Chương 1 : Linh Hồn Đấu Đế
Đấu Khí Đại Lục – một nơi rộng lớn, nơi không có những loại phép thuật kì ảo, biến hóa khôn lường. Con người ở đây tu luyện thứ gọi là Đấu Khí, đấu khí tràn ngập trong thiên địa và đã trở thành thứ không thể thiếu trong thế giới này.
Một thiếu niên khoảng chừng 14 – 15 tuổi, dáng người cân đối hơi gầy một chút mặc hắc y toàn thân, gương mặt khá tuấn tú đang đi bộ một mình trong khu rừng trúc phía sau hậu viện của Tiêu Gia.
” Hóa ra nơi này là đấu khí đại lục!” Thiếu niên trẻ tuổi kia vừa đi vừa ngắm nhìn hàng trúc hai bên đường nói, hắn không phải người của thế giới này hoặc chí ít linh hồn hắn không thuộc về thế giới này.
Hắn tên là Tiêu Phong, bạn đồng trang lứa với Tiêu Viêm ( Viêm Đế) trong Tiêu Gia ở Ô Thản Thành. Có điều Tiêu Phong thật đã chết do một tai nạn hy hữu và Tiêu Phong hiện tại do linh hồn một người xuyên không thay thế.
Hắn tên thật là Phong, người trái đất bình thường, sống cuộc sống bình thường, có mối hôn nhân không hạnh phúc. 80 tuổi chết trên giường bệnh và nhờ một lý do củ chuối nào đó hắn đã xuyên không tới nơi gọi là Đấu Khí Đại Lục này, cùng thời điểm bối cảnh câu chuyện Đấu Phá Thương Khung bắt đầu.
Phong đã xuyên tới đây được vài tuần rồi nên đã nhanh chóng hòa nhập với cộng đồng. Cũng may nhờ kiếp trước chăm chỉ đọc truyện với xem hoạt hình tàu nên hắn cũng nắm bắt được khá nhiều thông tin về Đấu Khí Đại Lục mà chẳng cần hệ thống hay những thứ khác tương tự.
” Ông trời muốn mình được sống lần nữa sao?” Phong nhiều lần tự đặt câu hỏi nhưng không có đáp án, hắn chỉ biết dù sao thì cũng được sống tiếp.
” Tiêu Phong ca ca!”
Một giọng nói trong trẻo của một tiểu cô nương 13 tuổi vọng tới từ phía sau, Phong quay đầu lại thì nhận ra đó không ai khác là Tiêu Huân Nhi, một cô nương xinh xắn đáng yêu, hoạt bát hòa đồng lại còn tốt bụng, lớn lên sẽ đánh gục mọi nam nhân bởi nhan sắc hơn người này.
” Có chuyện gì thế?” Phong dừng bước, đợi Huân Nhi đi với liền hỏi.
Huân Nhi có làn da trắng, gương mặt xinh cùng đôi mắt đen to, bờ môi nhỏ chúm chím, mái tóc mượt mà dài ngang lưng, nàng mặc bộ y phục màu hồng nhạt tôn lên nét đáng yêu cực mê người. Nghe Phong hỏi, Huân Nhi vừa thở vừa đáp với vẻ mặt nghiêm trọng : ” Mau mau tới ngôi miếu hoang sau núi, Tiêu Viêm ca ca và mấy người khác đang đánh nhau, muội can không được.”
” Đi” Phong gật đầu sau đó cả hai chạy như bay tới ngôi miếu hoang sau núi.
Tiêu Viêm đang bị hội đồng bởi một đánh gia nô của Tiêu Gia, người chủ mưu là Tiêu Ninh vì hai người này không ưa gì nhau.
” Dừng tay.” Phong bước ra bảo vệ Tiêu Viêm, kết quả bị lôi đầu vào đánh thêm, hai thằng mặt mũi sưng húp nằm bẹp trên nền đất, trời đổ cơn mưa nặng hạt. Đám người Tiêu Ninh bỏ đi.
