Đạo Tình – Chương 97: Đừng sợ – Botruyen

Đạo Tình - Chương 97: Đừng sợ

“Tốc độ dòng nước chảy nhanh quá, chúng ta đang lùi chứ không tiến”, Lập Hộ
lúc này đã ở trên quân hạm của Tề Mặc lên tiếng báo cáo.

Tề Mặc không mở miệng, quân hạm đã tăng tốc đến mức cao nhất, nhưng do tốc độ
dòng nước quá mạnh nên mặt nước bắt đầu có dấu hiệu chảy ngược dòng, quân hạm
không thể vượt qua tình cảnh này.

Ly Tâm cúi xuống nhưng không nhìn mặt biển mà chỉ theo dõi màn hình rada, kim
đồng hồ trên màn hình không ngừng dao động, di chuyển về con số 26 độ 3 đến 4.
Ly Tâm vô ý thức túm chặt tay Tề Mặc, sức mạnh của thiên nhiên kinh khủng như
vậy, nếu quân hạm bị kéo về trung tâm xoáy nước thì hậu quả là không thể tưởng
tượng nổi.

“Hãy bỏ lại chiếc quân hạm thứ ba và theo sát tôi”. Tề Mặc cất giọng lạnh
lùng, người ở trên chiếc quân hạm bên cạnh nhanh chóng lên tàu của Tề Mặc. Do
hai con tàu giữa tốc độ như nhau nên khi áp sát, người ở tàu nọ vẫn có thể di
chuyển sang con tàu kia.

Bầu trời bắt đầu xám xịt, bây giờ đang là mùa hè ngày dài hơn đêm, hơn nữa lúc
này mới chỉ là buổi chiều, hiện tượng trời tối dần là do sức mạnh kinh hồn của
xoáy nước đã làm thay đổi sắc trời ở khu vực xung quanh, hoặc là không phải
sắc trời thay đổi mà con tàu đã tiến gần đến khu vực trung tâm xoáy nước.

“Tốc độ ba trăm hải lý một giờ”.

“Tốc độ đã tăng cao nhưng vẫn tàu lùi về phía sau theo hướng ngược lại”.

Báo cáo liên tục được gửi đến. Lập Hộ ngồi bên cạnh Tề Mặc, hai tay thao tác
hệ thống máy móc nhanh như múa, sắc mặt anh ta ngày càng tệ hơn. Xoáy nước có
sức mạnh quá lớn, giống như một bàn tay vô hình túm lấy đuôi chiếc quân hạm
khiến nó không thể tiến về phía trước, chỉ có thể lui lại đằng sau.

“Lão đại, chúng ta không thể thoát khỏi lực hút này”. Ở một chiếc quân hạm
khác Hồng Ưng lên tiếng báo cáo, trong khi đó Hoàng Ưng ở bên cạnh ra sức điều
khiển con tàu.

Sắc mặt Tề Mặc vẫn không thay đổi: “Đo tốc độ dòng nước, nâng cao độ chìm dưới
nước”.

Tuấn Kỷ đứng ở đằng sau đỡ người Ly Tâm lộ vẻ khâm phục, người của anh ta bây
giờ nếu không run lẩy bẩy thì cũng mặt mũi tái mét. Anh ta chưa từng trải qua
tình huống này bao giờ, đám Tề Mặc cũng chưa chắc từng đối mặt, vậy mà bọn họ
vẫn rất bình tĩnh. Bọn họ giữ thái độ bình tĩnh có lẽ một phần do được huấn
luyện từ nhỏ, nhưng phần lớn là sự tin tưởng không lời lẽ nào có thể hình dung
nổi đối với lão đại của bọn họ. Sự tin tưởng này không phải tự nhiên mà có,
Tuấn Kỷ không rời mắt khỏi bóng lưng lạnh lùng tỏa ra sự uy nghiêm vô hình ở
phía trước, Tề Mặc đúng là lợi hại hơn anh ta tưởng tượng.

“Huhu…”. Một tiếng khóc vọng tới, sắc mặt Tề Mặc lập tức đanh lại.

