“Các chú giải quyết xong việc của các chú rồi à?” Tề Mặc chỉ liếc qua Ly Tâm
rồi đưa mắt về đám Lập Hộ.
Đám Hồng Ưng và Lập Hộ nhìn nhau. Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tề Mặc, Hồng Ưng
lắp bắp: “Lão đại, sức khỏe của lão đại…”
“Tôi vẫn chưa chết”. Bốn từ ngạo mạn, lạnh lùng và bá đạo cắt ngang lời Hồng
Ưng. Đám Hồng Ưng liền cúi đầu trả lời: “Vâng, chúng tôi biết”. Nói xong, tất
cả đi ra ngoài trừ Lập Hộ.
Mặc dù Tề Mặc nằm yên một chỗ nhưng Tề Gia vẫn hoạt động như thường. Bọn họ ở
lại bên Tề Mặc thì ai sẽ giải quyết sự vụ của Tề Gia? Nếu để người ngoài biết
sức khỏe của lão đại Tề Gia xảy ra vấn đề nghiêm trọng, ai sẽ gánh trách nhiệm
nếu có động loạn? Việc Tề Mặc bị thương khiến đám Hồng Ưng rất khẩn trương
nhưng nếu không có Tề Mặc cũng sẽ không có bọn họ.
Ly Tâm nhăn mặt khi thấy Tề Mặc chỉ dùng một câu đuổi hết đám Hồng Ưng mà bọn
họ không dám lên tiếng phản đối. Cô mỉm cười, cầm quần áo của Tề Mặc và đi về
phía hắn.
Tề Mặc ngồi im trên thiết bị kiểm tra, để mặc Ly Tâm mặc quần áo cho hắn.
“Có đau không?” Trong lúc xỏ áo, ngón tay của Ly Tâm hơi động vào đốm đỏ trên
người Tề Mặc. Cảm giác thân thể Tề Mặc hơi cương cứng, cô liền rụt tay nhìn
hắn chăm chú.
Những người bị nhiễm xạ trên cơ thể đều xuất hiện nốt ban đỏ. Ly Tâm vốn tưởng
đây chỉ là một trong những biểu hiện của việc bị nhiễm xạ, không ngờ lại đau
đến như vậy. Ly Tâm dừng tay khi thấy cơ bắp Tề Mặc co rút khi cô động vào.
Tề Mặc cúi đầu nhìn Ly Tâm, đáy mắt cô không có gì khác ngoài vẻ lo lắng. Tề
Mặc đưa tay sờ đầu Ly Tâm và vuốt nhẹ nhàng. Trầm mặc một lúc, hắn cất giọng
trầm trầm: “Không sao cả”.
Lúc này, Ly Tâm mới biết cô thật ngốc nghếch khi hỏi câu đó. Hỏi Tề Mặc có đau
không chẳng khác nào hỏi cái bàn rằng mày biết nói chuyện hay không? Tề Mặc
trả lời thật cho cô biết mới lạ. Hơn nữa, hình như Tề Mặc không có dây thần
kinh đau đớn. Lúc cô bị xét nghiệm, thân thể cô đau đến mức chết đi sống lại,
còn Tề Mặc vẫn giữ vẻ mặt bình thường, như hắn vừa mới ngủ dậy.
“Mặc áo cho tôi”. Thấy Ly Tâm đứng ngây ra không động đậy, Tề Mặc sa sầm mặt.
Hắn giơ tay túm cổ Ly Tâm và cất giọng đầy nộ khí.
Ly Tâm định thần trở lại. Thấy vẻ tức giận của Tề Mặc, Ly Tâm không nói một
lời nào nhanh chóng mặc quần áo cho hắn. Tuy Ly Tâm hết sức nhẹ nhàng nhưng Tề
Mặc dường như không bận tâm. Hắn giơ chân giơ tay mặc đồ như lúc bình thường,
như không phải cơ thể đang chịu đau đớn. Tề Mặc quả là người từ thân thể đến
trái tim đều làm bằng sắt thép.
“Lão đại! Tốt nhất mấy ngày này lão đại hãy ở lại đây, để chúng tôi tìm cách
trị liệu”. Lập Hộ rảo bước nhanh đến trước Tề Mặc khi thấy hắn đứng dậy ôm eo
Ly Tâm định đi ra ngoài.
