bàn tay của Tiêu Ninh, nơi ngón tay hắn cũng đeo một chiếc nhẫn tương tự của mình.

” Hóa ra là vậy!” Phong đã nhận ra kẻ vu oan cho mình, hắn vận sức mượn thêm lực lượng của Dược Ngọc lao thẳng về phía trước như một tia chớp.

Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ ngây người ra khi chỉ cảm nhận thấy thân ảnh Phong lướt qua mình mà không kịp phản ứng. Thoắt một cái Phong đã áp sát Tiêu Ninh tung một đấm trời giáng.

Rầm!

Vụ va chạm làm mọi người dạt ra hai bên, cứ tưởng đã đánh chết Tiêu Ninh nhưng Phong không ngờ rằng mình đấm vào nắm tay của Tiêu Ninh. Không phải vì hắn đấm hụt mà vì Tiêu Ninh đỡ được.

Lúc này cả người Tiêu Ninh cũng bốc lên luồng đấu khí mạnh mẽ chẳng kém gì Phong.

Phong lùi lại rồi tung thêm một cú đấm nhưng Tiêu Ninh một lần nữa đỡ được và còn tung đấm đáp trả khiến Phong phải vụi thu tay đỡ đòn, uy lực cú đấm khiến Phong lùi lại mấy bước trước khi bị Tiêu Ninh đá một cú trời giáng văng như tên bắn rồi rơi xuống đất trượt dài.

Thấy Phong bị đánh bại, Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ chuyển ánh mắt sang Tiêu Ninh vô cùng kinh ngạc hỏi : ” Từ khi nào mà ngươi lại mạnh như vậy?”

Tiêu Đỉnh nheo mắt, sau đó lồng ghép những vấn đề hắn suy ngẫm mấy ngày qua rồi tức giận thốt lên : ” Không phải Tiêu Phong, ngươi mới là kẻ tàn sát Tiêu Gia..tam đệ lên!”

Nghe lời kêu gọi của Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ lao như tên bắn về phía Tiêu Ninh vung thương đâm tới. Tiêu Ninh khẽ cười rồi gạt tay hất văng cây thương trong tay Tiêu Lệ sau đó bóp cổ Tiêu Lệ nhấc lên cười mỉa mai : ” Đúng là hai thằng ngu, bị tao lừa mấy ngày nay mà không biết!”

Tiêu Đỉnh mắt nổi gân máu, lao lên nhưng cũng không phải đối thủ của Tiêu Ninh lúc này và bị chết ngự rất nhanh. Bóp cổ hai người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ, Tiêu Ninh cười gian ác nhìn về phía Tiêu Phong đang nằm bất động trên đất quát lên : ” Tiêu Phong, ngươi đừng giả chết nữa mau đứng dậy trước khi ta bẻ cổ hai thằng này.”

Phong vẫn nằm im bất động.

” Đừng có diễn kịch, mau dậy đi!” Tiêu Ninh bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn ném Tiêu Lệ sang một góc rồi lướt tới lật người Phong lên phát hiện hắn tắt thở thì không khỏi giật mình.

” Chết thật rồi? Không thể nào!” Tiêu Ninh vứt luôn Tiêu Đỉnh đi sau đó kiểm tra xem Phong có đang giả chết hay không, sau một hồi kiểm tra thì quả thực không có dấu hiệu nào cho thấy Phong còn sống, Tiêu Ninh không ngờ một đá của mình lại lợi hại như vậy.

“Chết rồi cũng tốt, để tao xử nốt hai thằng này rồi đi tìm Tiêu Viêm giết nốt để Tiêu Tộc biến mất trên đời luôn.” Tiêu Ninh giọng vô cảm nhẫn tâm nói, sau đó định ra tay với Tiêu Đỉnh thì từ hướng trước mặt có những tiếng rầm rầm đang lao tới rất nhanh, là một bầy heo rừng khổng lồ, trên lưng lại cõng theo một nữ nhân tay cầm binh khí.

Thạch Hoa dẫn đầu tộc nhân, nàng hô to ra lệnh : ” Kẻ định ở ngay trước mặt….giết!”

Tiêu Ninh ngay lúc đó thì đấu khí mạnh mẽ trong người cũng hết, nhận thấy không phải đối thủ của đội quân kia nên nhanh chóng quay đầu chuồn mất.

Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ gượng dậy, bọn hắn tới đây vì tìm giết Tiêu Phong ngoài ra không còn ý gì khác nên không có chiến ý liền buông vũ khí ra dấu đầu hàng.

Còn nhóm người được Tiêu Đỉnh dẫn theo thì cũng sợ xanh mặt, kẻ nào nhát chết thì chạy còn kẻ nào gan dạ thì bị nát bét dưới gót chân heo rừng họ ào tới.

Sau khi đuổi đám nam nhân kia đi, Thạch Hoa phi ngay tới chỗ đang bị vây quanh nhiều nhất. Linh Linh đang khóc thút thít bên cạnh Tiêu Phong nằm bất động gối đầu lên đùi nàng.

Mọi người xung quanh đều buồn bã ra mặt, Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ bị trói lại không còn sức phản kháng lúc này cũng phải tự trách mình quá ngu ngốc tin vào lời nói của Tiêu Ninh mà hại chết Tiêu Phong, hai bọn hắn biết ăn nói thế nào với Tiêu Viêm đây!

Thạch Hoa đưa đôi tay trắng mịn ra sờ lên khuôn mặt Phong, nàng không khỏi đau lòng mà khó kìm hai hàng nước mắt ứa ra.

Đột nhiên Phong giật mình ho khụ lên một tiếng rồi thở hồng hộc tức giận hét toáng lên : ” Má nó thằng này đá hiểm vãi, may mà mình có mánh khóe!”. Phong nhận ra mình đang gối đầu lên cặp đùi mềm mại của Linh Linh, xung quanh còn vô số người đang nhìn chằm chằm hắn.

Không phải do đòn đánh của Tiêu Ninh mạnh, lý do chính là vì Dược Ngọc lại kiệt sức và không thể cho Phong mượn lực lượng.

” Huhu…chàng chưa chết!” Linh Linh bổ nhào vào lòng Phong ủy khuất khóc như mưa, mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm trên môi nở nụ cười.

Vài ngày sau khi vụ việc đó xảy ra, Thạch Tộc và Thú Nhân tộc đã bắt tay làm lành với nhau. Linh Linh thì lúc nào cũng quấn quýt không rời Phong nửa bước, Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ bị giống như lúc Phong mới đến đây nhốt trong lồng sắt.

Một buổi sáng đẹp trời khi những tuy nắng ban mai vừa xuất hiện, Phong tỉnh lại trong vòng tay nhỏ nhắn của Linh Linh, miệng hắn bị bộ ngực của nàng ép chặt khiến Phong thích mê hai mắt từ từ khép lại để tận hưởng cảm giác thiên đường này thì chợt Linh Linh buông hắn ra rồi co chân đạp một phát khiến hắn văng xuống đất.

Nghe có tiếng vật gì đó rơi, Linh Linh dụi mắt tỉnh dậy không thấy Phong đâu thì lo lắng tự hỏi : ” Chàng đâu rồi?”

Linh Linh còn định ra ngoài tìm thì từ dưới đất có tiếng rên ư ử : ” Ta…đây!”

Nàng ghé đầu xuống thấy Phong đang nằm chổng ngược khó đỡ thì hốt hoảng chạy xuống sờ nắn khắp người hắn hỏi han : ” Sao chàng lại nằm dưới đất vậy không thấy lạnh sao?”

Phong ức phát khóc : ” Nàng đá ta xuống chứ sao nữa!”

” Sao có chuyện đó được, ta lo cho chàng không hết.” Linh Linh phụng phịu.

” Nàng chắc chứ?” Phong hỏi.

” Thật mà!” Linh Linh ngoan ngoãn gật đầu, đợi khi cả hai lên thảm rồi thì nàng kéo chăn cho Phong đắp sau đó hôn lên má hắn một cái, nàng bẽn lẽn cười tủm tỉm khi hắn nhìn chăm chú.

” Chắc do lúc nãy ta bị mộng du!” Phong ngây ngất với cử chỉ dịu dàng cùng nét đáng yêu không tả nổi của Linh Linh.

Mặc kệ ánh ban mai ló dạng, hai người họ quấn lấy nhau một lần nữa…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.