Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! – Chương 14 : Kẻ Địch Đến Rồi – Botruyen

Đấu Khí Đại Lục – Ta Tới Rồi! - Chương 14 : Kẻ Địch Đến Rồi

Chương 14 : Kẻ Địch Đến Rồi
Ở đâu đó trong Ma Thú Sơn Mạch….

Trong một hang động nhỏ

Tiêu Viêm cơ thể tàn tạ đầy vết thương đang ngồi vận công khôi phục lại, hắn vừa trải qua thập tử nhất sinh để lấy được ma hạch của một con ma thú cấp 1.

Dược Lão bay lơ lửng bên cạnh vuốt râu khàn khàn nói : ” xem ra ngươi đã tiến bộ không ít, thực lực cũng tăng từ Tam Đoạn đấu khí lên Thất Đoạn đấu khí rồi…giờ đi tìm dược liệu cần thiết cùng với ma hạch này đem luyện thành đan dược bồi bổ cơ thể thì xem chừng dăm bữa nửa tháng nữa ngươi có thể tiếp cận cảnh giới Đấu Giả!”

” Tiếp cận Đấu Giả sao? Có quá nhanh không sư phụ?” Tiêu Viêm nửa mừng nửa lo hỏi.

” Với người thường muốn tăng 3 cấp như vậy thì ít nhất cũng phải 1 năm, tuy nhiên ngươi có ta chỉ dạy thì lại khác…còn nhớ năm xưa ta một thân bản lĩnh người người khâm phục nữ nhân bám theo ta Tiêu Gia của ngươi cũng không chứa nổi đâu hahahaha!” Dược Lão vuốt râu cười tự mãn, đem sự tiến bộ của Tiêu Viêm nhận là của lão chỉ bảo đúng cách.

Thời gian đồng hành cũng đủ để Tiêu Viêm hiểu Dược Lão khá tấu hài và hay tự mãn nên cũng đành lắc đầu chào thua tiếp tục vận công khôi phục.

” Đợi đến khi đột phá lên Đấu Sư con sẽ trở về Tiêu Gia thách đấu với Tiêu Ninh để chứng tỏ thực lực….đến lúc đó thì…..!” Tiêu Viêm ánh mắt ngập tràn sự mong đợi nói.

” Sau đó thì sao?” Dược Lão tò mò.

” Sau đó con sẽ đường đường chính chính đứng trước mặt Tiêu Mị tỏ rõ lòng mình, nàng ấy nhất định sẽ đồng ý!” Tiêu Viêm nói với giọng đầy tự tin.

Dược Lão vuốt râu hỏi : ” Ta tưởng ngươi thích con bé Huân Nhi kia chứ…con bé đó hết lòng vì ngươi như vậy mà!”

” Huân Nhi! Con vẫn luôn xem muội ấy là muội muội của mình và không có ý tiến xa hơn.” Tiêu Viêm nói, do hắn là Huân Nhi ở cạnh nhau từ nhỏ nên cảm giác hắn giành cho nàng không khác gì huynh muội…rất khác so với cảm giác hắn giành cho Tiêu Mị.

Dược Lão khó hiểu, lão vuốt râu : ” Mắt nhìn người của ta cũng không tồi, ta thấy con bé Huân Nhi kia vượt trội hơn con bé Tiêu Mị nhiều…sợ là vài năm nữa ngươi hối hận không kịp đâu!”

” Vậy sao…thế thì đành chịu thôi haha!” Tiêu Viêm ung dung phá lên cười, hắn vô tư không để ý quá nhiều đến lời khuyên của Dược Lão giành cho hắn.

Đột nhiên có tiếng nổ lớn phát ra, Dược lão nhìn ra phía cửa hang lầm bầm nói giọng quan ngại : ” Khí tức vừa nãy…Tử Tinh Dực Sư Vương lại thức giấc rồi, thêm kẻ nữa phá đám hang ổ của nó!”

Tiêu Viêm hớn hở : ” Chắc chắn là vì Tử Linh Tinh rồi…chúng ta đến đó thử xem!”

” Được!”

Sâu dưới Địa Vực Sơn Mạch, Phong đang phải chịu phạt. Hắn bị treo ngược lên cây đã một ngày trời, cũng may là có đấu khí hộ thân chứ không máu lưu thông ngược cũng đủ chết.

