Rầm, tiếng bức tường đá dừng lại trên không trung khiến Ly Tâm giật mình đồng
thời định thần trở lại, bên trong hắt ra thứ ánh sáng mờ mờ u ám thu hút sự
chú ý của tất cả những người ở ngoài.
Đằng sau bức tường đá là một hành lang rất dài và rộng. Hành lang không phải
là mặt thô ráp như tường đá mà trơn bóng được phủ một lớp màu vàng, trên có
những hoa văn sống động, tất nhiên vẫn là thần mặt trời được tôn kính nhất
thời Ai Cập cổ làm chủ đạo. Lớp màu vàng đó không quá rực rỡ mà ngược lại
khiến cho cảnh tượng càng thâm trầm thần bí.
“Là vàng”. Hồng Ưng thận trọng tiến lên phía trước, sờ lên bức tường trên hành
lang rồi đưa ra kết luận.
Cả hành lang được phủ một lớp vàng ròng, khiến những người chứng kiến chỉ có
một suy nghĩ duy nhất là quá xa xỉ. Tuy nhiên đối với các pháp lão, những
người có vị trí cao nhất của tầng lớp thống trị ở xã hội nô lệ, chuyện này
không phải ghê gớm gì.
Ly Tâm hoàn toàn hưng phấn, lập tức đi vào bên trong với một sự hứng thú khó
kìm chế. Bức tường ở hai bên hành lang cứ một đoạn lại thò ra thụt vào. Chỗ
thụt vào có một bức tượng thị vệ trông rất oai phong đứng canh. Những người
thị vệ mặc áo giáp làm bằng vàng, cầm khiên tròn và cây giáo rất dài.
Trên chóp mũ của mỗi thị vệ có một viên đá phát ánh sáng mờ mờ. Nếu Ly Tâm
đoán không nhầm, đây là viên Dạ minh châu cô đã được nghe rất nhiều trong
truyền thuyết nhưng chưa thấy bao giờ. Viên Dạ minh châu to bằng nắm đấm, tỏa
ánh sáng mờ ảo, tuy nhiên do có nhiều viên tập trung ở một nơi nên cả hành
lang được chiếu sáng.
“Những thứ này là gì vậy?” Hoàng Ưng nhíu mày hỏi.
Ly Tâm không quay đầu, cô không rời mắt khỏi bức tượng không phải làm bằng sắt
hay đồ nhựa ở bên trong bộ áo giáp. Gương mặt cô rạng ngời: “Là xác ướp”.
Chỉ ba từ khiến mọi người đều dừng bước, Tề Mặc hơi cau mày, còn đám Hoàng Ưng
lùi lại phía sau, gương mặt lộ rõ sự kinh tởm. Từ xác ướp có vẻ dễ nghe, trên
thực tế chỉ là một đống xác chết, xác chết từ mấy ngàn năm trước. Trước một
đống thi thể, những người luôn phải đối diện với cái chết như đám Hồng Ưng và
Hoàng Ưng không cảm thấy sợ hãi mà chỉ có chán ghét.
“Lão đại, có vết máu”. Rắn đầu đất đột nhiên chỉ vào một góc trên hành lang.
Tề Mặc lạnh lùng đảo mắt qua nơi đó, rồi ôm eo Ly Tâm kéo cô tiến về phía
trước không cho cô cơ hội từ chối cùng như mặc kệ ánh mắt sùng bái của cô
trước đống xác ướp.
Ly Tâm bị lôi đi, nghiến răng nghiến lợi thầm rủa Tề Mặc trong lòng. Thật ra
cô không có hứng thú với xác ướp, dù sao chúng cũng chỉ là xác chết mà thôi,
chỉ có nhà khảo cổ mới thích đống xác ướp đó. Thứ cô quan tâm là viên Dạ minh
châu trên đỉnh đầu xác ướp, cô đặc biệt thích nó.
