Chương 10 : Bộ Tộc Bí Ẩn
Lại một ngày mới bắt đầu, Tiêu Mị hôm nay dậy sớm hơn mọi ngày ra ngoài kiếm củi. Thường ngày thì những việc như vậy Phong là người đảm đương nhưng hôm nay nàng muốn làm thay hắn.
Trong lúc đang nhặt củi ở trong rừng thì Tiêu Mị nghe có tiếng người, tiếng xe và tiếng ngựa. Tiêu Mị đoán đó là một toán dong binh đoàn tiến vào Ma Thú Sơn Mạch tìm giết ma thú nên cũng không quá bận tâm mà vẫn tiếp tục nhặt củi.
Chợt toán dong binh đoàn đó theo lệnh của người dẫn đầu dừng lại đột ngột, không khí trở nên căng thẳng.
Người dẫn đầu chính là Tiêu Đỉnh, hắn cưỡi ngựa quan sát địa thế xung quanh rồi thận trọng cảnh báo : ” Mọi người đề cao cảnh giác!”
Đang nhặt củi, nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc Tiêu Mị ngẩn ra rồi tiến đến gần hơn thốt lên nho nhỏ : ” Tiêu Đỉnh ca ca…Tiêu Lệ ca ca, Tiêu Ninh ca ca!”
Nàng định bước ra chào đón họ nhưng khi nghe cuộc đối thoại của họ thì chùn bước.
Tiêu Lệ tay cầm trường thương sắc lạnh liếc mắt nói : ” Tiêu Phong…ngươi trốn cho kĩ vào đừng để ta tìm thấy ngươi quá sớm.”
Tiêu Ninh do vẫn còn thương tích nên ngồi xe ngựa, hắn cũng cay nghiệt nói : ” Tên khốn khiếp, ngươi mà động vào một sợi tóc của Tiêu Mị thì ta sẽ băm thây ngươi thành ngàn mảnh.”
Nghe được những lời nói ác cảm giành cho Tiêu Phong, Tiêu Mị hoang mang tự hỏi : ” Sao họ lại có ác ý với Tiêu Phong? Ta phải đi báo cho hắn.” Tiêu Mị nhanh chóng người khỏi đó, tuy nhiên vừa chạy được vài bước thì cành củi trên tay rơi xuống đất tạo tiếng động, nàng quay đầu chạy còn Tiêu Lệ đã nhìn sang hướng vừa phát ra tiếng động rồi ném ngọn thương trên tay về phía đó.
Ngọn thương cắm vào vạt áo Tiêu Mị ghim vào thân cây, nàng hoảng hốt xé vạt áo rồi bỏ chạy. Khi Tiêu Lệ tới nơi thì chỉ thu được một miếng vải rách trên ngọn thương. Hắn liền cho người lùng sục cả ngọn núi này : ” Mau lên, tản ra tìm kiếm!”
Tiêu Mị trở về hang thì thấy Phong đang ngồi vận công, nàng chạy tới hớt hải thông báo : ” Ngươi mau chạy đi, nhóm người Tiêu Lệ Tiêu Đỉnh dẫn dong binh đoàn đang tìm ngươi đấy!”
Phong giật mình : ” Vậy sao?”
” Ngươi mau chạy đi, ta sẽ đánh lạc hướng bọn họ.” Tiêu Mị dục dã, nàng kéo hắn chạy ra nhưng hắn khựng lại nhìn nàng chăm chú.
Nàng thấy vậy mắng : ” Nhìn cái gì nữa không mau chạy đi!”
“Ư!” Tiêu Mị kêu lên một tiếng nhỏ rồi lịm đi sau khi bị Phong đánh ngất, hắn bế nàng lên vừa chạy vừa nói : ” Ngốc, sao ta có thể chạy nếu không có nàng!”
” Huyết Lang, hẹn ngày tái ngộ!” Phong quay sang từ biệt Huyết Lang mẹ cùng bầy con sau đó phi như bay ra khỏi hang.
