Đạo Tình – Chương 67: Bị bắt làm tù binh – Botruyen

Đạo Tình - Chương 67: Bị bắt làm tù binh

Một bóng đen lao thoăn thoắt trên cành cây nọ sang cành cây kia, rồi nhanh như
tia chớp nhảy xuống chiếc ô tô bánh xe tăng đỗ ở ngoài cùng. Mặc cho súng đạn
bắn không biết bao nhiêu phát vào người, mặc cho máu xối ra ướt đẫm toàn thân,
bóng đen đó dường như không biết đau đớn là gì. Hắn ngồi xổm trên nóc xe ô tô,
đấm mạnh vào trong ô tô.

Năm ngón tay hắn cứng như sắt, thậm chí còn sắc bén hơn lưỡi dao và có sức
mạnh vô cùng đáng sợ. Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, bóng hình
toàn thân đầy máu đó xé toang nóc ô tô, thò cánh tay dài vào trong túm người ở
bên dưới. Khi bị hắn lôi ra ngoài, chỉ thấy người trong tay hắn đã biến dạng,
toàn thân một màu máu đỏ. Cùng lúc đó, loạt đạn dày đặc bay đến, xé nát bóng
đen thành mảnh vụn.

Ly Tâm há hốc miệng nhìn cảnh tượng trên màn hình, bàn tay cô không ngừng run
rẩy khi cầm thiết bị liên lạc . Kẻ đó…rốt cuộc là thứ gì? Cảnh tượng vừa rồi
tàn nhẫn ngoài sức tưởng tượng của cô.

Thấy toàn thân Ly Tâm hơi run rẩy, Tề Mặc đặt một tay lên vai Ly Tâm giúp cô
trấn tĩnh. Hắn cất giọng trầm trầm: “Tiêu diệt toàn bộ”.

Sau khi Tề Mặc phát lệnh, tiếng súng ngày càng dữ dội hơn. Đạn pháo có trên ba
chiếc máy bay đủ hủy diệt một thành phố nhỏ, một mống cũng không chừa chứ đừng
nói là đám người này.

Trong chốc lát, lửa đạn sáng ngợp trời. Vũ khí loại nhỏ ngừng hoạt động,
nhường chỗ cho vũ khí loại lớn. Đạn pháo vừa bắn ra, cây cối ở khu vực xung
quanh đều bị hủy diệt. Mảnh đất màu trắng bạc một lúc sau biến thành màu cháy
đen. Không gian trống đến nỗi đám người biến dị không còn chỗ ẩn nấp.

Đến lúc này, Lập Hộ mới hơi hơi nhẹ nhõm. Cảnh tượng vừa rồi quả thực đáng sợ.
Những bóng đen đó có sức mạnh và sức kháng cự không thể tưởng tượng nổi. Lẽ
nào đây là người biến dị do bị nhiễm xạ? Nếu mảnh đất này thuộc về bọn họ thì
nhân loại không thể đặt chân đến đây cũng là chuyện dễ hiểu. Với sức mạnh của
loài dã thú đó, người bình thường khó có thể chống lại họ.

Tề Mặc mắt không rời khỏi màn hình, hắn ra lệnh: “Toàn lực canh phòng”.

“Lão đại, bên chúng tôi…”. Hắc Ưng mới nói một nửa câu, liên lạc đột nhiên
bị cắt đứt. Ly Tâm biết có chuyện không hay xảy ra, cô lập tức hét lên: “Hắc
Ưng, Hắc Ưng, trả lời đi, trả lời đi”. Hai bàn tay Ly Tâm gõ rất nhanh trên
bàn phím.

“Trấn tĩnh”. Tề Mặc lại nắm lấy vai Ly Tâm khi thấy hai tay cô hơi run rẩy.

Ly Tâm hít một hơi sâu, không đáp lời Tề Mặc. Cô tìm mọi cách liên lạc với Hắc
Ưng. Bình tĩnh, nói ra thì dễ nhưng thực hiện rất khó. Có điều, dựa vào tình
hình trước mắt, cô chỉ có thể bình tĩnh, buộc phải bình tĩnh.

“Không có tín hiệu. Chỗ Hắc Ưng bị mất toàn bộ tín hiệu”. Thử liên lạc với
thuộc hạ của Hắc Ưng mà không thành công, sắc mặt Ly Tâm trở nên rất khó coi.