“Linh Linh…thả ta xuống đi mà.” Phong cầu xin Linh Linh đến rát cả cổ nhưng nàng không đồng ý.

” Ta chỉ muốn tốt cho chàng thôi, đây là quy định của tộc ta rồi nên chàng phải tuôn theo nếu không muốn bị mọi người xa lánh.” Linh Linh đáp, nàng cũng rất muốn thả hắn xuống nhưng luật là luật.

Để thời gian trôi qua không lãng nhách, Linh Linh hỏi Phong : ” Để ta kể cho chàng nghe về tộc của ta nhé!”

” Cũng được…ta cũng đang thắc mắc đây!” Phong đồng ý.

Hàng ngàn năm trước, Thú Nhân Tộc hùng bá một phương. Nếu Dược Tộc giỏi luyện dược, Hồn Tộc chuyên đi sâu về linh hồn, Viêm Tộc, Lôi Tộc thông thạo Hỏa diễm và lôi điện thì Thú Nhân Tộc lại giỏi về huấn luyện ma thú.

Một người của Thú Nhân Tộc từ nhỏ đã được sinh ra với khả năng hóa hình độc nhất vô nhị là do ăn một loại quả kì lạ chỉ có ở Địa Vực Sơn Mạch này… To như trái nho, có màu trắng đục vị ăn bùi béo lại còn hơi tanh tanh, tiếc là loại quả này không có tên mà chỉ được người Thú Nhân Tộc gọi là Thú Nhân Quả.

Thú Nhân Quả chỉ có tác dụng với người của Thú Nhân Tộc ngoài ra những người hoặc sinh vật khác ăn phải đều chẳng sảy ra hiện tượng bất thường gì.

Nhờ ăn Thú Nhân Quả và huấn luyện ma thú đỉnh cao nên Thú Nhân Tộc thời viễn cổ rất có số có má, tuy nhiên sau mấy ngàn năm thì đã suy tàn như ngày nay.

Theo sự tương đồng về các tộc viễn cổ, Phong suy đoán : ” Có thể tộc của nàng cũng được thừa hưởng huyết mạch của Đấu Đế, nhưng do huyết mạch cạn kiệt nên mới lụi tàn như Tiêu Tộc của ta.”

Linh Linh dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Phong, nàng hỏi : ” Huyết mạch Đấu Đế? Đó là thứ gì mà không có nó cả một bộ tộc bị suy tàn vậy!”

Phong tỏ vẻ thông thái : ” Nó là thứ biến thái nhất trên đời này, chỉ cần một người bước vào cảnh giới Đấu Đế thì tất thảy những ai có quan hệ huyết thống với kẻ đó đều được thừa hưởng.

Thiên phú, tốc độ tu luyện hay thực lực đều tăng vọt. Nàng nghĩ xem đó có phải là dùng sức một người trấn hưng cả gia tộc không!”

Linh Linh lần đầu được nghe những điều đó, tuy không biết Phong nói thật hay nói dối nhưng cũng đủ khiến nàng hình dung ra sự biến thái của cái gọi là huyết mạch Đấu Đế.

Hai tay siết chặt lại vào nhau, Linh Linh ánh mắt ưu tư phiền muộn nói : ” Thật đáng mong ước…nếu có ai đó trong tộc ta đạt đến Đấu Đế thì tốt rồi dù biết đó chỉ là điều viển vông.”

Phong gợi ý cách khác có vẻ hợp lý cho suy nghĩ của nàng : ” Dựa vào thiên phú của tộc nàng thì hơi khó, nhưng nàng có thể trông chờ ở ta.”

” Ở chàng sao? Chúng ta đâu có chung huyết mạch?” Linh Linh nghi hoặc hỏi.

” Tất nhiên là không, nhưng đợi ta lên Đấu Đế rồi giúp nàng mang thai hạ sinh ra một bé gái kháu khỉnh vừa chào đời đã là Đấu Thánh thì nàng nghĩ sao? Dựa vào thiên phú của nó thì mấy mà bước vào Đấu Đế? Đến lúc đó người làm mẹ như nàng cũng được hưởng không ít nha.” Phong đáp, ánh mắt nhìn sâu vào khe ngực hững hờ như muốn sắp rơi của Linh Linh.

” Mơ tưởng hão huyền!” Linh Linh mắng yêu, hai má nàng đỏ lên vì nhắc tới chuyện con cái. Mà muốn có con thì phải ” Hoạt động” nghĩ thế thôi mà Linh Linh lại rạo rực hết cả người rồi.