Tuấn Kỷ liền quay người, thấy trong đám nhân viên nghiên cứu của anh ta có một
chàng thanh niên ngoài hai mươi tuổi, là nhân vật xuất sắc trong lĩnh vực này
bắt đầu có dấu hiệu suy sụp khi quá sợ hãi trước tình cảnh đang diễn ra.

Sợ Tề Mặc nổi giận, Tuấn Kỷ lập tức đi về phía người đàn ông và giơ tay bịt
miệng anh ta: “Nếu muốn sống thì cố chịu đựng cho tôi, nếu không tôi sẽ cho
cậu đi gặp Diêm Vương ngay bây giờ”. Nói xong anh liền rút khẩu súng trong
người chĩa thẳng vào đầu người đàn ông.

Người đàn ông bị dọa sợ chết khiếp, chỉ biết mở to mắt nhìn họng súng đen
ngòm. Anh ta tất nhiên là hoảng sợ, có điều xoáy nước chưa lấy đi mạng sống
của anh ta thì anh ta vẫn còn cơ hội sống sót. Trong khi đó họng súng có thể
khiến anh ta quy thiên bất cứ lúc nào. Con người tất nhiên cầu sống chứ không
cầu chết, người đàn ông run lẩy bẩy lập tức đưa tay ôm miệng và cố gắng kìm
chế giọt nước mắt.

Đến lúc này Tuấn Kỷ mới hơi nhẹ nhõm. Rơi vào tình cảnh này, sợ nhất là có
người tỏ ra suy sụp, trạng thái của anh ta sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của
người khác như một phản ứng dây chuyền. Một khi nỗi kinh hoàng lan tỏa, không
ai có thể lường trước xảy ra chuyện gì. Hơn nữa Tuấn Kỷ tin chắc trước khi xảy
ra chuyện đó, Tề Mặc sẽ ra tay giải quyết kẻ gây nhiễu loạn. Lão đại máu lạnh
vô tình của Tề Gia sẽ không nể mặt bất kỳ ai, dù là người của Phương gia đi
chăng nữa.

“Đưa hết bọn họ vào khoang sau, nếu còn ai có vấn đề thì ném thẳng xuống biển
cho tôi”. Tề Mặc không quay đầu, chỉ lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng ạ”. Người của Tề Gia lập tức tuân lệnh, vác những người khác ra khoang
sau, đến cả Ngô Sâm cũng bị đưa đi.

Tuấn Kỷ gật đầu với Ngô Sâm: “Cậu cũng đi đi, Tú Thủy chắc không chịu nổi nữa.
Cậu hãy giúp tôi an ủi tinh thần những người đó”. Ngô Sâm gật đầu, anh ta lập
tức bị người của Tề Gia ném vào khoang sau.

“Tốc độ dòng nước đạt gần bốn trăm hải lý rồi”. Tuấn Kỷ vừa dứt lời, Lập Hộ
liền mở miệng.

Nghe nói vậy tim Ly Tâm càng đập mạnh, tốc độ của quân hạm là ba trăm hải lý,
vậy mà tốc độ dòng nước đạt tới bốn trăm hải lý, hơn kém gần một trăm hải lý,
thảo nào kim đồng hồ trên rada từ từ nhích về 26 độ 4, cứ tiếp tục như vậy thì
con tàu sớm muộn cũng sẽ bị hủy diệt.

Ly Tâm ngẩng đầu nhìn ra ngoài mặt biển, lúc này mặt biển không còn là cảnh
trời yên gió lặng nữa, từng đợt sóng lớn tấn công vào con tàu. Mặc dù ở bên
trong nhưng cô vẫn có thể nghe rõ tiếng va đập và tiếng gió gầm rít đáng sợ.

Trời ngày càng tối sầm, không biết sức nước, sức gió, sóng, mây hay sức mạnh
to lớn của thiên nhiên đã làm thay đổi thời tiết? Chỉ biết là sắc trời ngày
càng đen kịt, một áp lực vô hình đè nặng lên những người ở trên tàu khiến họ
không thở nổi.

“Còn bao nhiêu hải lý nữa sẽ đến khu vực trung tâm xoáy nước?” Tề Mặc ngồi
thẳng lưng trên ghế thuyền trưởng, hai tay hắn không rời khỏi bàn điều khiển,
sắc mặt hắn nghiêm túc hơn lúc nào hết.