Tề Mặc vẫn giữ thái độ lạnh lùng: “Kết nối lại đi”.

Ly Tâm cắn môi, tiếp tục liên lạc với Hắc Ưng. Đầu bên kia chỉ có tiếng tạp âm
rè rè như cũ. Ly Tâm tìm mọi cách cũng không thấy tín hiệu ở chỗ Hắc Ưng. Cô
cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm, ngẩng lên nhìn Tề Mặc lắc đầu. Phía Hắc Ưng
vừa rồi xảy ra đụng độ, bây giờ lại mất tín hiệu, không nói mọi người cũng có
thể đoán đã xảy ra chuyện gì.

“Lão đại, Hắc Ưng xảy ra chuyện rồi ạ?” Do hệ thống liên lạc kết nối ba bên,
Bạch Ưng cũng biết Hắc Ưng bị mất tín hiệu. Anh ta cất giọng đầy lo lắng.

“Hãy tập trung giải quyết chuyện của chú”. Tề Mặc không trực tiếp trả lời câu
hỏi của Bạch Ưng. Bạch Ưng liền vâng dạ. Tề Mặc ngừng một lát rồi nói lạnh
lùng: “Cho phép rút lui”.

Nghe Tề Mặc nói vậy, Lập Hộ ngẩng đầu nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt khó hiểu. Từ
trước đến nay, Tề Mặc chưa bao giờ ra lệnh “rút lui” hoặc “lùi lại”. Tề Gia
chỉ có tiến lên phía trước chứ không có chuyện lui lại phía sau. Hơn nữa, bọn
họ đi đến đâu cũng không một ai có thể ngăn chặn. Vậy mà không ngờ, Tề Gia
cũng có ngày phải rút lui.

“Vâng ạ”. Bạch Ưng rõ ràng sững sờ trong giây lát, nhưng vẫn nghiêm chỉnh tuân
lệnh.

Sau trận mưa đạn, màn đêm trở lại không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi vi
vu và tàn dư của lửa cháy trên mặt đất.

“Đi thôi”. Tề Mặc nhìn mảnh đất bị cháy đen, cất giọng lạnh lùng.

Ly Tâm vẫn còn chưa kịp phản ứng với câu nói của Tề Mặc. Cô đứng ngây người
nhìn Lập Hộ truyền đạt một loạt mệnh lệnh qua tai nghe. Ba chiếc máy bay nằm ở
giữa mở hết khoang sau, để xe ô tô lần lượt đi lên. Tất cả vũ khí cũng được
chuyển lên máy bay.

Đến lúc này, Ly Tâm mới hiểu ý Tề Mặc. Cô không cần đợi Tề Mặc nhắc nhở, lập
tức đánh tay lái, đưa chiếc xe chỉ hủy chui vào khoang sau máy bay.

Dưới đất vẫn giữ nguyên không khí yên lặng. Đám người biến dị dường như cũng
biết sợ, không thấy tiếp tục tấn công. Cả nhóm Tề Mặc nhanh chóng leo lên máy
bay. Ba chiếc máy bay đồng thời cất cánh, bay về phía Đông.

Ly Tâm ra khỏi chiếc xe chỉ huy, thấy máy bay không phải quay về mũi Hảo vọng
mà hướng đến phía Đông, cô bước tới hỏi Lập Hộ: “Đi tìm Hắc Ưng?”.

Lập Hộ gật đầu, gương mặt không dấu vẻ căng thẳng: “Hy vọng còn kịp”.

Do hai địa điểm cách nhau không xa, chỉ vài phút sau, máy bay của Tề Mặc đã
đến chỗ Hắc Ưng

Nhìn qua cửa sổ máy bay, Ly Tâm thấy bên dưới gần như bị thiêu rụi. Cây cổ thụ
bị đốn ngã và cháy đen, ô tô lai xe tăng đổ nhào trên mặt đất, chiếc xe chỉ
huy bị vỡ nát. Trong khi đó, hai chiếc máy bay chỉ còn lại bộ khung nham nhở.
Cảnh tượng trước mắt khiến Tề Mặc càng nhíu chặt lông mày.