“Tiêu Viêm ca ca, Tiêu Phong ca ca hai người không sao chứ?” Huân Nhi chạy đến lo lắng đỡ hai người dậy rồi dìu cả hai về nhà.
Về đến nhà, Tiêu Viêm và Phong nằm đắp chăn rên ư ử vì đau và cảm lạnh, Huân Nhi chăm sóc hai người.
Nơi này không giống với tưởng tượng của Phong, thiếu niên thiên tài 4 tuổi luyện đấu khí, 11 tuổi đạt cửu đoạn đấu khí trăm năm có một của Tiêu Gia không phải Tiêu Viêm mà là Tiêu Ninh, mà hắn cũng là con trai tộc trưởng Tiêu Chiến luôn. Tiêu Viêm chỉ là con ghẻ, bị coi không khác gì gia nô.
Phong cũng không khá hơn, 14 tuổi tứ đoạn đấu khí, yếu thứ hai chỉ sau Tiêu Viêm. Còn Huân Nhi thì vẫn là cái gia cảnh thần bí, thiên phú hơn người nhưng không thể hiện ra bên ngoài, ngày ngày đi theo chăm sóc và bảo vệ cho hai thằng phế vật này khiến những đồng bạn rất ghen tị đặc biệt là Tiêu Ninh, chính vì thế Tiêu Ninh thường bày trò bắt nạt.
Phong tuy sống đến kiếp thứ hai rồi nhưng vẫn chưa khôn ra được, hắn vẫn ngày ngày đi đốn củi, quyét lá, chăn gia súc, làm những công việc của một tên gia nô hay làm bởi xuất thân của hắn chính là gia nô cho Tiêu Gia, cha mẹ mất sớm không ai nương tựa.
Cũng may có hai người bạn là Tiêu Viêm và Huân Nhi, cuộc đời mới của hắn mới có chút ấm áp.
” Tinh Tinh Tinh!”
Phong đang nằm bỗng giật mình nghe tiếng rít chói tai, không chỉ hắn mà Huân Nhi cùng Tiêu Viêm cũng nghe được.
” Có chuyện gì vậy? Cái thứ âm thanh quỷ cái kia…?” Tiêu Viêm nghi hoặc hỏi.
” Xin lỗi hai người, muội đi trước đây.” Huân Nhi vội chạy ra ngoài, hai người ngỡ ngàng nhìn theo rồi không thấy Huân Nhi trở về nữa.
Sau một ngày nằm dưỡng thương, Phong lại tới rừng trúc bởi hắn có cảm giác có thứ gì đang kêu gọi hắn.
” Đến đây….đến chiếm lấy ta đi!”
Một giọng nói văng vẳng trong đầu khiến Phong có cảm giác một ai đó đang mắc kẹt trong khu rừng này mà chỉ hắn mới có thể cứu. Nghe thì hơi rợn tóc gáy nhưng gần như chính xác là thế.
Sau cả buổi tìm kiếm cuối cùng hắn cũng tìm ra một ngôi miếu nhỏ, ngôi miếu cao chưa tới đầu hắn nhưng sạch sẽ lạ thường. Bên trong chỉ có một bức tượng phụ nữ bằng đá cẩm thạch ngoài ra không có gì khác.
Tò mò, Phong đưa tay cầm bức tượng lên thì một làn khói trắng bốc lên, lan tỏa ra xung quanh rồi nhập vào người hắn, cảm giác tê dại như có ai đó đang chui vào não mình vậy.
” Haha…cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi chết tiệt này.” Một giọng nữ nhân vang lên trong đầu khiến Phong ngã ngửa.
” Ai…Ai đấy!”
” Ta bên trong cơ thể ngươi đây, gọi là Dược Phu Nhân.”
“…..phu nhân?”
” Hazzzz! Lão già đáng chết, giết ta lại còn phong ấn linh hồn ta trong cái nơi chết tiệt này, thật là không chịu nổi.” Dược Phu Nhân vừa than thở vừa mệt mỏi.
Tình tiết này, đây là tình tiết quan trọng, là bước ngoặt cuộc đời đây chứ đâu. Cũng đúng lúc này ở ngôi miếu hoang sau núi Tiêu Viêm tìm được chiếc nhẫn mẫu thân hắn để lại, trong đó chứa linh hồn của Dược Lão.