Tề Mặc nhíu mày. Hắn còn chưa trả lời, Ly Tâm ở bên cạnh gật đầu đồng tình:
“Lão đại, sức khỏe quan trọng nhất, có việc gì để bọn họ giải quyết. Tình hình
của lão đại tương đối phức tạp”.
Lập Hộ đồng thời gật đầu: “Đúng vậy, lão đại”.
Tề Mặc đảo mắt qua hai người, cất giọng lạnh lùng: “Nhắc một lần xem nào”.
Ly Tâm cứng họng. Tề Mặc nói vậy là có ý gì? Lẽ nào lo lắng và quan tâm đến
hắn cũng là làm sai? Nếu không nể tình hắn cứu cô, hắn đừng mơ cô sẽ bận tâm
và lo lắng cho sức khỏe của hắn. Cả đời này ngoài Tùy Tâm, cô chưa từng quan
tâm ai bao giờ.
Nghe Tề Mặc nói vậy, Lập Hộ sững lại trong vài giây rồi nghiến răng: “Lão đại,
Lập Hộ sai rồi, xin lão đại thứ lỗi”.
Tề Mặc hơi gật đầu với Lập Hộ, ôm Ly Tâm đi ra ngoài. Ly Tâm nhíu chặt đôi
lông mày, quay đầu nhìn Lập Hộ. Lập Hộ trao đổi điều gì đó với ông già tóc bạc
rồi nhanh chóng đi theo Tề Mặc.
Thấy Ly Tâm nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, Lập Hộ lắc đầu giải thích: “Cả
gia tộc đều biết lão đại đã trở về. Nếu lão đại không lộ diện sẽ dẫn đến tin
đồn không hay. Hơn nữa có một việc cần lão đại đích thân xử lý”.
Lập Hộ nóng ruột chỉ nghĩ đến sức khỏe của Tề Mặc mà quên mất thân phận người
đứng đầu Tề Gia của hắn. Nếu Tề Mặc không xuất đầu lộ diện, bên ngoài sẽ xuất
hiện tin đồn và suy diễn lung tung. Không cho đối thủ bất cứ một khe hở chọc
ngoáy là tôn chỉ xưa nay của Tề Mặc, Lập Hộ nhất thời quên mất.
Nghe Lập Hộ giải thích, Ly Tâm bất giác cau mày. Lời nói của Lập Hộ không hoàn
toàn rõ ràng, nhưng Ly Tâm có thể hình dung ra. Lúc cô còn ở tổ chức ăn trộm,
dù cô bị thương hay xảy ra chuyện, cô cũng phải cắn răng chịu đựng, để những
người nhằm vào cô không tìm ra nhược điểm hoặc kẽ hở để ra tay. Đây là một đạo
lý đơn giản, áp dụng trên người có thân phận như Tề Mặc đến bản thân Ly Tâm.
“Để tôi lái xe cho”. Ly Tâm ngoan ngoãn làm gậy chống của Tề Mặc. Khi Lập Hộ
lái xe đến, cô mở cửa xe cho Tề Mặc ngồi vào ghế sau rồi lên tiếng nói với Lập
Hộ. Ly Tâm không biết y thuật. Tề Mặc lâm vào tình trạng này, Lập Hộ ngồi bên
cạnh hắn sẽ tốt hơn, có thể dễ dàng ứng phó bất cứ lúc nào.
Ly Tâm chưa kịp bước đi, Tề Mặc liền nắm lấy cổ áo Ly Tâm, lôi tuột cô vào
trong xe. Ly Tâm ngồi trên sàn xe vịn vào đùi Tề Mặc. Ly Tâm vừa định nhổm
dậy, bàn tay to lớn của Tề Mặc lập tức ấn người cô xuống, khiến cô không thể
ngẩng đầu. Ly tâm đành phải ngồi im, cô cố giữ thẳng người để không đè lên đùi
Tề Mặc.
“Ngồi tử tế vào”. Tề Mặc cất giọng lạnh lùng, tay dùng lực ép chặt cô vào đùi
hắn. Ly Tâm liền từ bỏ việc phản kháng, trực tiếp tựa người vào đùi Tề Mặc.
Hắn không sợ đau, việc gì cô phải lo cho hắn?
“Lão đại, tôi chỉ cần…”
“Mau lái xe”. Lập Hộ chưa nói hết câu, Tề Mặc đột ngột cắt ngang, giọng nói có
vẻ mất kiên nhẫn. Lập Hộ cắn răng, hít một hơi rồi nhấn ga, lái xe về phía đại
bản doanh của Tề Gia.