“Hạ cánh”. Thấy máy bay cứ lượn đi lượn lại trên không trung, Tề Mặc liền ra
lệnh.

“Lão đại, chỗ này không dễ hạ cánh. Khoảng đất trống bên dưới bị hai chiếc máy
bay nằm chắn, không còn khoảng trống nào đủ để hạ cánh an toàn”. Người phi
công kính cẩn trả lời.

Ly Tâm lại đưa mắt nhìn xuống bên dưới, cô phát hiện môi trường ở nơi này
không giống với nơi cô vừa thám hiểm dù hai địa điểm cách không xa. Ở nơi này,
cây cối rất to lớn lại vô cùng rậm rạp, giống như độ nhiễm xạ không những
không gây tổn thương đến chúng mà ngược lại trở thành yếu tố nuôi dưỡng chúng.

Tề Mặc đi hai bước tới chỗ viên phi công. Hắn giơ tay túm người phi công ném
sang một bên rồi ngồi xuống vị trí lái máy bay. Chiếc máy bay đảo một vòng và
lao vút xuống một khoảng trống khá nhỏ ở bên dưới.

Tề Mặc đúng là lợi hại thật. Dưới mặt đất chỉ có một khoảng trống duy nhất lại
không lớn lắm, vậy mà Tề Mặc vẫn có thể hạ cánh. Hai chiếc máy bay còn lại
không còn chỗ đỗ xuống, đành phải quần thảo trên bầu trời. Hai máy bay trên
không trung bật hết đèn pha, chiếu sáng cho Tề Mặc.

Sau khi máy bay đáp xuống đất, cả nhóm người trang bị vũ khí từ đầu đến chân,
Tề Mặc cũng cầm loại súng tiên tiến nhất. Ly Tâm nghiến răng đón khẩu súng từ
tay Lập Hộ. Máy bay của nhóm Hắc Ưng bị hủy đến mức này, đây không phải là nơi
an toàn.

“Hãy nhớ đi phía trước tôi”. Tề Mặc lạnh lùng ra lệnh cho Ly Tâm. Ly Tâm không
nói một lời nào, từ từ mở cửa khoảng sau rồi nhảy xuống đất. Cô hiểu ý Tề Mặc,
khi cô đi đằng trước Tề Mặc, hắn sẽ luôn nhìn thấy cô, có thể bảo vệ cô. Nếu
cô ở phía sau hắn, một khi xảy ra nguy hiểm, Tề Mặc sẽ không phản ứng kịp
thời. Trong hoàn cảnh đối thủ là kẻ lợi hại như đám người biến dị, sai một ly
dễ đi xa cả ngàn dặm.

Lúc ra khỏi máy bay, mùi cháy khét lẹt xộc vào mũi khiến Ly Tâm nhíu mày. Đâu
đâu cũng thấy thi thể không còn nguyên vẹn. Máu nhuộm đỏ cả mặt đất bốc mùi
tanh ngòm, cảnh tượng kinh hoàng đến mức Ly Tâm dựng tóc gáy.

Tề Mặc đứng sát sau lưng Ly Tâm, vẻ mặt của hắn khó coi chưa từng thấy. Hắn
cất giọng trầm trầm: “Đi về phía trước”.

Từ trước đến nay Ly Tâm chưa từng chứng kiến cảnh tượng này bao giờ, dù cô đã
chuẩn bị tinh thần nhưng hai chân vẫn mềm nhũn. Nhìn thấy người của Tề Mặc nằm
rải rác ở đây, xác không còn nguyên vẹn, Ly Tâm xuất hiện một nỗi sợ hãi không
nói thành lời.

“Sức phá hoại kinh hồn thật”. Tề Mặc lên tiếng khi thấy cây cổ thụ bị đốn ngã
dưới đấy, trên thân cây có vết cào rõ mồn một.

“CÓ dấu vết gì không?” Lập Hộ đột ngột mở miệng hỏi.

“Không có ạ”.

“Không có ạ”.

Đám thuộc hạ liên tục lên tiếng. Mặc dù Lập Hộ không nói rõ nhưng mọi người
đều biết đường đi tìm thi thể Hắc Ưng.

