Chương 13 : Không May
” Đau quá!” Linh Linh nhăn nhó khép chân lại khi Bé Dương của Tiêu Phong vừa chui vào âm đạo nàng hơn phân nửa, đâm thủng màng trinh biến nàng thành phụ nữ.
Phong dừng lại một chút yêu thương hôn môi nàng và liên tục trấn an chỉ đau một chút thôi, nghe vậy Linh Linh cũng yên tâm phần nào.
Nàng thấy được một nam nhân ôm ấp, hôn hít, sờ mó kích thích hơn nhiều so với nữ nhân với nhau nên nàng để im không phản đối chỉ vì muốn hưởng thụ. Bên dưới âm đạo nàng cũng là bớt đau nhưng do nàng chưa thích nghi với việc bị nhét thứ gì đó vào nên còn hơi gượng gạo.
Phong tạm thời để dương vật ngâm trong âm đạo khít chật của nàng, cả hai ôm hôn nhau say đắm. Hai chiếc lưỡi vừa gặp không lâu nhưng đã làm quen với nhau một cách nhanh chóng, chúng quấn lấy nhau không rời.
” Thích không?”
” Thích lắm….ư!”
Đầu óc Linh Linh giờ rất mơ màng, nàng chỉ suy nghĩ được rằng muốn được Phong ôm hôn để hưởng thụ cảm giác này càng lâu càng tốt.
Phong thì không đợi được nữa, hắn bắt đầu rút dương vật ra một cách nhẹ nhàng khiến Linh Linh co rúm người lại sau đó hắn đẩy vào nhanh hơn một chút.
” Ư….!” Linh Linh sướng quá phát ra tiếng, nàng không ngờ rằng Bé Dương kia đâm vào âm đạo mình lại sinh ra cảm giác xung sướng như vậy, sướng hơn rất nhiều so với hôn và sờ xoạng nhau.
Phong thấy biểu cảm có phần thích thú của nàng hắn liền rút ra đẩy vào mấy lần nữa và cứ thế nhịp nhàng khiến Linh Linh sướng đến nỗi muốn hét lên nhưng miệng đã bị chặn bởi môi Phong.
“…Ư….Cảm giác này…ư….ta thích nó…ư….a…chàng làm ta sướng quá!”
” Nàng cũng làm ta sướng nữa…nàng khít quá ta chịu không nổi!”
“Ư…đây là cách ” nói chuyện” của Bé Dương của chàng sao…a….vậy ngày nào chúng ta cũng nói chuyện nhé…ư…..!”
Linh Linh vì sướng quá bắt đầu không tự chủ được lời nói, nghe nàng khẩu dâm Phong càng bị khích thích hơn, dương vật được nước nhờ bôi trơn nên giờ đút vào rút ra vô cùng dễ dàng. Tay hắn bóp ngực nàng đến biến dạng, đầu ti cương cứng như muốn nổ tung vì sướng.
” A chàng ơi….ta không chịu nổi nữa!” Linh Linh đầu tóc bù xù ướt đẫm mồ hôi hai mắt khép hờ miệng rên không ngừng, cảm giác Bé Dương đâm vào trong nàng giống như ngọn núi lửa sắp phun trào sau bao năm ngủ yên, rồi khi rút ra thì lại cảm thấy hụt hẫng, cảm giác sung sướng và hụt hẫng cứ đan xen nhau khiến nàng phát điên vì khoái lạc mà Bé Dương của Phong mang lại.
A…
Ư….
Ư…
A…
Nàng sắp lên đỉnh rồi, lần đầu tiên lên đỉnh trong đời của nàng. Phong nắm rõ điều đó nên đã gia sức đẩy vào rút ra, dương vật đầy máu đào và dâm thủy hòa lẫn đang hoạt động không ngừng nơi âm đạo của Linh Linh khiến nàng chết lên chết xuống.