Ly Tâm úp người vào đùi Tề Mặc, cảm giác hắn đang vuốt tóc cô. Mặt cô áp vào
cặp đùi rắn chắc của hắn. Ly Tâm không khỏi than thầm, Tề Mặc đối xử với người
của hắn tốt thật, thảo nào đám Lập Hộ và Hồng Ưng cam tâm tình nguyện bán sống
chết vì hắn. Dưới tấm mặt nạ tàn nhẫn và lạnh lùng, Tề Mặc thật ra rất biết
nghĩ đến người khác.
Tề Mặc bị nhiễm xạ. Nếu bọn họ tiếp xúc với hắn ở cự ly gần, bọn họ có khả
năng sẽ bị truyền nhiễm. Vì vậy Tề Mặc giữ khoảng cách với tất cả mọi người.
Hắn chỉ gần gũi một mình cô, là vì biết cô không sợ bị nhiễm xạ.
Gục mặt trên đùi Tề Mặc, Ly Tâm bỗng dưng mỉm cười. Có một lão đại như thế này
cũng không tồi. Lão đại biết nghĩ đến thuộc hạ, không quản ngại nguy hiểm đi
cứu thuộc hạ như Tề Mặc tốt gấp nhiều lần so với lão đại tổ chức cô từng ở
trước kia. Nếu Tề Mặc không buông tha cô, vậy thì cô sẽ làm thuộc hạ của hắn.
Lần này không phải do hắn bắt ép mà cô cam tâm tình nguyện.
Ô tô nhanh chóng đến trước cửa Tề Gia. Ly Tâm ngẩng đầu nhìn, thấy Lập Hộ từ
từ giảm tốc độ. Cánh cửa lớn uy nghiêm của Tề Gia mở ra. Hai bên là hai hàng
người hầu ăn mặc chỉnh tề, đứng cúi đầu đón xe của Tề Mặc đi vào.
Ở bên trong Tề Gia, người đi lại mỗi lúc một đông. Nhưng dù họ đang làm gì,
thấy xe Tề Mặc đi đến gần họ cũng ngừng tất cả công việc, cúi người cung kính
chào đón.
Xe ô tô đang lăn bánh thấy xe của Tề Mặc đi đến đều dừng lại. Tất cả mọi người
ở bên trong xuống xe, cúi đầu hành lễ với Tề Mặc. Những người đó đều tràn đầy
khí chất quý tộc, cao ngạo và lạnh lùng. Nhưng tất cả đều phải cúi đầu trước
Tề Mặc.
Chứng kiến cảnh tượng trên, Ly Tâm không khỏi cảm thán. Đây chính là khí thế
của hắc đạo, cũng thể hiện thế lực của Tề Mặc. Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Tề Mặc,
vẻ mặt hắn vẫn không có bất cứ sắc thái biểu cảm nào, giống như đã quá quen
thuộc với sự cung kính của mọi người. Ly Tâm liền sờ lên đầu mũi, lần đầu tiên
cô được tiếp đón như thế này, không thể không thừa nhận là cô cũng hơi đắc ý.
Ô tô dừng lại trước tòa nhà trung tâm, Lập Hộ nháy mắt với Ly Tâm qua gương
chiếu hậu. Ly Tâm lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, đẩy cửa xuống xe rồi hơi cúi
người, cùng Lập Hộ lúc này đã xuống xe và làm động tác như Ly Tâm nghênh đón
Tề Mặc. Gia tộc hào môn lắm quy định quy tắc thật, Ly Tâm thầm nhủ.
Tề Mặc lạnh lùng bước xuống ô tô. Tất cả mọi người đang cúi đầu nghênh tiếp
hắn đồng thanh lên tiếng: “Lão đại”.
Tề Mặc đảo mắt qua mọi người: “Nên làm gì thì làm đi”. Nói xong, hắn đi thẳng
vào tòa nhà trung tâm.
“Vâng ạ”. Mọi người lại đồng thanh trả lời. Chỉ trong giây lát, Ly Tâm thấy
tất cả mọi người như ong vỡ tổ. Người thì lên xe nổ máy, người thì đi vào nhà,
kẻ đi ra ngoài…Già trẻ lớn bé nam nữ đều im lặng tiếp tục công việc. Ly Tâm
đưa mắt bốn xung quanh rồi nhanh chóng đi theo Tề Mặc.