Chạy tới một vị trí cao nhìn xuống bên dưới, toàn cảnh nhóm dong binh đoàn đang lùng sục sườn núi hiện ra trước mắt. Phong không biết tại sao bọn họ lại tìm mình nhưng dựa theo logic truyện hoặc phim thì Main chính thường bị gán tội tàn sát gia tộc hay đại loại điều gì đó tương tự như vậy, nghĩ rằng lần này mình khó thoát nên hắn nghĩ ra một cách vừa giúp mình không bị truy sát vừa có thể thoát thân một cách triệt để.
Hắn hướng xuống dưới quát to : ” Tìm ta sao?”
Tiêu Lệ, Tiêu Đỉnh, Tiêu Ninh lập tức nhìn lên hướng phát ra tiếng nói, máu nóng sôi sục khi thấy kẻ đó.
” Tiêu Phong, mau thả Tiêu Mị ra!” Tiêu Ninh tức giận gầm lên. Tiêu Lệ lập tức đạp vào lưng ngựa phóng lên sườn núi hướng về phía Phong. Tiêu Đỉnh rút kiếm ra lệnh cho đám dong binh đoàn : ” Bắt lấy hắn!”
Phong quay lưng bỏ chạy về phía vực thẳm, sau một hồi truy quyét thì Tiêu Lệ đã dồn Phong tới mép vực.
” Tiêu Phong, ngươi hết đường chạy rồi khôn hồn buông Tiêu Mị ra rồi chịu chết đi!” Tiêu Đỉnh vừa dẫn người tới ánh mắt lạnh lẽo sát phạt quát lên.
” Nhiều lời với hắn làm gì!” Tiêu Lệ nghiến răng siết chặt ngọn thương, nếu không phải Tiêu Mị đang ở chỗ Phong thì hắn đã lao đến xiên cho hắn thành tổ ong rồi
” Ngươi tàn sát cả Tiêu Gia lại còn muốn chiếm lấy Tiêu Mị của ta, ai đã sai khiến ngươi?” Tiêu Ninh gào lên muốn lao ra nhưng bị Tiêu Đỉnh ngăn cản.
” Đù, hóa ra là như vậy!” Phong thầm hiểu rằng hắn chính là bị kẻ khác vu khống, mà mấy tên này tìm đến tận đây thì không còn muốn nói lý lẽ hay giải thích gì nữa. Phong cũng không có gì giải thích bèn nhún vai nói : ” Tiêu Mị của ngươi lúc nào? Giờ nàng là của ta.”
” Thằng chó chết..tao giết mày!” Tiêu Ninh mặc cho có bị ngăn cản vẫn lao lên rút kiếm chém về phía Phong. Phong trong tay ôm Tiêu Mị chỉ kịp nghiêng mình né đòn nhưng mũi kiếm xượt qua đầu Tiêu Mị khiến vài lọn tóc của nàng rơi lã tã.
Tiêu Ninh thu kiếm rồi lần nữa đâm đến, lần này Phong tung cước cả kiếm.
Binh!
Do mượn sức của sư phụ mình nên Phong dễ dàng đá gãy đôi thanh sắt vụn trên tay Tiêu Ninh, hắn lên gối vào ngực Tiêu Ninh rồi đá hắn văng ra một góc.
Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh đồng thời lao lên nhưng đúng lúc này Phong đã lùi về phía vực sâu rồi nhảy.
“KHÔNG….TIÊU MỊ!” cả ba đồng thanh hét to, chỉ thấy hai bóng người rơi xuống rồi mất hút sau làn sương mù.
Tiêu Ninh đấm thùm thụp xuống đất khóc lóc thảm thiết, Tiêu Đỉnh đứng im nhìn xuống vực rất lâu.
Tiêu Lệ đi ra một góc âm trầm nói : ” Tìm đường xuống đó, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
Trong lúc đang rơi tự do, Dược Ngọc nhập vào cơ thể Phong khiến thực lực hắn tăng một mạnh lên Đấu Vương, hai cánh đấu khí mọc ra từ phía sau lưng rồi cứ thế cho đến khi gần rơi xuống đất thì bay đi.
Một người phụ nữ đi đốn củi về đi dọc bờ sông thấy một chiếc bè gỗ chở theo một thiếu nữ quần áo ướt sũng ngất lịm thì tiến lại sau khi xác nhận vẫn còn sống thì đã đưa về nhà chăm sóc.