“Còn khoảng một trăm dặm nữa là rơi vào trung tâm xoáy nước ạ”. Tiếng Hoàng
Ưng truyền qua hệ thống liên lạc. Đội tàu của Tề Mặc có nhiều loại khác nhau,
vốn có thể đối phó với bất cứ quân hạm nào của Lam Bang, nào ngờ bây giờ lại
có tác dụng khác.

Rada trên tàu của Hoàng Ưng phát hiện mặt biển có một tín hiệu gây nhiễu vô
cùng lớn. Tín hiệu gây nhiễu chắc chắn xuất phát từ khu vực xoáy nước, chính
vì vậy anh ta mới phán đoán như vậy.

“Tốc độ dòng nước ngày càng nhanh, lực hút ngày càng lớn. Lão đại, chúng ta
phải đóng hết chức năng khác chúng ta mới có cơ may chống đỡ”. Lập Hộ lên
tiếng, sắc mặt anh ta tái nhợt.

Tề Mặc nhíu chặt đôi lông mày mà không lên tiếng, mắt hắn đảo qua một loạt
thông số trên màn hình hiển thị, trong đầu không ngừng so sánh tính toán.

Ly Tâm ở đằng sau lưng Tề Mặc không thể chịu nổi sự tròng trành lắc lư và cảm
giác kỳ quái khi bị kéo lùi về phía sau. Gương mặt cô trắng bệch không còn một
hột máu. Khi nghe Lập Hộ thông báo tình hình khẩn cấp, cô ngẩng đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, cô lập tức cảm thấy choáng váng quay cuồng, ruột gan lộn ngược
lộn xuôi và cảm giác buồn nôn lên tới tận cổ họng.

Do sợ bị say sóng nên Ly Tâm không ăn uống gì kể từ lúc lên tàu, vì vậy cô chỉ
có thể nôn khan, toàn thân mềm nhũn.

Tuấn Kỷ đứng sau Ly Tâm, vẻ mặt anh ta đầy lo lắng, anh ta vừa đỡ Ly Tâm vừa
nói: “Tôi đưa cô đi nghỉ một lát, đừng đứng ở đây nữa”.

Nói xong anh ta nhướng mắt nhìn Tề Mặc, Tề Mặc lúc này đang tập trung hết tinh
thần vào xoáy nước và chiến hạm, làm gì có tâm tư để ý đến Ly Tâm. Lại thấy Ly
Tâm túm chặt tay Tề Mặc, anh ta rất muốn bảo Tề Mặc hãy đồng ý cho Ly Tâm đi
nghỉ nhưng anh ta không thể mở miệng, Tề Mặc hiện nắm trong tay sự sống chết
của tất cả mọi người trên hai con tàu.

Tuấn Kỷ cúi đầu thấy Ly Tâm vô cùng khó chịu nhưng vẫn túm chặt Tề Mặc không
rời, anh ta thở dài một tiếng rồi ôm người Ly Tâm: “Cô bỏ tay ra đi, tôi đưa
cô đi nghỉ. Lúc này chúng ta đừng làm phiền Tề lão đại, nếu anh ấy trách cô
không nghe lời, tôi sẽ đỡ thay cô. Cô bỏ tay ra đi, đừng gây khó dễ cho thân
thể của mình nữa”. Vừa nói Tuấn Kỷ vừa kéo tay Ly Tâm.

Ly Tâm cả người không còn chút sức lực, thân thể cũng nhờ Tuấn Kỷ đỡ mới đứng
vững. Nhưng bàn tay cô vẫn túm chặt Tề Mặc, chặt đến mức nổi hết gân xanh.

“Không”, Ly Tâm vừa thở hổn hển vừa nói, thanh âm yếu ớt nhưng rất kiên quyết.
Cô một tay bám lấy vai Tề Mặc, một tay đẩy Tuấn Kỷ: “Tôi sẽ ở lại bên cạnh anh
ấy”.

Tuấn Kỷ hơi tức giận, anh ta cau mày nói: “Cô cũng phải xem xét tình thế chứ?