” Linh hồn thần bí? Chẳng lẽ thời khắc đổi đời của ta đã đến?” Phong tự nhủ, hắn thầm phấn khích trong lòng không chịu được.
” Dược Phu Nhân!”
” Gì?”
” Người đang ở trong cơ thể ta, tức là ta đã cứu người đúng không?”
” Ừ, đại loại là thế.”
” Vậy người có thể dạy cho to tu luyện được không, ta muốn thành cường giả.” Phong bốp chốp.
” Dạy ngươi? Ngươi nghĩ ta là ai mà đi dạy ngươi? Đường đường một vị Đấu Đế như ta lại phải dạy công pháp cho tên phế vật như ngươi sao? Mơ đi.”
” Đấu…Đấu Đế! Người là Đấu Đế? Chẳng phải từ thời Đà Xá Cổ Đế đến nay không có Đấu Đế nào xuất hiện nữa sao?” Phong hỏi.
” Im ngay, đừng nhắc cái tên đó trước mặt ta.” Dược Phu Nhân tức giận quát, từ từ bay ra khỏi cơ thể Phong rồi hóa thành một linh hồn thể mờ mờ ảo ảo với dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
” Đẹp quá!” Phong mê mẩn, sống hơn 80 năm cuộc đời mới nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp như nàng, vượt xa cô bé Huân Nhi kia nhiều.
” Nhìn cái gì, tin là ta móc mắt ngươi ra không?”
” Ặc, hung dữ quá.” Phong cảm thán.
” Đà Xá Cổ Đế…Đà Xá Cổ Đế…ta hận ngươi! Tên lừa đảo xảo trá.” Dược Phu Nhân vừa lầm bầm mắng chửi vừa tùy tiện vung tay, một nửa rừng trúc bị tan thành tro bụi.
Phong nhìn cả nửa cánh rừng bay màu trong chưa đầy một cái chớp mắt thì thất kinh, nhìn lại đạo linh hồn mang dáng dấp mỹ nhân của Dược Phu Nhân cảm thán một câu : ” Sức mạnh thật bá đạo!”
Dược Phu Nhân liếc mắt nhìn Phong, sau đó đánh giá : ” Tư chất không tồi, từ giờ ngươi sẽ là đồ đệ của ta, ta sẽ dẫn dắt ngươi trở thành cường giả…nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”
Phong đang hớn hở vì được một đạo linh hồn cấp Đấu Đế nhận làm đệ tử, tuy nhiên nghe đến phần cuối sắc mặt hơi nghiêm trọng e dè : ” Ặc! Đừng nói với ta người muốn ta đi tìm thân thể cho người nhé.”
” Ủa sao ngươi đoán hay vậy?” Dược Phu Nhân tròn mắt ngạc nhiên.
” Biết ngay!” Phong thầm nghĩ tự đắc, sau đó xoa cằm tỏ vẻ thông thái.
Phong vỗ ngực tự tin nói : ” Thân thể để chứa linh hồn của Đấu Đế chắc phải rất mạnh, là nguyên liệu chắc cũng cực hiếm và khó tìm, với bản lĩnh Tứ Đoạn đấu khí như ta cộng thêm dăm ba cái công pháp cùi bắp của Tiêu Gia thì có lẽ đến đời cháu ta người sẽ có được thân thể mới.”
” Yên tâm, ta sẽ dạy dỗ ngươi!” Dược Phu Nhân trấn an, nàng đang tính dụ dỗ trẻ con để đạt mục đích cá nhân. Nhưng nàng đâu biết được rằng người nàng đang dụ dỗ còn gian xảo hơn cả nàng, cả hai đều bắt đầu toan tính mục đích riêng.