Linh Linh bị Phong lật lại cong mông lên rồi tiếp tục bị dương vật hắn lấp đầy âm đạo ẩm ướt, nàng ưỡn người thở dốc vì cảm giác bị đâm từ phía sau vô cùng sướng.
” A…ta sắp…có cảm giác như có thứ gì trong người ta muốn tuôn ra ngoài…a!”
Linh Linh đã đạt đến giới hạn rồi, nàng ôm chặt Phong rồi hét lên khi sơn khoái cảm lên đến đỉnh. Một dòng nước từ âm đạo nàng tuôn ra vương vãi, cơ thể nàng co giật cùng nụ cười thỏa nãm trên môi. Phong cũng tưới tinh dịch đầy trong âm đạo nàng, hắn không vội rút ra mà để nguyên như vậy ôm nàng. Nàng co giật một hồi lâu trong vòng tay của hắn, nụ cười thỏa mãn trên môi vẫn còn đó, dư âm cảm giác lên đỉnh vẫn còn nguyên trong nàng nên nàng cứ ôm chặt hắn như vậy không rời nửa bước.
” Còn đau không?” Phong hỏi, lần đầu bị phá trinh đa số là rất đau.
Linh Linh khẽ gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu.
Phong khó hiểu, Linh Linh khẽ liếm vành tai hắn thủ thỉ : ” Lúc đầu thì đau lắm…bây giờ thì hết rồi lại còn thấy…sướng nữa!”
Kết quả là cả đêm đó Phong và Linh Linh quất nhau 4 – 5 lần rồi ôm nhau ngủ tới sáng.
Một ngày mới bắt đầu, nắng ban mai chiếu xuyên qua khe hở của căn lều chiếu thẳng vào mặt Phong làm hắn tỉnh giấc, hắn nheo mắt rồi cảm thấy bên cạnh có một hơi thở đều đều, Linh Linh không mảnh vải che thân nằm cuộn tròn bên cạnh hắn, nàng cũng vừa tỉnh giấc ngái ngủ nhìn hắn. Bốn mắt gặp nhau, cả hai mỉm cười rồi Phong hôn nhẹ lên trán nàng để thể hiện tình cảm, Linh Linh thầm hạnh phúc cười tủm tỉm vô cùng đáng yêu.
” Nàng cười gì đấy?”
Linh Linh vòng tay ôm Phong đáp : ” Ta vui khi thấy chàng làm như thế với ta.”
Cả hai nằm tâm sự một chút rồi mặc lại y phục cho nhau, Linh Linh đảo mắt chợt nói : ” Chàng đừng mặc áo, nam nhân phải để lộ cơ thể mới đẹp!”
Phong hơi bất ngờ, hắn hỏi : ” Nàng âm mưu trò gì đây?”
Bị bắt bài, Linh Linh e thẹn : ” Tại ta muốn ngắm cơ thể của chàng…muốn ngắm mọi lúc mọi nơi.”
Hóa ra nam nhân lại có sức hút mãnh liệt đến như vậy nếu được ở đúng chỗ, Phong tặc lưỡi làm theo cởi áo ra mặc mỗi quần dài sau đó cùng Linh Linh ra ngoài.
Ở bên ngoài lúc này cả tộc đã tụ họp đông đủ xung quanh lều của hai người, Phong vừa bước ra xém té ngửa. Linh Linh nói với mọi người : ” Từ nay trở đi Tiêu Phong sẽ là một thành viên của tộc ta, mọi người hãy chào đón chàng.”
Có vài người đang cầm thòng lọng ngây người ra hỏi : ” Nhưng chẳng phải cần nhốt hắn lại sao? Mấy lần trước đám nam nhân này đều hành động lỗ mãn với chúng ta.”
” Phải đấy nhốt hắn lại!”
Mọi người đánh đồng Phong với một vài tên nam nhân trước đây họ gặp nên rất kiêng kị, cái hành động bạo hành và hiếp dâm nữ nhân của lũ nam nhân đó khiến các nàng sinh ra ác cảm.