” Chàng tự tin bản thân lên được Đấu Đế sao?” Linh Linh có chút hy vọng trong lòng, nhỏ nhẹ hỏi.

Phong tự tin bốc phét : ” Đương nhiên rồi!”

Linh Linh nghe vậy mặt đỏ biến sắc, nàng khẽ nâng má hắn thỏ thẻ : ” Vậy ta đối tốt với chàng một chút để sau này chàng nhớ đến ta!”

Thấy nét mặt ửng đỏ của Linh Linh, Phong liền thừa cơ nói : ” Có vẻ nàng mệt rồi, hay là cởi trói cho ta đi ta ru nàng ngủ!”

” Có thật là ngủ không vậy! Chàng đừng có dụ dỗ ta…ta không bị lừa đâu.” Linh Linh lè lưỡi lắc đầu nhưng sau đó cắt dây cho Phong, lời nói và hành động của nàng hoàn toàn trái ngược nhau.

Sau khi được tự do, Phong lao đến ôm chầm lấy Linh Linh rồi bứng nàng lên đi vào lều. Nàng chỉ biết cười tủm tỉm đỏ mặt chờ đợi một đêm khoái lạc.

Sáng hôm sau…Linh Linh tỉnh dậy không thấy Phong bên cạnh, đêm qua hắn hành nàng cả đêm khiến nàng mệt quá ngủ li bì đến tận sáng. Mặc lại y phục rồi rời khỏi lều, Linh Linh thấy có nhiều người đang xúm lại tại một chỗ nàng liền đến xem, hóa ra Phong đang dùng Thôn Thiên để biểu diễn trò tạo hình thù cho mọi người xem, mọi người reo hò thích thú khi thấy món đồ mình thích được Phong tạo ra từ đất, có người muốn một thanh kiếm hắn liền chạm tay xuống đất rút lên nhưng vừa chuyển sang tay người kia thì thanh kiếm lại tan đi, chỉ có ai luyện Thôn Thiên mới cầm được.

Mấy ngày nữa lại trôi qua, Dược Ngọc cũng đã khôi phục đủ sức để bảo vệ Phong những lúc trọng yếu, hắn lên kế hoạch rời khỏi đây để đi tìm Tiêu Mị nhưng Dược Ngọc kịch liệt phản đối.

” Tại sao?”

” Vì ngươi còn quá yếu, bản thân mình lo chưa xong thì lo được cho ai!” Dược Ngọc bực dọc mắng mỏ, bản thân nàng không đồng ý với việc thằng đồ đệ máu gái cứ đâm đầu vào việc nguy hiểm vì nữ nhân.

” Nhưng….!”

” Nhưng cái gì…ta nói rồi ta sẽ không giúp đâu, không phải ta cố chấp mà là ta lo cho sự an toàn của ngươi…ngươi cũng phải nghĩ cho ta chứ mỗi lần cho ngươi mượn sức là ta phải suy yếu cần thời gian ngủ để hồi phục! Ta không phải nữ nhân sao?”

Dược Ngọc tức giận thực sự, nàng quay lưng không thèm để ý đến Phong nữa. Hắn cũng thấy mình có chút không phải liền hạ giọng : ” Sư phụ bớt nóng…tại ta không tốt, không tốt.”

” Hừ…ta mệt rồi ngươi làm gì mặc xác ngươi!” Dược Ngọc buông lời nói thờ ơ rồi quay trở lại trong nhẫn, Phong gọi thế nào nàng cũng không chịu ra.

Rầm

Một tiếng nổ lớn phát ra khiến cả khu rừng yên tĩnh náo động, từ trên vách núi nơi Phong và Tiêu Mị từng rơi xuống lúc này có rất nhiều dây thừng được thả xuống. Tiêu Lệ, Tiêu Đỉnh và Tiêu Ninh dẫn theo hàng trăm người từ các dong binh đoàn khác xuống Địa Vực Sơn Mạch để tìm xác Tiêu Phong.

Nhìn bán kính phạm vi 100 mét xung quanh Tiêu Lệ khịt mũi : ” Không thấy có dấu vết của người chết, vết máu cũng không…xem ra hắn và Tiêu Mị chưa chết.”