Ly Tâm gật đầu: “Tôi biết”. Nói xong cô thả tay khỏi người Tề Mặc, cả người
trượt xuống sàn tàu. Sau đó cô ngồi gối đầu lên đùi Tề Mặc, hai tay ôm chặt
chân hắn.

Mặc dù Ly Tâm rất chóng mặt, toàn thân khó chịu vô cùng nhưng cô vẫn còn cảm
giác, cô biết không thể làm phiền Tề Mặc vào lúc này. Tuy nhiên Tề Mặc là chỗ
dựa của cô, lúc nguy hiểm và rơi vào hoàn cảnh ác liệt, cô muốn ở bên cạnh
hắn. Hơi thở và mùi hương đặc trưng của hắn có thể giúp cô trấn tĩnh, có thể
giúp cô không cảm thấy sợ hãi. Người đàn ông này là người cô tin tưởng và dựa
dẫm tự đáy lòng.

Một ý niệm còn lưu lại trong đầu óc Ly Tâm đột nhiên trở nên rõ ràng hơn. Lẽ
nào đây chính là thích? Bởi vì thích nên mới muốn nương tựa vào hắn? Không,
chắc đây không phải là thích, tình cảm của cô với hắn có lẽ còn vượt qua định
nghĩa này, Ly Tâm không hiểu cũng không muốn nghĩ tiếp, vấn đề thích hay không
thích làm sao quan trọng bằng chuyện sống chết.

Tuấn Kỷ hơi sững người, đáy mắt anh ta lóe lên một tia phức tạp. Anh ta đảo
mắt qua Ly Tâm đang ngồi bên đùi Tề Mặc rồi lại nhìn Tề Mặc, lúc này đang tập
trung vào công việc mà không hề chú ý đến Ly Tâm. Sau đó Tuấn Kỷ nghiến răng
đứng im lặng đằng sau Tề Mặc.

“Quay đầu tầu, hạ thấp tốc độ, giảm toàn bộ năng lượng đến mức thấp nhất, giữ
nguyên trạng thái khởi động”. Tề Mặc đột ngột lên tiếng.

“Vâng ạ”. Hoàng Ưng, Hồng Ưng và Lập Hộ không hề do dự đồng thanh trả lời.
Trong giây lát, hai chiếc quân hạm quay đầu hướng về khu vực xoáy nước.

“Gì hả? Chuyện này là thế nào? Tề lão đại anh…” Tuấn Kỷ vô cùng kinh ngạc,
quay đầu tầu về vùng xoáy nước, chuyện này có nghĩa là gì, lẽ nào Tề Mặc muốn
tự hủy diệt. Nhưng anh ta chưa kịp nói hết câu, một người đàn ông ngồi ở vị
trí phó lái ngoảnh đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo khiến Tuấn Kỷ không
dám nói tiếp.

“Tắt cánh quạt”.

“Tắt hệ thống chiếu sáng”.

“Mọi chức năng giữ ở mức thấp nhất”.

Một loạt thông báo được phát ra, khiến sắc mặt Tuấn Kỷ càng trở nên khó coi.
Anh ta đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bây giờ trời tối như tầm chạng vạng, mưa bắt
đầu rơi xuống. Không trung xuất hiện cơn gió lốc cực lớn được sinh ra từ trung
tâm xoáy nước, mặt biển ngày càng hút nước mạnh hơn. Tất cả chứng tỏ con tàu
đang ở rất gần khu vực xoáy nước.

Mặt biển lúc này cũng đã biến thành màu đen, nước biển vốn màu xanh lam giờ
trở thành màu đen như mực. Từng đợt sóng lớn trùm lên con tàu, sóng như ngựa
hoang đang phi, như con rồng đang thức tỉnh gào thét điên cuồng.

“Còn khoảng ba mươi hải lý”. Lập Hộ không rời mắt khỏi màn hình hiển thị, anh
ta tính toán tốc độ nước biển. Bây giờ tất cả các chức năng phụ trợ đều gần
như ngừng hoạt động nên anh ta chỉ có thể áng chừng.

Chiếc quân hạm chuyển hướng lại giảm chậm tốc độ nên không còn giữ thăng bằng
như lúc ban đầu mà bay lên theo sức mạnh của xoáy nước. Những người chứng kiến
cảnh tượng này đều toát mồ hôi lạnh.