Tận cùng của hành lang là một cầu thang đi xuống. Giống như hành lang bằng
vàng, cầu thang cũng được làm bằng vàng ròng, cách vài bậc lại có một xác ướp
trang bị vũ khí đầy mình đứng nghiêm nghị như dõi theo bọn họ. Cầu thang này
rất cao, bậc thang đi xuống như không có tận cùng, Ly Tâm bất giác nhăn mặt,
cô chưa từng nghe nói đến một Kim Tự tháp có thiết kế kiểu này.
Không khí vô cùng yên tĩnh, không người nào lên tiếng, tất cả giữ thái độ trầm
mặc lặng lẽ đi xuống dưới. Trước một hàng xác ướp, ngay cả người gan to hơn
trời như Hoàng Ưng cũng bị một bầu không khí âm trầm đè nén. Không ai dám dậm
chân bình bịch hay chạm vào xác ướp, xung quanh có một mùi hương nồng nặc khó
diễn tả, không hiểu là mùi hương tỏa ra từ đống xác ướp hay từ nơi nào khác
trong tòa Kim tự tháp kín mít này.
“Không biết đây là lăng mộ của vị pháp lão nào, tại sao lại thâm nghiêm như
vậy?” Càng đi xuống bên dưới, Rắn đầu đất càng mất đi sự bình tĩnh.
Ly Tâm đưa mắt qua Rắn đầu đất: “Ông cũng nhận ra điều đó?”
Rắn đầu đất gật đầu: “Tôi chưa từng gặp một Kim tự tháp xa hoa như thế này ở
Ai Cập. Chỉ pháp lão có công trạng cực kỳ to lớn đối với lịch sử Ai Cập mới có
thể xây dựng lăng mộ kiểu này. Nhưng những lăng mộ hoành tráng đều được phát
hiện cả rồi, vị này không biết là ai nhỉ?”.
Khác với vẻ mặt kinh ngạc của Ly Tâm và Rắn đầu đất, đám Tề Mặc vẫn giữ thái
độ bình tĩnh và lạnh lùng. Bọn họ chỉ có mục đích duy nhất là tìm người. Pháp
lão, Kim Tự tháp, đồ chôn cất có giá trị ư? tất cả những thứ đó chẳng có ý
nghĩa gì với bọn họ. Mặc kệ đây là Kim tự tháp gì, cũng chỉ là chỗ chôn người
chết mà thôi. Tề Mặc chỉ thấy không thoải mái khi đi vào đây vì hắn không có
sở thích chui vào huyệt mộ của người khác.
Nhưng đám Tề Mặc không biết, pháp lão có địa vị càng cao, quy cách càng nhiều
thì lăng mộ sẽ càng nguy hiểm. Kim tự tháp của một vị pháp lão có quyền lực,
năng lực và tài lực, các cơ quan và cạm bẫy sẽ càng bố trí cẩn mật hơn, đi vào
sâu sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm. Trong cả nhóm người lại chỉ một mình Ly Tâm
hiểu biết về phương diện này, mặc dù ở đây không có lời nguyền hay tà thuật
nhưng không thể coi thường trí tuệ của người xưa.
Ly Tâm không thèm giải thích với Tề Mặc những kiến thức cơ bản trên vì cô biết
nói với hắn chẳng khác nào “đàn gảy tai trâu”. Tề Mặc luôn tin tưởng vào bản
thân, những lúc không thể nắm bắt kẻ địch thì đến đâu hay đến đó, gặp đối thủ
nào dùng biện pháp tương ứng, còn không thể phòng bị hắn sẽ trực tiếp tiêu
diệt. Ly Tâm không phải không hiểu rõ sự ngông cuồng của Tề Mặc.
Đoàn người tiếp tục đi xuống, có tất cả một nghìn một trăm tám mươi bậc thang,
đúng là một cầu thang lên trời. Ly Tâm và Rắn đầu đất đưa mắt nhìn nhau, người
nằm trong Kim tự tháp này tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường. Bậc thang
nhiều hay ít chứng tỏ địa vị và tôn nghiêm của người đó. Đây là Kim tự tháp có
nhiều bậc thang nhất trong số các Kim tự tháp đã được phát hiện từ trước đến
nay.