Phong tỉnh lại thấy mình đang nằm trên một cành cây toàn thân đau nhức, xung quanh còn có rất nhiều tiếng hú và rít ghê rợn.
” Đây là đâu? Tiêu Mị…!” Phong tự hỏi khi thấy bản thân đơn độc, hắn ôm đầu gượng dậy thì giật mình lùi lại khi thấy một người mảnh mai đeo mặt nạ giống như thổ dân quấn hai mảnh vải một trên một dưới đang cầm ngọn giáo chĩa thẳng vào giữa háng hắn, theo phản xạ tự nhiên hắn ôm háng lùi lại.
” Á Đù ngươi là ai?” Phong e dè hỏi.
” Hừ…hóa ra là còn sống.” Người kia hừ lạnh một tiếng rồi đập giáo lên đầu Phong cái bốp khiến hắn bất tỉnh rồi lôi đi.
Trước lúc nhắm mắt Phong chỉ kịp thấy nàng vứt hắn xuống đất rồi buộc chân hắn vào con gì đó.
Ụt ịt….ụt ịt!
Phong cảm thấy tay mình nhột nhột, hắn tỉnh lại lần nữa rồi lại phải giật mình nhưng thay vì có người dí giáo vào hắn thì lại là một con lợn lông vàng béo tròn với cặp ranh nanh bé xíu đang gặm tay hắn.
” Cút!” Phong định co chân lên đá cho nó một cái thì hắn khựng lại một nhịp rồi đặt chân vào vị trí cũ bởi xung quanh hắn có hàng chục mặt mắt đang săm soi.
Bọn họ ăn mặc giống hệt người ban nãy và chắc chắn toàn là nữ nhân bởi cặp ngực đồ sộ của họ không thể che giấu.
” Hắn là nam nhân đúng chứ?”
” Phải, nhưng hình như còn chưa trưởng thành.”
” Như vậy cũng được, đem nhốt lại.”
” Ê khoan…đừng!” Phong chỉ kịp phản kháng có thế liền bị lôi đầu đi nhốt vào một cái lồng treo lơ lửng, hắn dùng đấu khí của bản thân cũng không thể phá được chiếc lồng. Hắn xoa ngón tay giữa để kêu cứu với sư phụ nhưng nhận ra một điều là chiếc nhẫn không còn trên ngón tay.
” Sư Phụ…người đâu rồi?” Phong hỏi nhưng không có tiếng Dược Ngọc trả lời, hắn ngồi tệt xuống ôm đầu chán nản
Nhìn cảnh quang xung quanh, Phong liên tưởng đến một ngôi làng cổ xưa. Những ngôi nhà bằng gỗ đơn sơ xếp thành hình vòng cung bao quanh một khoảng đất trống sạch sẽ. Người dân ở đây toàn là nữ nhân với dân số vỏn vẹn vài trăm người, họ sống tách biệt với thế giới vì ở dưới vực sâu này không ai biết đến sự tồn tại của họ.
Người ở đây ăn mặc rất thiếu vải, thường là một bộ váy đơn giản hoặc là hai mảnh vải đủ để che đi những bộ phận nhạy cảm và phơi bày những chỗ còn lại. Có một điều kì lạ ở đây là ai ai cũng dẫn theo một con heo to nhỏ đủ loại giống như thú cưng.
Phong nhìn xuống bên dưới mặt đất nơi có một con heo hồng mũm mĩm đang ngóc đầu nhìn hắn mũi khịt khịt kêu ” Ụt Ụt!”
” Nó đang quan sát mình sao?” Phong khó hiểu tự hỏi. Một tiếng động lớn phát ra làm hắn giật mình nhìn sang hướng đó, nơi có hai con heo rừng to lớn đang húc nhau ầm ầm còn những nữ nhân xung quanh hô hào ầm ĩ.
” Chuyện quái gì vậy? NÀY CÓ NGHE TA NÓI GÌ KHÔNG….MAU THẢ TA RA.” Phong ôm song sắt điên cuồng lắc lư cái lồng, hắn mất đi sự bảo hộ của Dược Ngọc thì yếu như sên và sự hãi nên mất đi sự tỉnh táo hét ầm lên để mong có ai đó chú ý đến mình.
Nhìn thằng nhóc đang kêu gào trong lồng, nhiều người bực dọc nói : ” Ồn ào quá!”
