Chương 11 : Giảng Hòa
Dưới đáy vực sâu thẳm không những có sự sống mà còn có một bộ tộc cổ xưa.
Trong chiếc lồng sắt, Phong nghe những gì cô gái thổ dân xinh đẹp kia nói thì cả người hừng hực liếm mép : ” Vậy khi nào thì bắt đầu?”
Cô gái đáp : ” Có lẽ vào ngày mai, khi những người thích hợp với việc mang thai được chọn lựa, đến lúc đó việc của ngươi chỉ cần hưởng thụ mà thôi.”
Phong lau nước dãi, chỉ nghĩ tới cảnh một mình hắn mây mưa với nhiều em xinh tươi hoang dã là chym đã cứng ngắc trong quần rồi.
Cô gái mỉm cười nhẹ, không phải vì nàng vui mà nàng cười vì sự ngây thơ tưởng bở của nam nhân trước mặt.
TU TU TU
Một tiếng tù và lớn vang lên khiến mọi người hoảng loạn vội di tản khỏi khu vực gần đám lửa. Cô gái đứng dậy nhìn về hướng bóng đêm che phủ lầm bầm : ” Bọn chúng lại đến rồi!”
” Thứ gì đến?” Phong không hiểu chuyện gì xảy ra hỏi, hắn có cảm giác vô cùng bất an.
” Là lũ người biến dị, thỉnh thoảng giữa bọn ta có vài cuộc chiến tranh giành lãnh thổ xảy ra.” Cô gái đáp sau đó nhảy xuống dưới nơi có một con heo rừng to lớn như một con bò tót đang chờ sẵn. Nàng ngồi lên lưng nó rồi nó lao đi, phía kia tất cả những người ban nãy chạy đi giờ đã quay trở lại, họ cưỡi trên những con heo rừng to lớn giống như những chiến binh lao về phía quân địch vậy.
Hàng trăm nữ chiến binh tay cầm giáo cưỡi trên những con heo rừng hung hãn đang ầm ầm lao về phía kẻ thù, nhìn cảnh tượng oai hùng này khiến Phong phải nổi da gà.
Có tiếng đánh nhau nổ ra, tiếng binh khí va chạm, tiếng kình phong từ các trận chiến bằng đấu khí.
Ụt Ụt
Phong đang mải tìm cách mở lồng để chạy nên không để ý bên dưới con heo lông hồng đang bị một con sói đen tấn công.
Heo hồng rất sợ định bỏ chạy nhưng nhìn lên thấy người trong lồng chưa thoát ra, nó lại đứng lại chĩa cặp răng nanh nhỏ vô hại của mình về phía con sói rồi xì hơi như muốn sống chết bảo vệ người kia.
Con sói đen gầm gừ rồi lao đến, heo hồng cũng lao lên nhưng chỉ cần một cú xoay người thì sói đen đã né được cú húc của heo hồng và cắn vào chân heo khiến heo đau đớn kêu lên eng éc.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của heo hồng, Phong nhìn xuống và chợt cảm thấy thật nhẫn tâm nếu để heo hồng bị sói ăn thịt. Hắn nghĩ đến những lúc heo hồng luôn nhìn hắn bằng ánh mắt say mê thì không khỏi chột dạ, phải chăng bằng một phép màu nào đó mà Tiêu Mị bị biến thành con heo đó không? Dù chỉ là suy nghĩ điên rồ của riêng Phong nhưng dù sao hắn cũng không muốn để heo hồng chết.
Nhưng hắn không thể phá lồng, đúng lúc Phong tuyệt vọng nhất thì một hắn làm rơi một thứ trong túi ra. Nhìn cái viên tròn tròn kia Phong nở nụ cười đầy tự tin vì đó là đan dược, loại giúp cường hóa người dùng trong một khoảng thời gian ngắn. Hắn không do dự vồ lấy viên đan dược đó mà nuốt vào trong miệng.
Đan dược tác dụng ngay lập tức, Phong cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh đấu khí cuồng bạo tuôn khắp từng bộ phận.
” Sức mạnh…!” Phong thì thầm, vung đấm phá vỡ lồng sắt rồi như vị cứu tinh nhảy xuống đấm nát đầu sói đen.