Tòa nhà chính có hai hàng ghế trong đó có cái ghế màu đen đặt ở vị trí cao hơn
hết thảy. Ly Tâm chỉ nhìn qua cũng biết đó là chỗ ngồi của Tề Mặc, vị trí của
lão đại một gia tộc có lịch sử trăm năm.
Tề Mặc không nói một lời nào đi thẳng lên phía trước và ngồi vào vị trí của
hắn. Ly Tâm thấy bên dưới vẫn còn chỗ trống nhưng cô đứng tần ngần hồi lâu.
Mặc dù chưa tận mắt chứng kiến nhưng Ly Tâm cũng từng nghe qua, trên giới hắc
đạo, càng là gia tộc lớn và cổ xưa càng có nhiều quy tắc. Lúc vào cổng, cô
cũng đã chứng kiến màn chào hỏi nghiêm ngặt của Tề Gia, những chiếc ghế này
không thể tùy tiện ngồi vào.
Thấy dáng vẻ băn khoăn không biết nên đi hay nên ở của Ly Tâm, Lập Hộ đẩy nhẹ
lưng Ly Tâm rồi đi về chiếc ghế thứ ba bên tay phải Tề Mặc. Đứng vào vị trí
của mình, anh nháy mắt Ly Tâm và hất cằm về chỗ ngồi đối diện anh ta. Ly Tâm
lập tức hiểu ra đó là vị trí của cô, cô liền đi về phía đó và đứng đợi.
Chỉ vài giây sau, tất cả những người có thân phận ở trong ngôi biệt thự đều
lần lượt đi vào, bao gồm cả Tứ Ưng. Ly Tâm thấy Hồng Ưng đứng ở vị trí đầu
tiên bên tay trái Tề Mặc, tiếp theo là Hoàng Ưng ở dưới. Bên tay phải Tề Mặc,
Bạch Ưngđứng ở vị trí đầu tiên, Hắc Ưng xếp thứ hai. Mỗi người đều có vị trí
của mình, Ly Tâm nhủ thầm may là vừa rồi cô không chiếm chỗ lung tung.
Ly Tâm ngoảnh đầu, thấy tòa nhà chính không giống phòng khách cũng không giống
phòng họp đã đầy ắp người. Trong đám người có cả ông già lẫn trẻ nhỏ, nhưng
không có một người phụ nữ nào. Tất cả cung kính đứng yên ở vị trí của mình.
Thấy cô là người phụ nữ duy nhất trong đại sảnh, lại đứng ở vị trí trên cao,
gương mặt họ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng trở lại bình thường rất nhanh, nhanh đến
mức người không tinh ý sẽ không phát hiện ra.
“Lão đại”. Từ lúc Tề Mặc ngồi vào chiếc ghế lão đại đến khi người cuối cùng
đứng nghiêm chỉ mất có năm phút. Tất cả mọi người cúi đầu hành lễ trước Tề
Mặc. Đưa mắt nhìn xuống đại sảnh chứa hơn một trăm người, Ly Tâm không khỏi
thán phục, người của Tề Gia hành động nhanh thật.
“Lão đại! Ngoài bảy mươi ba người ra ngoài làm việc, một trăm mười bảy người
của Tề Gia đã có mặt đông đủ”. Hoàng Ưng nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi quay
lại bẩm báo với Tề Mặc.
Tề Mặc gật nhẹ đầu và đưa mắt qua tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh. Ánh
mắt lạnh giá của hắn quét đến đâu, người ở đó ưỡn ngực đứng thẳng người. Tề
Mặc gật đầu: “Rất tốt”.
Ly Tâm không dấu vẻ kinh ngạc khi nhìn xuống đám người ở bên dưới. Cô không
biết Tề Mặc triệu tập những người đó tập trung ở đây bằng cách nào. Từ lúc hắn
xét nghiệm xong, cô luôn đi theo hắn có thấy hắn nói gì đâu? Xem ra ở đây có
một số quy tắc, không cần phải phát lệnh. Ly Tâm bất giác đưa mắt về phía đám
người, xem ra làm thuộc hạ của Tề Mặc cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Ly Tâm không biết, trên thực tế Tề Mặc không bao giờ vào tòa nhà trung tâm nếu
không có việc đại sự. Một khi Tề Mặc vào tòa nhà trung tâm, có nghĩa hắn có
chuyện quan trọng cần tuyên bố. Vì vậy, tất cả thành viên cao cấp của gia tộc
phải có mặt trong vòng năm phút. Đây là gia pháp của Tề Gia. Ở Tề Gia, mệnh
lệnh và quy tắc của Tề Mặc là tối thượng. Ai không tuân thủ, kẻ đó hoặc là có
bản lĩnh đánh đổ Tề Mặc không thì chỉ còn nước chờ chết.