” Vậy mau đi tìm thôi! Mong rằng Tiêu Mị vẫn an toàn.” Tiêu Ninh thương thế đã ổn không ít, đảo mắt nhìn quanh dục dã.

“Chưa được!” Tiêu Đỉnh ngăn cản, mọi người nhìn về hướng hắn chỉ tay phát hiện một dấu chân lớn.

Tiêu Đỉnh quan sát dấu chân nói : ” Còn khá mới, dựa vào độ lớn cùng độ lún của đất thì có thể đoán được ma thú này khá to, có thể đạt tới Nhị Giai cũng nên mọi người hãy cẩn thận…đề cao cảnh giác đi sát lại vào nhau đừng tách riêng lẻ.”

Theo lệnh của Tiêu Đỉnh, Mấy trăm người xếp hàng lại đều tăm tắp mắt trợn ngược lên quan sát xung quanh và bắt đầu bộ hành đi.

Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ cùng Tiêu Ninh đi đầu. Cả ba đã lên kế hoạch phải giết Tiêu Phong như thế nào khi bắt được hắn.

Tiêu Ninh nhìn láo liêng xung quanh đánh giá : ” Nơi này không tồi để sinh tồn, xem ra chúng ta vẫn còn hy vọng.”

” Nơi này địa thế cùng quang cảnh không khác là bao so với Ma Thú Sơn Mạch, Ma Thú có lẽ cũng nhiều nên chúng ta tránh gây động đến bọn chúng…hồi sáng chỉ thấy Tử Tinh Dực Sư Vương bay lượn gầm gào trên trời thôi mà đã khủng khiếp thế rồi!” Tiêu Lệ cảm thán, hắn hy vọng nơi này không có ma thú nào mạnh như Tử Tinh Dực Sư Vương.

Ở hướng này, nghe được tiếng nổ khiến Phong giật mình nhìn về hướng phát ra, Linh Linh và nhiều người khác cũng nhìn về hướng đó.

” Có chuyện rồi, mọi người chuẩn bị đi!” Linh Linh cảm nhận được nguy hiểm liền nhắc nhở tộc nhân còn bản thân biến hình thành thú nhân rồi chạy như bay về hướng phát tiếng nổ.

Phong nhìn thấy cũng chạy theo, từ phía sau hắn chú heo hồng như cái đuôi của hắn cũng chạy theo, nó luôn ngồi quan sát Phong một cách kì lạ.

Chạy băng rừng một lúc, Linh Linh đã tới nơi xảy ra vụ nổ và nhìn thấy hàng trăm nam nhân ăn mặc bụi bặm phong trần vũ khí đầy đủ hành quân về hướng làng của Thạch Tộc.

Nhìn 3 kẻ đi đầu có cách ăn mặc giống với Phong, nàng đoán họ là người thân tới tìm hắn khi biết tin hắn bị té vực.

Phong cũng vừa đến nơi, nhìn thấy cảnh đó tóc gáy hắn dựng ngược vội kéo Linh Linh trở về hốt hoảng nói : ” Bọn chúng không phải người tốt đâu, nàng mau cho người báo tin cho Thạch Tộc để họ chuẩn bị ứng chiến.”

” Nhìn họ hao hao giống chàng, ta còn tưởng người thân chàng tới tìm chàng.” Linh Linh nói.

” Bọn chúng muốn giết ta thì có, nàng mau sơ tán tộc nhân đi càng xa càng tốt!” Hắn buông tay nàng ra khi tới đoạn đường mòn rồi một mình chạy hướng khác.

” Chàng đi đâu vậy?” Linh Linh lo lắng hỏi.

” Ta đi dụ bọn chúng đến nơi khác, nàng sơ tán tộc nhân, báo tin cho Thạch Tộc rồi 2 ngày sau chờ ta bên bờ suối” Phong nói, vừa để khẳng định hắn sẽ an toàn đến 2 ngày sau để đoàn tụ với nàng.

Nói xong hắn chạy biến luôn, Linh Linh cũng không có thời gian tự sự cảm xúc bởi nàng còn phải về sơ tán tộc nhân. Mấy trăm tên nam nhân bặm trợn đó sẽ làm gì khi gặp một bộ tộc toàn nữ nhân nóng bỏng ăn mặc mát mẻ?

” Tiêu Phong…chàng nhớ lời hẹn đấy! 2 ngày sau không gặp không về.” Linh Linh bặm môi xót xa thầm nói.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.