Dưới chân cầu thang là mộ thất, nơi đặt một chiếc quan tài bằng vàng. Mộ thất
có không gian rộng lớn, chiếc quan tài đặt ngay ở vị trí trung tâm nên chỉ cần
liếc mắt là có thể nhìn thấy rõ.
Ly Tâm ngó bốn xung quanh, cô không dấu vẻ kinh ngạc và hưng phấn. Trên bức
tường đá có bức tranh thiên mã đang bay trên không trung. Dưới mặt đất và bốn
xung quanh đều xuất hiện hình vẽ trạm trổ tinh xảo, có hình thần mặt trời, có
hình chúng thần trong vũ trụ hay nữ thần mặt người thân rắn…
Ở dưới mặt đất, các xác ướp được sắp xếp có trật tự xung quanh chiếc quan tài.
Một lớp các thị vệ vũ cầm vũ khí đứng ngoài cùng, một số xác ướp nửa đứng nửa
quỳ ở vòng tròn bên trong là nô lệ thân cận nhất của pháp lão. Lớp trong cùng
gồm bốn người, ngồi quay lưng lại chiếc quan tài của pháp lão theo bốn góc
khác nhau, tư thế của họ giống như siêu độ hay đưa pháp lão lên thiên đường.
Không khí ở bên dưới vô cùng tôn nghiêm. Chứng kiến cảnh hàng chục xác ướp bảo
vệ chiếc quan tài, Ly Tâm không khỏi sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy
một lăng mộ hoành tráng như vậy, không khác gì lăng mộ của hoàng đế.
“Lục soát”. Xuống đến mặt đất, Tề Mặc lạnh lùng ra lệnh, đám Hồng Ưng và Hoàng
Ưng lập tức tản về các góc tìm kiếm hình bóng Khúc Vi.
Ly Tâm hoa mắt với đống đồ chôn cất theo pháp lão ở bên cạnh, toàn là đồ cổ
đẹp đẽ. Ly Tâm vốn là chuyên gia nghiên cứu đồ cổ, nhưng vật mai táng cô nhìn
thấy nhiều nhất chỉ là kim khí, còn những thứ này đều là đồ thủ công mỹ nghệ,
tinh xảo đến mức không thể không cảm thán.
Châu báu phủ trên mặt đất thành một lớp, nào là đá mắt mèo, nào là phỉ thúy và
các loại đá quý khác. Đống châu báu chiếu ánh sáng đủ màu sắc khiến cả mộ thất
trở nên lung linh.
Ly Tâm dẫm đạp lên đống châu báu ở dưới đất để tiến về phía trước. Lần đầu
tiên đi trên châu báu có giá trị, Ly Tâm không khỏi xuất hiện lòng hư vinh.
Chỉ đế vương mới có tư cách này, Ly Tâm bất giác nhếch mép mỉm cười.
Ly Tâm đi quanh chiếc quan tài một vòng, thấy Rắn đầu đất đang bận tìm dấu vết
của Khúc Vi ở bên cạnh, Ly Tâm liền chỉ vào hàng chữ khắc trên quan tài: “Họ
khắc gì vậy?” . Tuy cô có hứng thú với nền văn hóa Ai Cập và Kim Tự tháp nhưng
không có nghĩa cô biết văn tự Ai Cập.
“Lời nguyền”. Rắn đầu đất nói ngắn gọn. Ông ta là người Ai Cập, tuy không quá
coi trọng tín ngưỡng nhưng trong lòng không hẳn đã thoải mái khi đối diện với
những thứ này.
“Vậy à, ông đừng nói nữa”. Ly Tâm lập tức ngăn Rắn đầu đất, không biết thì
thôi, biết rồi có khi lại xuất hiện sự sợ hãi mơ hồ cũng nên.
“Lão đại, không thấy người đâu cả”. Mộ thất tuy không nhỏ nhưng cũng không
phải lớn lắm, trong chốc lát đám Hoàng Ưng đã lục soát cả mộ thất nhưng vẫn
không tìm thấy Khúc Vi.