“Hôm nay triệu tập mọi người đến đây chỉ vì một chuyện”. Tề Mặc cất giọng lạnh
lùng, đồng thời nhướng mắt nhìn Ly Tâm. Ly Tâm còn chưa kịp phản ứng, Hoàng
Ưng ở bên cạnh đẩy người cô. Ly Tâm đánh tiến lên phía trước một bước.
“Mộc Ly Tâm từ nay sẽ là chủ nhân chiếc ghế thứ sáu của Tề Gia”. Tề Mặc nhìn
Ly Tâm, nói từng từ với giọng điệu uy nghiêm, khiến những người ở bên dưới
kinh ngạc ngẩng đầu nhưng không dám thốt ra một câu thắc mắc nào.
“Mộc Ly Tâm tuy gia nhập Tề Gia không lâu nhưng chắc mọi người biết rõ công
lao của cô ấy với Tề Gia. Ở Đông Nam Á, cô ấy cứu lão đại và chúng tôi vài
lần, có công trong việc giành thị trường Đông Nam Á cho Tề Gia. Chỉ riêng việc
cứu chúng tôi vài lần và đoạt thị trường, cô ấy đủ tư cách ngồi vào vị trí thứ
sáu”. Tề Mặc vừa dứt lời, Hồng Ưng chậm rãi mở miệng.
Mọi người ở bên dưới thầm nghĩ lý do Hồng Ưng đưa ra không có sức thuyết phục.
Dù Ly Tâm đoạt thị trường Đông Nam Á đi chăng nữa nhưng địa bàn đó không có
tác dụng lớn đối với Tề Gia. Tề Gia có nhiều người thành tích và thực lực lớn
hơn Ly Tâm rất nhiều mà vẫn chưa thể ngồi lên chiếc ghế thứ sáu. Tuy nhiên,
việc Ly Tâm cứu Tề Mặc nhiều lần thì cũng đáng thưởng công. Hơn nữa trong Tề
Gia, lời nói của Tề Mặc là thánh chỉ, dù công lao của Ly Tâm không đủ để ngồi
vào vị trí đó nhưng mọi người cũng chỉ còn cách mở một mắt nhắm một mắt tán
đồng.
Thật ra người của Tề Gia không biết, Ly Tâm thừa sức ngồi vào chiếc ghế thứ
sáu. Cô lập công lớn trong vụ đoạt lại lô vũ khí của Jiaowen và vụ khoáng
thạch Tei. Những chuyện này không thể tiết lộ ra bên ngoài nên trong mắt con
mọi người, Ly Tâm không đủ tư cách ngồi ở vị trí đó. Đây không phải là lỗi của
Ly Tâm.
Ly Tâm hơi nhíu mày. Đối diện với đôi mặt lạnh lùng của Tề Mặc, Ly Tâm bất
giác đứng thẳng người, mỉm cười với mọi người ở bên dưới. Ly Tâm biết trong
một gia tộc có lịch sử cả trăm nay, năng lực và thực lực rất được chú trọng.
Cô chỉ là một người bị Tề Mặc ép buộc đến đây mà thôi. Tuy Ly Tâm tình nguyện
làm thuộc hạ của Tề Mặc nhưng cô không có hứng thú với quyền lực ở Tề Gia. Vì
vậy khi chứng kiến những người ở dưới bề ngoài tỏ ra cung kính nhưng ánh mắt
của họ chứa đựng sự khinh miệt và bất phục, Ly Tâm cảm thấy không dễ chịu chút
nào.
Tuy nhiên, Ly Tâm hiểu ý Tề Mặc. Nếu cô muốn yên ổn làm thuộc hạ của hắn thì
phải ra mắt những người này. Tề Mặc mặc dù coi trọng cô nhưng hắn hoàn toàn
không có ý định để Ly Tâm tung hoành ngang dọc ở Tề Gia, bởi nếu cô không có
thực lực thật sự thì không thể làm được việc gì..