Hắn ôm heo hồng bị thương ở chân lên rồi chạy về phía một ngôi nhà gần đấy, đạp cửa xông vào tìm kiếm vải sạch băng bó cái chân bị thương của heo hồng rồi nói với nó mặc dù không chắc nó hiểu hay không : ” Đừng chạy ra ngoài nhé!” Rồi hắn xoa đầu nó như cái cách hắn xoa đầu Huyết Lang.
Không biết heo hồng nghĩ gì mà ngoan ngoãn nằm im, Phong chạy ra ngoài để thử sức mạnh khi đan dược vẫn còn tác dụng. Hắn chạy tới khu vực chiến đấu nơi một cuộc chiến quy mô lớn đang diễn ra, những nữ chiến binh nóng bỏng đang chiến đấu cùng với lũ thú nhân hung hãn.
Gọi là thú nhân bởi bọn chúng có thể hóa hình thành thú, Phong không mất công tìm hiểu bởi đã có một tên trong đám thú nhân nhìn thấy hắn và lao đến như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Kẻ lao đến mang dáng vẻ nửa thú nửa người đứng bằng hai chân thân phủ lông lá phần đầu và khuôn mặt lại giống với loài linh trưởng. Khi vừa thấy phong thì thú nhân này lao đến nhưng chưa tấn công mà chỉ gầm gừ rồi đi xung quanh như dè chừng điều gì đó, Phong không rõ sức chiến đấu của đối phương ra sao nên cũng hết sức cẩn thận.
Thú nhân kia chợt lên tiếng khiến Phong ngây người khó hiểu : ” Ngươi là nam nhân mà chúng ta tìm kiếm, mau theo ta rời khỏi đám nữ nhân cuồng chiến kia.”
” Đừng hòng toạt nguyện!” Một bóng đen lao đến phi ngọn giáo trên tay về phía thú nhân kia sau đó chụp lấy cổ áo Phong kéo lên ngồi sau lưng mình cưỡi trên lưng heo rừng, là cô gái nói chuyện với Phong trước lúc cuộc chiến này nổ ra, cũng là người mang hắn về đây.
Sau khi kéo Phong về phía mình, cô gái trừng mắt về phía thú nhân kia đang xù lông quát : ” Hóa ra mục đích các ngươi là nhằm vào nam nhân này! Thế trận ngoài kia chỉ là mồi nhử để dụ bọn ta mắc bẫy…cũng may ta khôn ngoan đã nghĩ đến trường hợp này.”
Phong ngồi sau lưng cô gái và ôm là eo thon gọn săn chắc của nàng, hắn không muốn chen ngang cuộc đối thoại này bởi nhờ nó mà hắn có thể nắm bắt được thông tin.
Thú nhân kia gầm lên : ” Các ngươi dựa vào đâu mà muốn giữ hắn làm của riêng, bà đây muốn cướp đấy.”
Dứt câu thú nhân kia lao lên, Cô gái thúc heo rừng phi nhanh về phía ngược lại để giữ khoảng cách vì mục đích bảo vệ Phong, hắn giờ như một báu vật được cả hai tộc tranh giành.
Cưỡi heo chạy băng qua chiến trường khốc liệt, Phong trố mắt nhìn những nữ chiến binh đánh với những thú nhân, đấu khí va chạm khắp nơi, tiếng kêu thét của bầy heo rừng hung hãn, tiếng hô đầy dũng mãnh của một nữ chiến binh nào đó vừa hạ gục kẻ địch, máu vương khắp nơi thây phơi chồng chất.
Nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mặt, Phòng rùng mình không dám tin đó là do hai bên tranh giành hắn và ra. Hắn không muốn cuộc chiến này xảy ra bởi hắn ghét cảnh gió tanh mưa máu, Phong lại nghĩ bản thân quan trọng với bọn họ nên bọn họ tuyệt đối sẽ không làm hại đến mình, hắn liều mạng nhảy khỏi lưng heo rồi hét lên : ” DỪNG LẠI!”
Nữ thú nhân kia đang được đà đuổi theo không bỏ lời nói của Phong vào tai mà vẫn lao đến, cô gái kia cũng thúc heo quay lại để đón Phong, bên ngoài cuộc chiến vẫn diễn ra. Phong phải làm gì đó để dừng họ lại, hắn đấm tay xuống đất vận Thôn Thiên rồi rút lên hai thanh kiếm bằng đất cứng chắc nhờ dược lực của đan dược vẫn còn rồi đợi khi hai nàng lao đến từ hai phía hắn xoay người dùng hai thanh kiếm đất đập vào gáy hai nàng với một lực vừa đủ và tốc độ khiến hai nàng không thể tránh né.