Tề Mặc cau mày nhìn bốn xung quanh, nơi này được phong kín, không còn một con
đường nào khác nên việc tìm kiếm tương đối dễ dàng, tất nhiên là với điều kiện
không có cơ quan nào khác.
“Tề lão đại, nếu anh chưa vừa lòng, chúng ta có thể ra ngoài kiếm mấy chuyên
gia khảo cổ rồi lại vào đây tìm kiếm, bọn họ dù sao cũng biết nhiều hơn chúng
ta, chúng ta cứ đi linh tinh thế này cũng không phải là cách. Thứ lỗi tôi
nhiều lời, vị pháp lão được chôn ở đây là người có thế lực, trong Kim tự tháp
chắc chắn tồn tại nhiều cơ quan bí mật. Chúng ta không phải là người trong
ngành, cứ mò mẫm như vậy rất nguy hiểm. Tề lão đại thấy thế nào ạ?”. Rắn đầu
đất có thể chắc chắn Kim tự tháp này không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, vì
vậy ông ta cần phải suy nghĩ thận trọng, dù sao đối với người Ai Cập, Kim Tự
tháp cũng là một nơi thần thánh.
Tề Mặc trầm mặc một lúc rồi gật đầu: “Quay về”.
Tề Mặc không phải là người lỗ mãng, thuộc hạ của hắn toàn là cao thủ nhưng chỉ
ở trong xã hội điện đại, còn với những thứ cổ xưa và thần bí như nơi này, rõ
ràng không phải sở trường của bọn họ. Khúc Vi đã mất tích ba ngày, một người
không ăn không uống trong ba ngày về cơ bản đã đạt đến cực hạn. Hắn không có
manh mối cứ đi tìm lung tung, cơ hội tìm được sẽ rất nhỏ. Vì vậy Tề Mặc quyết
định rút lui.
Đám Hồng Ưng không có bất cứ ý kiến nào. Lần này đột nhập vào đây thật ra là
sơ suất của bọn họ, bọn họ cứ tưởng dễ dàng giải quyết nhưng trên thực tế
không phải như vậy.
“Lại đây”. Tề Mặc gắt lên khi thấy tất cả mọi người đều đi về phía hắn trừ Ly
Tâm, cô vẫn chăm chú ngắm nhìn chiếc quan tài và đống châu báu như không nghe
thấy mệnh lệnh của hắn.
Ly Tâm giật mình khi nghe tiếng Tề Mặc, tay cô vung lên chạm vào chiếc quan
tài. Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Tề Mặc: “Chuyện gì vậy?”
Tề Mặc trừng mắt nhìn Ly Tâm. Ly Tâm quay lại thấy mọi người đã đi hết về phía
hắn chỉ còn một mình cô đứng ở nơi này. Ly Tâm lập tức hiểu ra mọi người chuẩn
bị rút lui. Cô liền than thầm trong lòng, vừa rồi cô tập trung ngắm mấy thứ
kia nên không nghe thấy mệnh lệnh của Tề Mặc. Ly Tâm đưa tay lên định sờ mũi,
nhấc chân đi về phía Tề Mặc.
Bàn tay vừa giơ trên không trung, Ly Tâm đột nhiên cảm thấy có gì bất thường.
Ly Tâm thả tay xuống và nhìn kỹ lại, là một vết máu, có thể nói là vết máu khô
trong lòng bàn tay cô. Ly Tâm sững người trong giây lát rồi lập tức quay lại
quan sát chiếc quan tài.
Thấy sắc mặt Ly Tâm thay đổi, Tề Mặc sải bước dài về phía cô. Lúc này, Ly Tâm
ngồi xổm bên cạnh chiếc quan tài, giơ tay sờ lần viền dưới quan tài. Nơi đó có
vệt máu đầu ngón tay, chắc là do bám vào quan tài nên mới để lại dấu vết. Vừa
rồi Tề Mặc lên tiếng khiến Ly Tâm giật mình, tay cô vô tình quệt vào đúng vệt
máu.