“Ư…Ư…”. Một tiếng rên nhẹ như không thể nhẹ hơn vang lên trong không khí
yên tĩnh. Tất cả mọi người đều quay đầu về hướng phát ra tiếng động.

Người nằm dưới đất mặt bị cháy đen, cánh tay bị bẻ gãy, máu vẫn không ngừng rỉ
ra. Xem ra anh ta đang thoi thóp, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.

“Hắc Ưng đâu rồi?”. Tề Mặc đưa Ly Tâm tiến lại gần, hắn quỳ xuống đất cất
giọng lạnh lùng.

Người nằm dưới đất cố gắng hết sức mở mắt nhìn Tề Mặc. Anh ta nỗ lực thều
thào: “Tôi…không…biết”.

“Có phải một đám người trông rất quái dị tấn công các anh? Chúng có bao nhiêu
tên?”. Đoán người nằm dưới đất không còn gắng gượng được bao lâu nữa, Lập Hộ
hỏi thẳng vào trọng tâm.

“Vâng…có mấy…trăm tên…Chúng tôi…không phải…là đối thủ…Chúng
rất…đáng sợ…”.

Tề Mặc, Ly Tâm và Lập Hộ sững người. Chỗ bọn họ chỉ xuất hiện khoảng hơn hai
chục tên, nơi đó lại không có nhiều cây lớn mà còn không dễ chống trả. Ở đây
có nhiều người như vậy, rừng cây lại dày đặc giúp chúng dễ dàng ẩn nấp, chả
trách nơi này bị hủy diệt hoàn toàn.

“Các chú bao lâu…”. Tề Mặc còn chưa nói dứt câu, người nằm dưới đất liền tắt
thở. Tề Mặc thấy vậy trầm ngâm hồi lâu không lên tiếng.

“Tìm thấy không?”. Tề Mặc đứng dậy hỏi đám thuộc hạ vẫn đang tích cực tìm
kiếm.

“Không thấy ạ”. Không phát hiện ra thi thể của Hắc Ưng.

“Ở đây có bao nhiêu người của ta?”. Tề Mặc cất giọng vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt
hắn chứa đầy sát khí. Hắc Ưng đi theo Tề Mặc bao nhiêu năm, lại là người hắn
một tay đào tạo. Nếu quả thực Hắc Ưng bỏ mạng ở nơi này, hắn sẽ san bằng khu
vực bằng bất cứ giá nào.

“Tổng cộng có một trăm ba mươi mốt người. Bảy người mất tích, trong đó có Hắc
Ưng”. Đám thuộc hạ nhanh chóng thống kê xác chết rồi báo cáo con số với Tề
Mặc. Mặc dù có thi thể không hoàn chỉnh nhưng họ vẫn có thể nhận ra đồng đội.

Lập Hộ và Ly Tâm ngẩng đầu nhìn nhau, ánh mắt họ lóe lên tia hy vọng. Chỉ cần
Hắc Ưng còn sống, không biết chừng sẽ không xảy ra vấn đề gì.

“Đối phương có tổng cộng một trăm bảy mươi lăm thi thể”. Nghe báo cáo, Tề Mặc
càng nhíu chặt đôi lông mày.

Ly Tâm đưa mắt liếc nhìn xung quanh, tình cờ bắt gặp một xác chết cách chân
của cô không xa. Thông qua ánh đèn sáng, Ly Tâm mới nhìn rõ bộ dạng người
chết.

Người này ít nhất cao hai mét, toàn thân đều có vết đạn bắn. Người chết để
ngực trần, chỉ quấn một miếng da thú ở phần thắt lưng. Hắn có mười ngón tay
dài sắc nhọn như loài báo. Móng tay hắn vừa vừa dài vừa đen sì. Móng chân của
hắn cũng vậy, tuy không dài bằng tay nhưng cũng sắc nhọn đáng sợ.

Người biến dị có cơ bắp rắn chắc, tráng kiện hơn người bình thường. Toàn thân
hắn được phủ một lớp lông dày. Ngũ quan của hắn đúng là ngũ quan con người,
nhưng là bản phóng đại.