” Đù lại bị nhốt à?”
Phong than thở, đang tìm cách biện minh cho mình thì Linh Linh nắm tay hắn rồi tuyên bố trước tất cả : ” Mọi người yên tâm đi, Tiêu Phong là nam nhân khác biệt. Ta lấy danh tộc trưởng ra để đảm bảo điều đó.”
” Nàng…!” Phong cảm động, một nữ nhân mới quen lại đặt miền tin tưởng hoàn toàn vào hắn như thế hỏi xem được mấy người, Phong nắm chặt tay Linh Linh như muốn nói cảm ơn.
Vài ngày nữa trôi qua, Phong làm quen với cách thức sinh hoạt của nơi này. Tuy hơi lạ nhưng khá thú vị, hơn nữa nhìn những nữ nhân nóng bỏng đi qua đi lại cũng sướng hết cả mắt.
Hôm nay hắn cùng Hương Hương và một vài cô gái khác cùng nhau đi bắt cá về cho bữa tối, trong khi đang lùa cá đột nhiên hắn té ngã sấp mặt xuống bờ suối rồi nhìn thấy một vật lấp lánh trong nước. Hắn tò mò nhặt lên và sướng nhảy cẫng lên khi nhận ra đó là chiếc nhẫn chứa linh hồn Dược Ngọc sư phụ của hắn.
Để tránh bị mọi người biết, hắn lấy lý do đau bụng rồi chui vào một bụi cây xoa tay vào nhẫn gọi : ” Sư phụ người mau ra đây, ta nhớ người quá.”
Một làn khói trắng bay ra, tụ lại thành dáng hình mỹ nữ áo trắng xinh đẹp như nữ thần đang nằm ngủ, nhìn nàng ngủ một cách ngon lành vậy Phong không nỡ đánh thức mà chỉ lặng im ngắm nhìn nàng.
Hắn định cúi xuống thơm lên bờ môi đỏ mọng kia nhưng lại sợ khi tỉnh lại Dược Ngọc đánh hắn phù mỏ nên thôi, một lát sau Dược Ngọc tỉnh lại ánh mắt mơ màng rồi khi nhìn thấy Phong thì như đứa trẻ lao tới ôm trầm lấy hắn xụt xùi khóc.
Thấy nàng khóc, Phong có chút đau lòng đưa tay xoa lưng sư phụ an ủi : ” Sư phụ ngoan, ta ở đây rồi!”
Cứ như vậy đợi khi Dược Ngọc nguôi ngoai, Phong hỏi chuyện : ” Lúc đó con không nhớ gì, đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Dược Ngọc vẫn ôm chặt lấy như sợ đánh mất hắn, nàng không biết tại sao mình lại hành động như vậy nàng chỉ cảm thấy hắn quan trọng.
” Hôm đó ngươi ôm con bé kia nhảy xuống vực mà không hỏi ý ta, khi ta nhận ra thì đã là lúc gần chạm đất nên buộc phải dùng toàn bộ sức để cứu ngươi. Kết quả ngươi bị rơi xuống bất tỉnh, con bé kia cũng bị rơi mất còn ta cũng hôn mê.”
Dược Ngọc xụt xùi vừa giải thích, nàng kể tiếp : ” Sau đó ta đã bị giam trong nhẫn bởi không có ngươi đeo nó nên ta không thể ra ngoài…ta rất cô đơn…ta sợ một mình!”
Nàng đã bị giam giữ hơn ngàn năm, ngàn năm cô độc tù túng, may lắm mới gặp được Phong và được giải thoát nhưng chẳng bao lâu lại bị rơi vào hoàn cảnh tù túng nên nàng rất hoảng sợ. Chính vì thế lúc gặp lại Phong nàng mới xúc động như vậy, hắn đã giúp nàng thoát một lần và bây giờ lại là hắn.