Binh
Cả hai ngã nhào xuống đất, Phong cắm hai thanh kiếm xuống sát đầu hai nàng rồi tức giận gầm lên : ” ĐỪNG ĐÁNH NỮA!”
Tiếng gầm của hắn vang và dữ tợn đến mức bầy heo rừng hung hãn cũng phải dừng lại, những nữ chiến binh và thú nhân cũng đồng loạt dừng lại bởi tiếng gầm kia và hướng mắt về phía nơi nam nhân duy nhất đang đứng hai tay cầm hai thanh kiếm bằng đất, dưới chân hắn hai người mạnh nhất của hai bên bị khống chế.
Hai nàng trong phút chốc bị thị uy của Phong làm cho run sợ nằm im bất động, Phong thừa cơ lên tiếng : ” Chúng ta có thể thương lượng, dừng cuộc chiến vô nghĩa này lại.”
Hai bên bỗng im bặt, không phải vì họ sợ mà vì họ ngạc nhiên, tò mò bởi trước giờ họ rất ít được gặp nam nhân nên những hành động và lời nói của nam nhân khiến họ luôn bị thu hút kể cả mặt tích cực lẫn tiêu cực, giống như việc trong một đàn sư tử thì con đực luôn là người có tiếng nói nhất dù nó là duy nhất.
” Cả hai không cần đánh nhau vì ta, nếu các ngươi cần ta để duy trì nòi giống thì ta có thể đảm đương cả hai cùng lúc.” Phong giữ nét mặt dữ dằn nói nhưng thực ra trong lòng nghĩ thầm : ” Con mẹ nó mấy em chiến binh này còn ngon chứ mấy con thú nhân này thì!”
Nhưng không làm Phong thất vọng, nữ thú nhân kia cơ thể bỗng biến mất bộ lông, cơ thể căng tràn nản nở phơi bày ra trước mặt hắn cùng gương mặt cũng khá xinh, nàng ta õng ẹo như con cái đến mùa giao phối : ” Ta đồng ý!”
Cô gái kia thì không dễ dãi như vậy nhưng cũng im lặng không nói gì mà chỉ gật đầu một cái rồi liếc mắt sang nhìn thanh kiếm bằng đất đang cắm cạnh đầu mình. Phong biết ý buông tay khiến chúng tan thành vụn rồi thuận tay kéo hai nàng đứng dậy, những cô nàng này đều sinh hoạt giống thổ dân nên Phong cũng phải cư sử sao cho đúng phong cách hoang dã rừng dú, hắn vỗ ngực nói : ” Bây giờ các ngươi thu quân đi, ngày mai nhớ chỉ đem theo 10 người đến chỗ này để cùng bàn bạc, nhớ kĩ nếu còn xảy ra xích mích giữa hai bên thì các ngươi sẽ không tìm thấy ta nữa đâu.”
Theo lời của Phong thì cả hai bên đều thu quân, hắn ở tại vị trí đó đến ngày hôm sau mỗi bên dẫn theo 10 người bao gồm cả hai người hôm qua. Phong ngồi khoanh chân vận công thì có người đến, là cả hai bên đến cùng một lúc. Nhóm nữ chiến binh kia vẫn là cô gái kia đứng ra bàn bạc còn nhóm thú nhân thì họ đồng ý luôn bởi vì họ cần nam nhân hơn bao giờ hết.
” Trước tiên cho ta biết tên của hai ngươi được không?” Phong hỏi.
Nữ thú nhân kia hôm nay khoác thêm lớp vải mỏng che phần dưới và một chiếc áo lót may bằng da thú không đủ che đi bộ ngực khủng. nàng như con mèo vẫy vẫy đôi tai thú trên đầu nói : ” Ta tên là Thú Linh, chàng có thể gọi ta là Linh Linh, ta là tộc trưởng của Tộc Thú Nhân và rất muốn sinh con cho chàng…meo!”
Nữ chiến binh kia không còn đeo mặt nạ nữa, nàng ngồi đối diện Phong giới thiệu về bản thân với giọng hơi gượng gạo : ” Ta là Thạch Hoa, là tộc trưởng tương lai của Thạch Tộc.”