Nàng dạy hắn công pháp, bản lĩnh cùng thực lực, sau khi hắn đi tìm được thân thể mới cho nàng thì nàng sẽ dùng sức mạnh áp đảo của mình vả chết hắn sau đó đi trả thù. Hắn thì nghĩ bản thân được sự chỉ dạy của Đấu Đế sẽ nhanh chóng trở thành cường giả, khiến Tiêu Gia thất kinh, trấn áp quần hùng, kiếm một mỹ nhân xinh đẹp làm vợ, tìm cách dứt bỏ linh hồn của nàng ra khỏi cơ thể mình rồi xù kèo không tìm thân thể cho nàng nữa.
” Thế bây giờ ngươi dập đầu đi, ta sẽ thu nhận ngươi!” Dược Phu nhân đảo đảo đôi mắt xinh đẹp, tay đưa lên phẩy phẩy nói.
Phong quỳ một gối, đầu cúi xuống sát đất gọi to : ” Sư Phụ!”
Mặc dù kiểu dập đầu k đúng cho lắm nhưng không sao vì Dược Phu Nhân bỏ qua mấy vấn đề đó, nàng bắt tay vào việc chính luôn.
Bay vài vòng quay người Phong, Dược Phu Nhân gật gù đánh giá : ” Với cơ thể này của ngươi thì việc tu luyện không thành vấn đề, tuy nhiên còn phải xem thiên phú của ngươi ở mức nào đã.”
Vừa nói, Dược Phu Nhân vừa chỉ ngón tay trắng nõn của nàng vào trán Phong, một đốm sáng lóe lên rồi vụt tắt. Phong cảm thấy trong đầu mình có một mớ bòng bong toàn chữ là chữ, là một bộ công pháp tu luyện.
” Sư Phụ, người cho con xem cái gì đấy?”
” Công pháp tu luyện của ngươi đấy, ta gọi nó là Âm Dương Hợp Hoan Công. Lấy việc quan hệ tình dục để tu luyện, nó mạnh gấp mấy lần cái Phần Quyết của lão Đà Xá.” Dược Phu Nhân giới thiệu trong khi dìm hàng của kẻ nàng ghét, hai má có chút ngại ngùng hơi đỏ lên.
” Việc quan hệ sao? Sư Phụ người là nữ nhân mà sao lại đưa con loại công pháp này? Con phải quan hệ với nhiều nữ nhân để gia tăng thực lực sao? Người ủng hộ con à?” Phong tỏ ra ngây thơ như một con cừu hỏi với nét mặt ngây thơ, như trong lòng là một con sói gian ác đang sung sướng.
” Ờ…À…Ừ….thì trước đây ta cũng luyện loại công pháp này.” Dược Phu Nhân ấp úng giải thích.
” Hả, người quan hệ với nữ nhân sao? Người không thích đàn ông à?” Phong tròn mắt.
” Ngu Ngốc, Âm Dương Hợp Hoan Công là phải nam nữ quan hệ mới phát sinh cộng hưởng, nữ với nữ hoặc nam với nam luyện kiểu gì?” Dược Phu Nhân phồng má gõ đầu thằng đệ tử mắng.
” Hề hề vậy mà con cứ tưởng!” Phong gãi đầu cười cho qua.
Dược Phu Nhân hóa thành làn khói bay vào cơ thể Phong, sau đó cả hai trở về Tiêu Gia vừa đi vừa nói chuyện.
” Mà ngươi nhắc mới nhớ, hồi đó có tên muốn tiếp cận ta, hắn giả làm nữ nhân rồi kết thân sau đó đòi nằm ngủ chung với ta nữa.”
” Thật thế ạ? Vậy hắn có sơ múi được gì không?”
” Cửa nào cho hắn, ta biết thừa nên đêm đó quay sang ôm hắn rồi nói ta chỉ thích nữ nhân.”
” Rồi sao nữa ạ?”
” Rồi kể từ đó hắn thành con gái luôn, sau đó lấy chồng sinh con.”
” Ủa ủa, nghe hoang đường vậy sư phụ?”
” Ừ, còn nhiều chuyện hoang đường hơn nhiều, có thời gian ta kể cho.”
Tại ngôi miếu hoang cách đó không xa, Tiêu Viêm đã nhận linh hồn Dược Lão trong chiếc nhẫn bí ẩn làm sư phụ.