“Được rồi, lui xuống đi”. Sau khi tuyên bố xong, Tề Mặc phất tay ra hiệu rồi
đứng dậy.
“Vâng, thưa lão đại”. Mọi người cung kính cúi thấp người rồi lùi bước một cách
có trật tự. Tề Mặc rời khỏi nơi đó trước tiên, tiếp theo là đám Hồng Ưng, Bạch
Ưng và Ly Tâm. Cuối cùng, mọi người mới lần lượt đi ra ngoài.
Trong căn phòng Ly Tâm ở khi mới tỉnh lại, cô nhẹ nhàng thay áo mỏng hơn cho
Tề Mặc. Sau đó, Ly Tâm bôi thuốc lên nốt ban đỏ trên da Tề Mặc. Thuốc bôi
ngoài chỉ có tác dụng khiến những đốm đỏ không bị mưng mủ và lan rộng chứ
không có tác dụng chữa khỏi hẳn.
“Lão đại! tôi đã điều đội nghiên cứu số một đến vùng núi Cape”. Bạch Ưng vừa
lật tập tài liệu trong tay vừa cất giọng trầm trầm. Gương mặt anh ta vẫn lạnh
lùng như không thấy bệnh trạng của Tề Mặc. Để ý thấy ánh mắt anh ta không
ngừng đảo qua bên này, Ly Tâm mới biết Bạch Ưng lo lắng đến mức nào.
Tề Mặc tựa người vào thành ghế sofa, để Ly Tâm bôi thuốc cho hắn. Nghe Bạch
Ưng báo cáo, Tề Mặc gật đầu: “Tình hình thế nào rồi?”
Bạch Ưng trả lời: “Khoáng thạch Tei ít hơn chúng ta tưởng. Nó chỉ có ở lớp đất
trên cùng, dưới lòng đất không tồn tại. Tei có trong phạm vi khoảng ba mươi
km, trữ lượng khoảng vài ngàn tấn”.
Tề Mặc ra lệnh: “Đào hết đem về đây, không được để lại dù chỉ một chút”.
“Vâng ạ. Tôi hiểu rõ điều này, tôi đã dặn dò thuộc hạ rồi. Họ sẽ chuyển toàn
bộ tei về trong thời gian ngắn nhất. Tôi cũng bảo bọn họ nếu không chuyển được
thì tiêu hủy hết”. Giọng nói của Bạch Ưng không dấu vẻ tức giận khi nhắc đến
Tei, khiến Ly Tâm đang chăm chú bôi thuốc cho Tề Mặc cũng cảm nhận rõ ràng.
“Tại sao lại tiêu hủy? Khó khăn lắm mới tìm được, anh hủy làm gì?” Ly Tâm
ngẩng đầu nhìn Bạch Ưng bằng ánh mắt khó hiểu.
Bạch Ưng lạnh lùng trả lời: “Thế giới này chẳng chuyện gì có thể giữ kín.
Chúng ta có hành động lớn ở đó, những kẻ luôn chú ý đến chúng ta chắc cũng đã
ngửi thấy mùi bất bình thường. Thà chúng ta hủy nó còn hơn để nó rơi vào tay
kẻ khác. Tei sản sinh ra ở đó là một kỳ tích, nhưng việc tiêu hủy vô cùng dễ
dàng”.
Ly Tâm mở to mắt nhìn Bạch Ưng. Hành động? Có hành động gì chứ? Chẳng phải kế
hoạch được tiến hành bí mật hay sao?
Hoàng Ưng lên tiếng giải đáp thắc mắc của Ly Tâm: “Tôi đã cho nổ tung dải núi
đó”.
Khi Hoàng Ưng biết Tề Mặc xảy ra chuyện ở vùng núi Cape, lão đại của anh ta
còn bị nhiễm xạ vào máu, chứng bệnh không có khả năng chữa trị, anh ta lập tức
bỏ mặc công việc ở Đông Nam Á, bay thẳng đến châu Phi. Gặp Hồng Ưng cũng vừa
đến đó, hai điều mười chiếc máy bay, thả bom suốt một ngày, cả một dải núi bị
thiêu rụi. Sau khi xác định không còn sinh vật nào sống sót, hai người mới gấp
gáp trở về Mỹ. Hành động lớn như vậy, không ai chú ý đến mới là chuyện lạ.