“Tề lão đại, anh…” Sắc mặt của Tuấn Kỷ lúc này không thể dùng từ “nghiêm
túc” để hình dung. Hành vi tự hủy diệt của Tề Mặc rốt cuộc là gì? Tại sao toàn
bộ thuộc hạ của Tề Mặc đều chấp hành mà không có một chút nghi ngờ cũng như do
dự?

“Phương thiếu gia, anh đừng chõ miệng vào nữa, mau ngồi xuống đây và cố định
thân thể đi”. Một giọng nói lạnh lùng ở phía sau cắt ngang câu hỏi của Tuấn
Kỷ.

Tuấn Kỷ quay lại, thấy thuộc hạ của Tề Mặc đã cố định thân thể bên thành
khoang tàu từ lúc nào. Còn người vừa mở miệng với anh ta có bộ dạng rất bình
thản, ánh mắt không hề hoảng loạn mà chỉ có tin tưởng và sùng bái.

Tuấn Kỷ đảo mắt một vòng thấy chỉ còn một mình anh ta đứng giữa phòng thuyền
trưởng, những người khác đều đã cố định người mình. Tuấn Kỷ nhìn Ly Tâm vẫn
đang ngồi dưới đất. Anh ta còn chưa kịp lên tiếng, người đàn ông cất giọng
lạnh lùng: “Nhanh lên, chuyện không liên quan gì đến anh thì anh đừng bận tâm.
Lời của lão đại là mệnh lệnh tuyệt đối”.

Tuấn Kỷ hít một hơi sâu, người vừa nhắc nhở anh ta là Đại Phúc, người điều
khiển con tàu này. Nhưng sau khi Lập Hộ đến thì anh ta lui ra để nhường chỗ
cho Lập Hộ. Không biết Tề Mặc ra lệnh từ lúc nào mà toàn bộ thuộc hạ của hắn
đã cố định thân thể. Nghe lời Tề Mặc chắc không sai, Tuấn Kỷ liền bước tới
ngồi xuống bên cạnh Đại Phúc.

“Tôi muốn biết tại sao Tề lão đại lại có quyết định như vậy?” Tuấn Kỷ mở miệng
hỏi, anh ta nghĩ không ra mục đích của hành vi tự tìm đến cái chết này.

“Anh không cần biết, anh chỉ cần phục tùng”. Đại Phúc cất giọng lạnh lùng
khiến Tuấn Kỷ cau mày.

Thật ra Tuấn Kỷ không biết dù có giải thích, anh ta cũng không nhất định hiểu
nguyên lý trên biển cả. Vừa rồi tốc độ của quân hạm là ba trăm hải lý, tốc độ
dòng nước chảy do ảnh hưởng của xoáy nước là bốn trăm hải lý một giờ, hơn nữa
càng về sau có thể càng tăng cao. Như vậy việc chống chọi xoáy nước chỉ là
chuyện sớm muộn, đợi đến khi nhiên liệu hết sạch, dù muốn kháng cự thế nào
cũng vô hiệu.

Chùn chân bó gối hay đợi chết không phải là tác phong của Tề Mặc. Chỉ cần có
một tia hy vọng sống, Tề Mặc sẽ nắm lấy và đưa tất cả mọi người thoát khỏi
tình huống nguy khốn. Những thuộc hạ đi theo Tề Mặc nhiều năm đều hiểu rõ thủ
đoạn của hắn, chủ động xuất kích mới là việc làm đúng đắn, chính vì vậy Tề Mặc
trở thành linh hồn của Tề Gia.

“Ngồi lên đây”. Căn phòng thuyền trưởng yên tĩnh đột nhiên phát ra giọng nói
lạnh lùng của Tề Mặc, Tuấn Kỷ bất giác cau mày vì không biết hắn ra lệnh cho
ai.

Thắc mắc của Tuấn Kỷ được giải đáp ngay trong giây lát, Ly Tâm bám đùi Tề Mặc
cố gắng đứng lên. Tề Mặc nói với Ly Tâm? Tuấn Kỷ hơi nhăn mặt, anh ta còn
tưởng rằng Tề Mặc đã quên mất Ly Tâm từ lâu.