Phong nhận ra lỗi sai của mình, nếu hôm đó hắn chịu nhắc nhở trước với Dược Ngọc về việc nhảy vực thì có lẽ không xảy ra tình trạng như vậy.
” ta xin lỗi, để sư phụ chịu thiệt thòi rồi!” Phong xoa nhẹ tấm lưng mảnh mai của Dược Ngọc để an ủi nàng.
” Ưm!” Dược Ngọc khẽ kêu lên một tiếng nho nhỏ chấp nhận lời xin lỗi của đồ đệ, nàng cảm thấy hơi mệt liền nói : ” Ta còn hơi mệt, có lẽ cần ngủ thêm để lấy lại sức…trong khoảng thời gian này ngươi đừng đánh thức ta nhé!”
” Dạ được!” Phong gật đầu.
” Ngoan lắm!” Ngược Ngọc xoa đầu Phong một cái đầy yêu thương sau đó còn thơm lên má hắn một cái khiến ngắn ngây dại
Sau đó Dược Ngọc lần nữa trở lại trong nhẫn, Phong vừa cười sướng khoái khi nhận được nụ hôn má của sư phụ xinh đẹp vừa đeo nhẫn lên tay rồi ra bờ suối bắt cá như không có chuyện gì xảy ra.
Nhờ tìm được Dược Ngọc mà gánh nặng trong lòng Phong vơi đi phần nào, giờ thì hắn chỉ cần tìm được Tiêu Mị nữa thôi.
Nhưng hiện tại hắn đi đâu tìm nàng? Sau khi suy đi tính lại một hồi Phong quyết định sẽ ở lại đây thêm một vài ngày nữa để đợi Dược Ngọc hồi sức rồi sẽ đi tìm Tiêu Mị. Không phải hắn xem nhẹ Tiêu Mị không đi tìm nàng ngay mà vì hắn suy nghĩ thấu đáo, giờ bản thân hắn còn lo không xong thì lo sao được cho nàng. Đợi Dược Ngọc hồi phục thì hắn sẽ có trợ lực, đến lúc đó việc tìm Tiêu Mị chắc chắn dễ dàng hơn nhiều.
” Tiêu Phong ngươ làm gì mà ngây người ra thế…để con cá to tuột mất rồi kìa.” Chợt giọng nói của Hương Hương làm Phong bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, hắn nhìn xuống suối thấy con cá to ban nãy cực nhọc vây bắt giờ đã bơi qua hai chân hắn mà đi mất. Không muốn làm mọi người thất vọng nên hắn vội giật ngọn giáo trong tay Hương Hương rồi phóng về phía con cá lớn đang bơi.
Phập!
Một khoảng nước nhuộm đỏ nhưng rất nhanh bị dòng chảy cuốn đi, Phong phi tới chụp cán giáo nhấc lên trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Một phần vì hắn đâm trúng con cá một phần vì mũi giáo còn xuyên qua cả một hòn đá cuội, lực ném đó mạnh cỡ nào?
Phong giờ mới để ý tới hòn đá cuội bị xuyên thủng một lỗ vẫn còn mắc vào giáo cùng với con cá, bản thân hắn cũng kinh ngạc không thôi bởi sức của mình, đã có chuyện gì xảy ra vậy…..
Trên đường về, Phong né tránh ánh mắt của mọi người nhìn mình bởi hắn đã mắc một sai lầm. Thú Nhân Tộc không bắt mồi theo kiểu của hắn, họ sẽ bắt cá sống về rồi làm lễ siêu thoát sau đó mới làm thịt cá. Hắn trực tiếp giết đâm chết con cá là gây ra họa lớn bởi vì điều đó khiến linh hồn của con cá không được siêu thoát sẽ gây ảnh hưởng đến cả tộc, đây là vấn đề tín ngưỡng chứ thực ra cũng không ảnh hưởng gì. Tuy nhiên Phong vẫn phải chịu theo quy định của tộc đề ra…