Nghe câu nói của Hoàng Ưng, Ly Tâm cúi đầu trầm mặc. Lập Hộ ở bên cạnh thấy Ly
Tâm không lên tiếng, liền cất giọng phẫn nộ: “Lẽ nào cô thương hại đám biến
thái đó? Nếu không phải do bọn chúng, lão đại cũng không ra nông nỗi này. Thả
bom tiêu diệt còn tốt cho chúng rồi đấy. Nếu là tôi, tôi sẽ lột da rút gân
từng tên, để chúng sống không bằng chết”.
Hồng Ưng, Hoàng Ưng và Bạch Ưng nghe Lập Hộ nói Ly Tâm thương hại đám thổ dân,
bất giác quay đầu nhìn cô.
Thấy mọi con mắt đều tập trung vào Ly Tâm, Tề Mặc giơ tay nhấc cằm Ly Tâm lên
đối mặt hắn. Tề Mặc chỉ thấy Ly Tâm nghiến răng nghiến lợi, chứ không có một
chút thương hại nào.
Ly Tâm trừng mắt với Tề Mặc: “Bây giờ các anh mới đi hủy diệt thì giải quyết
được gì nữa. Nếu các anh trực tiếp thả bom ngay từ đầu, tôi cũng không bị sợ
chết khiếp, anh cũng không bị nhiễm xạ. Đúng là đầu óc chập mạch mới chơi trò
không vào hang hùm sao bắt được cọp con gì đó. Mẹ kiếp, không biết kẻ ngốc
nghếch nào khiến toàn thân tôi bị thương như thế này?
Đám Hồng Ưng và Lập Hộ im lặng nhìn nhau khi chứng kiến cảnh Ly Tâm vô cùng
tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cả Tề Mặc.
Lúc này, Ly Tâm tức đến mức không cần biết Tề Mặc là ai. Bọn họ nên thả bom
ngay từ lúc đến. Sản xuất bao nhiêu vũ khí hiện đại để bày làm cảnh chắc? Bọn
họ tự nhiên bắt cô đi mạo hiểm, bắt cô lao vào chỗ chết, hại cô suýt nữa không
thể trở về. Đúng là quá đáng thật!
Tề Mặc vặn cằm Ly Tâm quay lại phía hắn, trên mặt cô vẫn đầy vẻ tức giận. Tề
Mặc hỏi nhẹ nhàng: “Còn đau không?”
Nghe câu hỏi của Tề Mặc, Ly Tâm sững người vài giây rồi thật thà gật đầu.
Không nhắc đến cô cũng quên mất, bây giờ nhắc đến cô mới thấy toàn thân đau
nhức. Vì vậy, Ly Tâm càng hận đám người biến thái đó, nếu không phải do bọn
chúng, cô cũng không chịu đau như vậy.
Tề Mặc phất tay ra hiệu. Tứ Ưng và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau rồi đi cả ra
ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Tề Mặc và Ly Tâm. Tề Mặc một tay kéo Ly Tâm úp người
lên đùi hắn, một tay xé áo Ly Tâm thành hai mảnh.
“Anh làm gì vậy?”. Ly Tâm theo phản xạ giãy giụa khi đột ngột bị Tề Mặc lôi cô
lên đùi hắn.
“Không có ai ở đây, đừng động đậy”. Tề Mặc vỗ vai Ly Tâm rồi kéo hai mảnh áo
ném xuống đất. Hắn chăm chú nhìn xuống lưng Ly Tâm.
Trên lưng Ly Tâm đầy vết bầm tím và vết thương. Tề Mặc chẳng nói chẳng rằng
liền cầm tuýp thuốc Lập Hộ để lại ở bên cạnh nhẹ nhàng bôi lên lưng Ly Tâm.
Lúc này, Ly Tâm không tiếp tục phản kháng. Cô ngoan ngoãn nằm yên trên đùi Tề
Mặc để hắn bôi thuốc cho mình. Mặc dù động tác của hắn thô lỗ nhưng cô có thể
chịu đựng. Bây giờ Ly Tâm mới biết, so với đám thổ dân, Tề Mặc dịu dàng hơn
bao nhiêu lần. Nghĩ lại mới thấy, việc Tề Mặc làm cô đau đớn trước kia không
phải do hắn cố ý mà hắn sử dụng lực đạo hoàn toàn bình thường.
Nhìn những vết chấm đỏ trên người Tề Mặc, Ly Tâm im lặng một lát rồi đột ngột
lên tiếng: “Lão đại, tại sao anh lại cứu tôi?”