Từ lúc ngồi xuống sàn tàu, Ly Tâm không phải nhìn ra mặt biển nên cô thấy đỡ
hơn nhiều, cô không còn cảm giác choáng váng như ban nãy. Vì vậy khi nghe Tề
Mặc lên tiếng, cô lập tức gắng gượng đứng dậy rồi quay người ngồi lên đùi hắn.

“Ôm chặt vào”. Tề Mặc không cúi đầu cũng không hề nhìn Ly Tâm, hắn chỉ tập
trung theo dõi thông số không ngừng nhảy trên màn hình trước mặt. Hai tay hắn
vẫn đặt trên bàn điều khiển, dù hắn không bận tâm đến Ly Tâm nhưng không có
nghĩa hắn không biết cô đang ở bên cạnh hắn.

Bắt gặp bộ dạng nghiêm túc chưa từng thấy của Tề Mặc, Ly Tâm lập tức chui qua
cánh tay hắn, dạng hai chân qua người hắn và ngồi đối diện với hắn. Cô gục đầu
xuống vai Tề Mặc để không che khuất tầm nhìn của hắn, hai tay cô ôm chặt thắt
lưng Tề Mặc.

Tề Mặc liền đẩy Ly Tâm dịch sát vào người hắn rồi lại bấm các nút điều khiển ở
trước mặt, động tác của hắn nhanh đến mức tay hắn như không hề rời khỏi bàn
điều khiển.

Ở bên ngoài xuất hiện các cột sóng lớn cao hơn con tàu, nước biển đen sì không
còn chảy về một hướng mà bắt đầu xoay tròn. Một khí áp to lớn, một sức mạnh
điên cuồng từ trung tâm xoáy nước nhanh chóng lan tỏa.

“Hồng Ưng, Hoàng Ưng, bắt đầu tăng tốc, cố gắng bám sát tốc độ của tôi”. Tề
Mặc vẫn không rời mắt khỏi màn hình hiển thị, giọng nói lạnh lùng của hắn mang
một sự bình tĩnh và uy nghiêm tuyệt đối.

Mệnh lệnh vừa phát ra, Tề Mặc đồng thời phất tay, Lập Hộ và những người trong
phòng thuyền trưởng lập tức bấm nút trong tay, chiếc quân hạm bắt đầu khởi
động.

“Vâng, chúng tôi biết rồi ạ”. Ở chiếc quân hạm khác, Hồng Ưng và Hoàng Ưng
đồng thanh trả lời. Hai chiếc quân hạm tăng tốc trong nháy mắt. Hai còn tàu
thuận theo dòng nước vốn đã chuyển động rất nhanh, bây giờ lại được khởi động
nên tốc độ càng nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng.

Trong khi chiếc quân hạm tiến về khu vực xoáy nước, không khí xuất hiện một áp
lực to lớn, áp lực vượt qua sức chịu đựng của chiếc quân hạm, làm cho tất cả
những người trên tàu mặt mũi trắng bệch, kể cả những người được huấn luyện của
Tề Gia.

Người vốn bị say sóng như Ly Tâm lúc này cảm thấy một sức mạnh cực lớn từ bốn
phương tám hướng lôi kéo người cô, ngực bị ép đến mức vô cùng khó chịu, khí áp
mạnh khiến toàn thân cô đau nhức, đến hơi thở cũng bắt đầu nặng nhọc. Cô bất
giác càng ôm chặt Tề Mặc, nghiến răng chịu đựng sự hành hạ cơ thể.

“Đừng sợ”. Tề Mặc không hề cúi đầu nhìn Ly Tâm, ánh mắt hắn vẫn chăm chú dõi
theo sự chuyển động của mặt biển. Nhưng từ giọng nói của hắn toát ra sự bá đạo
giống như bất cứ sức mạnh nào của trời đất cũng không thể đè bẹp sự ngông
cuồng của hắn, điều này khiến Ly Tâm yên lòng hẳn.