Ly Tâm không biết nên gọi loại người này là thổ dân địa phương hay người biến
dị. Cô vừa định quay đầu lại thì đột nhiên phát hiện ra một thiết bị thông tin
rất nhỏ nằm ở trên mặt đất bên cạnh xác chết người biến dị. Ánh mắt Ly Tâm
dừng lại ở thiết bị trong giây lát. Nếu cô không nhầm, đây chính là máy liên
lạc của Hắc Ưng. Thiết bị này do Lập Hộ chế tác lại, không chỉ có tác dụng
liên lạc mà còn có thể ghi âm. Những lời nói cuối cùng của Hắc Ưng chắc chắn
sẽ được lưu lại ở trong đó. Nghĩ đến đây, Ly Tâm lập tức đứng dậy.

Ly Tâm đưa mắt nhìn sang bên này thấy đám người của Tề Mặc đứng thành vòng
tròn, bên kia là thiết bị thông tin chỉ cách cô hai bước chân. Ly Tâm ngẩng
đầu thấy Tề Mặc đang dặn dò đám thuộc hạ, cô liền bước một bước về phía thiết
bị thông tin. Có bao nhiêu người đứng ở đây bảo vệ cô, Ly Tâm chỉ ra khỏi phạm
vi một chút chắc cũng không xảy ra vấn đề gì. Bản thân Ly Tâm là người thận
trọng, cân nhắc kỹ tình hình mới ra tay là tác phong xưa nay của cô.

Bước dài hai bước tới chỗ có thiết bị thông tin, Ly Tâm liền cúi xuống nhặt
chiếc máy. Ở đằng sau, Tề Mặc cảm nhận thấy cử động của Ly Tâm, hắn quay đầu
quát cô: “Em làm gì vậy?”. Vừa nói, hắn đi về phía cô.

Ly Tâm trả lời: “Thiết bị liên lạc của Hắc Ưng”. Nghe Ly Tâm nói vậy, cả nhóm
người liền quay lại nhìn, ánh mắt họ ánh lên tia hy vọng. Tìm được thiết bị
thông tin của Hắc Ưng có lẽ sẽ biết chuyện xảy ra với anh ta.

Ly Tâm nói dứt câu, chuẩn bị đứng thẳng dậy, người biến dị toàn thân đầy vết
đạn nằm dưới chân cô đột nhiên mở mắt trừng trừng. Ly Tâm phản ứng nhanh vừa
lùi lại phía sau vừa há miệng định hét lên.

Nhưng chỉ trong giây lát, người biến dị ngồi bật dậy, túm lấy cánh tay Ly Tâm
và quăng cả người cô đi xa.

“Vẫn còn sống”. Ly Tâm lúc này mới mở miệng hét lớn.

Sự việc xảy ra trong tích tắc. Tề Mặc tiến gần đến chỗ Ly Tâm. Khi Ly Tâm bị
quăng đi, hắn không kịp nghĩ ngợi, lao lên giơ tay túm lấy cô. Tuy nhiên, do
lực ném quá mạnh, Tề Mặc chỉ nắm lấy bộ quần áo chống nhiễm xạ của Ly Tâm và
xé toạc một mảnh, còn cô bay qua đầu mọi người, về phía cây cổ thụ chưa bị phá
hủy.

Ở trên không trung, Ly Tâm cũng không nghĩ ngợi, đưa tay ném chiếc máy thông
tin về phía Tề Mặc, người cô không bị khống chế bay về phía trước.

Tề Mặc không bắt được Ly Tâm. Thấy đám Lập Hộ vừa đi tới chắn ngang đường của
hắn, Tề Mặc liền bám lấy vai Lập Hộ, lấy đà bay qua đám thuộc hạ, phóng đi
theo Ly Tâm.

Sự việc xảy ra chỉ trong giây lát, lúc này đám Lập Hộ mới có phản ứng, dùng vũ
khí hạng nặng nã đạn liên hồi vào người biến dị đang ngồi trên mặt đất. Người
biến dị bị xé thành hai mảnh ngay lập tức. Sau đó, cả nhóm người vội vàng đuổi
theo Tề Mặc.

Mặc dù bị ném bay đi trong không trung, nhưng Ly Tâm không phải người bình
thường. Kể cả khi chưa sống cùng Tề Mặc, lúc cần bình tĩnh Ly Tâm tuyệt đối có
chừng mực. Cảm thấy thân thể đang rơi xuống, Ly Tâm liền cuộn người để tránh
bị thương bởi các cành cây đang chìa ra.