Thấy vệt máu đã khô, Tề Mặc cất giọng trầm trầm: “Chúng ta mau rời khỏi đây”.
Một phút thời gian là thêm một phút hy vọng, hắn không hiểu kết cấu trên trong
tòa Kim tự tháp này nên cần phải nhanh chóng đi tìm người biết.
Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm ngây người trong vài giây mới hiểu ý Tề Mặc. Bắt
gặp vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Ly Tâm thu lại thần sắc hưng phấn vừa rồi. Đợi
đến khi cứu được Khúc Vi, đến khi các chuyên gia khảo cổ loại bỏ hết sự nguy
hiểm, cô sẽ vào thăm quan nơi này cũng chưa muộn. Dù sao bây giờ cứu người
quan trọng hơn, tuy Tề Mặc không nói nhưng cô biết Khúc Vi có vị trí quan
trọng ở trong lòng hắn, nếu không hắn đã chẳng đích thân đến đây tìm ông ta.
Ly Tâm bám vào một góc quan tài để đứng dậy, đột nhiên mặt đất dưới chân cô mở
ra tạo thành một cái hố đen ngòm. Ly Tâm theo phản xạ miệng hét lớn, tay đưa
về phíaTề Mặc.
Tề Mặc vừa quay người định bước đi, bỗng nghe tiếng thét của Ly Tâm, hắn lập
tức quay lại nhìn thấy cô đang rơi xuống miệng hố, tay giơ về phía hắn. Tề Mặc
không nghĩ ngợi lập tức lao người túm lấy tay Ly Tâm. Động tác của hắn nhanh
như tia chớp vừa kịp nắm lấy tay Ly Tâm trong lúc cả người cô đã rơi xuống
dưới. Tề Mặc còn chưa kịp kéo Ly Tâm lên, mặt đất dưới chân hắn rung chuyển
rồi cả người hắn rơi xuống dưới.
Tề Mặc không hề hoảng loạn, cánh tay còn lại của hắn lập tức bám vào một góc
chiếc quan tài. Cùng lúc này, đám Hoàng Ưng mới phát hiện ra biến cố, vừa hét
lên vừa chạy về phía chiếc quan tài.
Chiếc quan tài bị Tề Mặc túm một góc làm sao có thể chịu được sức nặng của hai
người ở bên dưới dưới. Chiếc quan tài đổ xuống, nắp bật ra cùng Tề Mặc và Ly
Tâm rơi xuống.
Mặt đất vừa mở ra thành cái hố lại nhanh chóng khép vào. Thấy Hồng Ưng đang
thò nửa người xuống hố, Hoàng Ưng phản ứng nhanh liền nắm vai Hồng Ưng kéo
mạnh về đằng sau. Chỉ nghe một tiếng cắc, mặt đất trở lại bằng phẳng như cũ.
Hoàng Ưng trong lúc kéo Hồng Ưng vô tình va đầu vào cạnh chiếc quan tài khiến
trán chảy máu ròng ròng. Anh ta bắt đầu ngó nghiêng tìm kiếm xem rốt cuộc cơ
quan nằm ở đâu. Chuyện xảy ra vừa rồi chỉ có một lời giải thích duy nhất, Ly
Tâm không biết đã đụng phải một cơ quan nào đó.
Hoàng Ưng từ từ đứng dậy, cánh tay anh ta đau đến mức muốn gãy đến nơi, vừa
rồi anh ta dùng lực quá mạnh, vượt qua sức chịu đựng của cánh tay. Mặc dù vậy,
Hoàng Ưng vẫn nghiến răng chịu đau truyền đạt một loạt mệnh lệnh cho thuộc hạ.
Tất cả mọi người mặt trắng bệch nhanh chóng hành động.
Ở bên dưới, Tề Mặc vẫn nắm chặt nắp quan tài trong lúc rơi xuống. Cảm giác nắp
quan tài khiến hai người còn rơi nhanh hơn, Tề Mặc một tay đẩy mạnh nắp quan
tài đi, một tay kéo Ly Tâm vào lòng.