Ly Tâm vùi mặt vào hõm cổ Tề Mặc, cô chỉ gật đầu mà không lên tiếng. Cô không
sợ, không biết vì nguyên nhân gì nhưng cô thật sự không cảm thấy sợ hãi. Cô
chỉ là cơ thể khó chịu, đầu óc choáng váng buồn nôn. Nhưng lúc này ngồi trong
lòng Tề Mặc, hai tay ôm chặt người hắn, một sự bình tĩnh hiếm thấy đột nhiên
xuất hiện trong cô, giống như bên ngoài trời đất đảo điên thế nào cũng không
hề ảnh hưởng đến cô. Mặc dù rơi vào tình thế nguy hiểm nhưng trong lòng Ly Tâm
cảm thấy hoàn toàn thanh bình và ấm áp.

“Tiếp tục tăng tốc”. Tề Mặc nhìn sắc trời tối mịt ở phía trước, ánh mắt hắn
chỉ còn lại sự lạnh lùng và trầm ổn.

Tín hiệu liên lạc bắt đầu chập chờn. Máy móc của con người dù hiện đại đến mấy
cũng bất lực trước sức mạnh to lớn của thiên nhiên. Màn hình hiển thị bắt đầu
nhiễu loạn, hình ảnh Hoàng Ưng và Hồng Ưng lúc có lúc mất, tuy nhiên trước mắt
vẫn không ảnh hưởng đến sự liên lạc giữa hai con tàu.

“Lão đại, còn mười hải lý nữa là đến khu vực trung tâm xoáy nước”. Giọng nói
Lập Hộ lạnh lùng chưa từng thấy, ngữ điệu của anh ta chứa đựng một tia điên
cuồng đầy hưng phấn, tâm trạng hưng phấn không thể kìm nén khi có cơ hội chống
chọi với thiên nhiên.

Ở bên ngoài chiếc quân hạm, trời đã tối hẳn không còn nhìn thấy rõ, tiếng gió
gào thét như xuyên qua lớp vỏ ngoài của con tàu, nổi rõ bên tai tất cả mọi
người, như con dao sắc nhọn cứa vào da thịt của từng người, gây chấn động đến
tận linh hồn của những người ở trên tàu.

Sóng lớn và nước biển mặt đập mạnh lên thành tàu như muốn xé nát chiếc quân
hạm.

Từ đáy biển sản sinh một lực mạnh đưa chiếc quân hạm lao như bay về phía
trước. Dưới lực hút xoáy tròn điên cuồng như vậy, nếu không phải chiếc quân
hạm là loại hình hiện đại nhất, tiên tiến nhất, chỉ e là chưa đến trung tâm
xoáy nước, con tàu đã bị vỡ tan tành.

Bây giờ chỉ còn rada là có thể quan sát dấu vết dưới đáy biển, xoáy nước đã ở
ngay trước mắt mang một sức mạnh không thể tưởng tượng nối.

“Hãy ghi nhớ, thuận theo tôi thì sống”. Giọng nói lạnh lùng của Tề Mặc đột
nhiên vang lên, truyền đến tai tất cả mọi người khiến bọn họ sững sờ.

“Vâng, chúng tôi hiểu”. Hoàng Ưng và Hồng Ưng trả lời, nhưng chỉ một vài giây
sau, tín hiệu liên lạc bị cắt đứt. Gần đến khu vực trung tâm xoáy nước, tất cả
tín hiệu đều không hoạt động.

Tuấn Kỷ đang nắm chặt hai tay vào thành ghế nghe những lời giống như tuyên bố
một cách độc đoán của Tề Mặc, anh ta đột nhiên tỉnh ngộ, anh ta nhìn Tề Mặc
bằng ánh mắt chấn động, anh ta đã hiểu ý Tề Mặc, quyết định của hắn là một
quyết định liều lĩnh và ngông cuồng.

“Lão đại, chúng ta đã đến trung tâm xoáy nước rồi ạ”. Quân hạm lắc lư rất
mạnh, mặt biển không ngừng co rút thu hẹp nhấp nhô, không ngừng giải phóng sức
mạnh to lớn. Chiếc quân hạm cảm nhận thấy một sự thay đổi kinh hồn trong chốc
lát.