Người Ly Tâm va quệt vào cành lá trong lúc rơi xuống. Cô không nghĩ ngợi liền
giơ tay túm lấy cành cây. Sau khi bị trượt hai lần, cuối cùng Ly Tâm cũng túm
được một cành khá lớn, cả người cô lơ lửng trên không trung.

Ly Tâm còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cô cúi xuống dưới bắt gặp một cặp mắt
xanh lục nhìn cô chăm chú, đó là người biến dị.

“Tề Mặc”. Ly thét lên kinh hoàng. Đối diện với đôi mắt màu xanh lục dị thường,
Ly Tâm nghĩ đến Tề Mặc trước tiên. Lúc này, người biến dị túm lấy cành cây,
leo thoăn thoắt lên chỗ Ly Tâm. Chỉ trong chốc lát, hắn đã leo đến chỗ Ly Tâm
đang bị treo lủng lẳng. Tim Ly Tâm như rớt khỏi lồng ngực. Người biến dị vừa
leo lên cành cây Ly Tâm đang túm lấy, cô liền thả tay để toàn thân rơi tự do
xuống dưới.

Người biến dị thấy Ly Tâm rơi xuống, hắn liền nhảy xuống theo Ly Tâm. Cùng lúc
này, Tề Mặc đuổi kịp đến. Chứng kiến cảnh tượng trên, Tề Mặc lập tức nổ súng
vào người biến dị đang lao xuống bắt Ly Tâm. Vừa bắn, Tề Mặc vừa phi nhanh đến
gốc cây để đỡ Ly Tâm.

Người biến dị bị trúng đạn, máu từ người hắn tuôn ra xối xả. Do trong lúc cả
hai cùng rơi xuống, cơ thể Ly Tâm vừa vặn che chắn đúng bộ phận quan trọng của
người biến dị. Tề Mặc lại sợ bắn phải Ly Tâm nên người bị dị chỉ bị trúng đạn
ở ngực và bắp tay, không gây nguy hiểm đến tín mạng.

Vết thương khiến người biến dị càng hung hãn hơn. Hắn nhanh như tia chớp giơ
tay túm lấy Ly Tâm, đồng thời nhân đà tung cước về phía Tề Mặc ở bên dưới.

“A…Tề Mặc, cứu tôi”. Ly Tâm bị túm chặt cổ, một lực đạo rất mạnh nhấc cô lên
cao. Thân hình cô sắp chạm mặt đất đột nhiên bị kéo lên trên, Ly Tâm hoảng sợ
hét lớn.

Đồng thời, Ly Tâm điều khiển chiếc nhẫn trên tay đâm về phía người biến dị.
Lúc này, ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ tính bằng giây. Ở vào thời
khắc then chốt, đầu óc Ly Tâm tỉnh táo lạ thường.

Người biến dị có cánh tay dài và sức mạnh kinh hồn. Dù Ly Tâm dùng toàn lực để
đâm cũng không có một chút tác dụng. Cô bị người biến dị túm gáy lôi đi nên tư
thế không mấy dễ dàng.

Ở bên dưới Tề Mặc chậm một bước. Khi bị người biến dị tung một cước về phía
hắn, Tề Mặc phản ứng kịp thời túm cành cây khô ở bên cạnh, lộn người tránh
được cú đá thần sầu đó.

Hai chân Tề Mặc vừa chạm đất, tiếng thét thảm thương của Ly Tâm vọng đến tai
hắn. Tề Mặc ngẩng đầu, thấy người biến dị một tay túm gáy Ly Tâm bay qua cành
cây bên cạnh rồi nhảy xuống đất và chạy nhanh về phía rừng rậm. Ánh mắt Tề Mặc
lạnh lẽo đến mức đáng sợ, hắn lập tức đuổi theo người biến dị và Ly Tâm.

Lúc này, nhóm của Lập Hộ mới chạy tới nơi. Bọn họ chỉ thấy bóng hình Tề Mặc
thấp thoáng rồi biến mất hoàn toàn, tiếng thét của Ly Tâm từ phía xa dội về,
tất cả mọi người đều tái mét mặt trong chốc lát.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.