Một trong số những người đó tiến lại rồi ngước lên nhìn Phong đang la hét thì quát to : ” Im lặng đi đồ nam nhân thối tha!”
” Đéo nghe, thả ta ra đi rồi tính.” Phong nhướng mày bố láo quát lại rồi lắc chiếc lồng mạnh hơn nhưng muốn khiêu khích cô gái bên dưới.
Cô gái có vẻ tức giận, nàng nhón chân bật thẳng về phía chiếc lồng rồi nhanh như chớp thò tay vào trong tóm lấy cổ áo của Phong kéo mạnh về phía song sắt khiến hắn đập đầu mạnh rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Mọi việc hoàn thành cũng là lúc nàng đặt chân xuống đất, làn váy mỏng tung bay để lộ chiếc quần lót mỏng kiêu gợi nhưng đáng tiếc Phong không được chiêm ngưỡng.
Nàng phủi tay liếc mắt nói giọng khinh thường : ” Đó là cách khiến ngươi im lặng mà không phải giết ngươi, chúng ta cần sự tồn tại của nam nhân ở nơi này.”
Buổi tối hôm đó, tại bãi đất trống trung tâm đã đốt lên một ngọn lửa lớn. Mọi người đều tụ tập xung quanh như chuẩn bị một buổi lễ gì đó, chính xác hơn là nghe kể chuyện, một người phụ nữ lớn tuổi có mái tóc bạc trắng đeo mặt nạ đứng trước ngọn lửa quay mặt lại với mọi người bắt đầu kể câu chuyện tối nào họ cũng được nghe nhưng vẫn muốn được nghe.
Phong đã tỉnh lại nhưng bị treo ở nơi quá xa so với ngọn lửa nên không nghe được câu truyện truyền đời của bọn họ, chỉ có con heo lông hồng mũm mĩm luôn nhìn hắn chăm chú từ dưới đất một khắc cũng không rời.
Phong chán nản nhìn song sắt thở dài than thân nhớ về Tiêu Mị : ” Nàng đừng xảy ra chuyện gì nhé…ta nhất định thoát khỏi đây và sẽ tìm được nàng.”
” Ngươi muốn cứu ai trong khi bản thân còn không tự thoát được?” Một giọng nói trong trẻo phát ra từ phía sau khiến Phong giật bắn mình quay lại, là cô gái đã đưa hắn về đây.
Thấy nam nhân này không trả lời mình, cô gái tháo mặt nạ ra để lộ nhan sắc xinh đẹp nhìn hắn một cách chăm chú. Phong bất ngờ vì nhan sắc của nàng miệng lắp bắp khen : ” Ngươi…thật đẹp!”
Cô gái nghe vậy khuôn mặt không biểu lộ nét cảm xúc nào, miệng hỏi : ” Lúc nãy ngươi nói ngươi muốn đi tìm ai? Đó là người thân của ngươi sao?”
” Ừ…thả ta ra đi…ta nhất định sẽ báo đáp.” Phong khẩn khoản nói, hiện giờ hắn không biết sự sống chết của Tiêu Mị ra sao nên vô cùng lo lắng cho nàng.
” Ngươi không đi được đâu!” Cô gái nói một cách bình thản nhưng khiến Phong lo lắng không thôi.
Hắn hỏi : ” Tại sao? Các ngươi định ăn thịt ta sao?”
Cô gái đáp : ” Thịt ngươi ngon sao? Lý do duy nhất ngươi không bị làm thịt vì ngươi là nam nhân.”
” Ta làm nam nhân thì sao?”
” Tộc ta đã rất lâu không có nam nhân rồi, không thể duy trì được số lượng của tộc nhân trong hơn trăm năm nay. Từ vài ngàn giờ còn vài trăm, mỗi khi bắt hay tìm được nam nhân nào đó bọn ta sẽ dùng họ để giúp bọn ta duy trì nòi giống.”
Phong híp mắt : ” Đù nghe phê thế!”
Cô gái liếc mắt một cái nhìn Phong rồi nói tiếp : ” Ngươi là nam nhân duy nhất trong vòng 17 năm nay đấy, hãy cảm thấy vinh dự khi được đảm nhận trọng trách thiêng liêng này.”