“Tắt mọi hệ thống khác, toàn lực nâng cao tốc độ, thuận theo phương hướng xoáy
nước tiến về phía trước”. Vẻ mặt Tề Mặc rất nghiêm nghị, hắn ra sức kéo cần
gạt, chiếc quân hạm đang giữ tốc độ chuẩn lập tức tăng tốc, lao vọt trên mặt
nước như tên bắn.

Ở trung tâm xoáy nước, những cột sóng khổng lồ, lực xoáy đáng sợ không ngừng
hút đáy quân hạm xuống dưới, tốc độ và áp lực của dòng nước đã vượt quá sức
chịu đựng của con tàu.

Thân tàu truyền đến tiếng kêu của sự rạn nứt, gió biển giá lạnh thổi vào bên
trong con tàu qua những vết nứt. Những người ở trong tàu nếu không cố định
thân hình chắc sẽ không chống đỡ nổi sự lắc lư và sức gió.

“Xoáy nước gia tăng sức mạnh, thân tàu nghiêng mười bảy độ”. Mặc dù không có
rada nhưng Lập Hộ dựa vào kinh nghiệm vẫn có thể phán đoán tình hình trước
mắt.

“Nước đã tràn vào khoang tàu”.

“Thân tàu biến dạng, mức độ chịu lực đã vượt quá mức độ có thể chịu đựng của
thân tàu 23%”.

Từng lời báo cáo lạnh lùng được phát ra. Chứng kiến đám người của Tề Gia không
hề tỏ ra hoảng loạn, Tuấn Kỷ bất giác mím môi. Đây chính là khoảng cách, tại
sao bạch đạo vĩnh viễn không thể chiến thắng hắc đạo? Đó là vì một bên trưởng
thành từ trong giết chóc và tử vong, còn một bên trưởng thành trong nhà kính
ấm áp, hoàn cảnh khác nhau sẽ tạo ra cách biệt thật sự.

“Thân tàu nghiêng 45 độ”. Cả con tàu đã gần như nghiêng về một bên, xoáy nước
đang hút con tàu xuống dưới đáy biển. Dưới sức nước và gió lớn như vậy, nếu
không phải là quân hạm được chế tạo bằng kim loại tốt nhất, chỉ e là vỡ vụn từ
lâu.

Hai con tàu đã tiến vào khu vực trung tâm xoáy nước, xoáy nước có độ cao một
ngàn mét dưới lòng biển đang không ngừng chuyển động xoay tròn, sức mạnh của
nó có thể nghiền nát bất cứ thứ gì.

Lúc này hai con tàu nổ máy thuận theo dòng nước hướng về xoáy nước. Quân hạm
cũng bị xoay như chong chóng tới khu vực trung tâm ngày càng hút sâu.

“Thân tàu nghiêng 90 độ”. Lúc này cả con tàu nghiêng hẳn sang một bên, tất cả
mọi người đều nằm ngang theo chiều mặt biển. Một lực hút cực lớn như muốn đưa
con tàu xuống dưới đáy biển.

Chân tay Ly Tâm quặp chặt vào người Tề Mặc. Trong sự quay tròn điên cuồng như
vậy, cô cảm thấy toàn thân đau đớn như bị xé da xé thịt, có lẽ xuống địa phục
còn đỡ hơn cảm giác lúc này.

Cuối cùng, thân thể Ly Tâm cũng không chịu đựng nổi sự hành hạ đó, tay cô
không thể bám trụ nổi liền rời khỏi người Tề Mặc. Ly Tâm hoảng hốt mở to mắt
nhưng việc con tàu bị nghiêng hoàn toàn không cho cô cơ hội điều hòa hơi thở.

“Nhắm mắt lại, tôi ở đây”. Một giọng nói lạnh lùng bá đạo vang lên bên tai Ly
Tâm, một cánh tay vòng qua người cô kéo cô sát vào bộ ngực rắn chắc như sắt
thép của hắn. Hơi ấm trên ngực hắn tỏa ra, khiến Ly Tâm cảm thấy yên lòng. Có
người này ở bên cạnh, nếu phải xuống địa ngục chắc cũng không tồi.

Tề Mặc hơi nheo mắt, một tay hắn ôm chặt Ly Tâm, một tay nắm cần điều khiển
lại gạt xuống bên dưới: “Tăng tốc”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.