” Còn ta là Tiêu Phong, ta đến từ Ô Thản Thành. Do không may tiếng vào Ma Thú Sơn Mạch bị rơi xuống đây và gặp các ngươi, trước tiên cho ta biết nơi này gọi là gì được không?” Phong từ tốn nói, ánh mắt liếc qua cái khe ngực sâu hun hút của Linh Linh.
Linh Linh nhanh nhảu trả lời trước : ” Bọn ta gọi nơi này là Địa Vực Sơn Mạch, nghe tổ tiên kể lại lúc trước Địa Vực Sơn Mạch và Ma Thú Sơn Mạch là một nhưng do biến đổi địa chất một bên nhô cao thành núi còn một bên chìm xuống thành vực.”
Thạch Hoa cũng gật gù bởi những điều Linh Linh nói đều là sự thật, Phong xoa cằm : ” Hồi đọc truyện với xem phim thằng tác giả miêu tả sơ sài vãi, giờ vào đây mới biết còn vô số nơi mới mẻ chưa từng được khám phá.”
Hắn hỏi tiếp : ” Giờ đi vào vấn đề chính đây, có thể cho ta biết lý do tại sao cả hai tộc của hai ngươi đều chỉ có nữ nhân không?”
Lần này cả hai có chút bối rối không muốn trả lời, Thạch Hoa ấp úng nói : ” Là do….chiến tranh.”
Lúc trước cả hai tộc đều có đủ cả nam nhẫn nữ tuy nhiên vì xích mích nên chiến tranh xảy ra, mà khi xưa nam nhân chủ yếu là tham gia chiến tranh, bất kể thắng hay thua đều có rất nhiều nam nhân bỏ mạng, càng về sau này số lượng nam nhân càng giảm và do tỷ lệ sinh con trai cực kì thấp nên dẫn đến không còn nam nhân. Tỷ lệ sinh con trai thấp đến mức trong vòng 10 năm mới có 1 bé trai ra đời, điều đó không phải tự nhiên mà là vì một lời nguyền.
” Lời nguyền?” Phong mơ hồi nghĩ lại những lời lúc trước hắn và Dược Ngọc nói về Đấu Đế.
” Sư phụ, Đấu Đế có gì lợi hại hơn Đấu Thánh?”
Dược Ngọc đáp : ” Đấu Đế giống như Thần vậy, một cái nhấc tay rời non lấp biển, thao túng thiên địa, ngoại trừ điều khiển thời gian thì không thể chứ hầu như là mọi điều đều làm được.”
Từ những lời nói của Dược Ngọc mà Phong đoán người tạo ra lời nguyền cho Địa Vực Sơn Mạch rất có thể là một Đấu Đế, nhưng tại sao một kẻ có tầm sức mạnh như vậy lại nguyền rủa một điều hết sức khó hiểu như vậy, chẳng lẽ là tư thù gì chăng?
Thạch Hoa nói : ” Mấy lần trước có nam nhân tiến vào Ma Thú Sơn Mạch rồi bị rơi xuống đây và được cứu đem về để giúp thụ thai nhưng tất cả đều sinh bé gái chứ không hề có bé trai nào, mà những nam nhân đó bọn ta đối đãi rất tốt không hề thúc ép hay bạc đãi họ nhưng họ giống như con thú hoang dại chỉ biết tới tình dục…có lẽ vì là duy nhất nên họ thường cho mình là nhất và buộc bọn ta phải phục tùng.”
Linh Linh đồng cảm với Thạch Hoa nói thêm : ” Hơn nữa bọn nam nhân đó còn rất bỉ ổi, có một tên được tộc của ta cứu giúp nhưng ngay sau đó lại hãm hiếp một người của tộc ta, hắn còn xấu tính đến mức đánh một vài người bị thương vì không cho hắn sờ mó, bọn ta cũng rất tốt với họ. Vì những điều xấu đó ảnh hưởng đến bọn ta nên khoảng 17 năm nay bọn ta đã thống nhất ra một luật chung, hễ bắt được nam nhân là nhốt lại, cho hắn một lần quan hệ với nhiều người nhất có thể rồi giết chết tại chỗ.”
Nghe đoạn một lần quan hệ với nhiều người thì Phong sướng mê nhưng nghe nốt đoạn sau thì hắn giật mình nhìn hai nàng rồi cười khổ hỏi : ” Vậy luật đó áp dụng cả với ta à?”
” Ừ!”