Vùng núi Cape là khu vực núi non trùng điệp trải dài 7000 km. Đây là vùng núi
không quá nổi tiếng ở châu Phi nhưng cũng được nhiều người biết. Do địa thế
hiểm trở và hoang dã, bàn chân con người hầu như chưa từng tiến sâu vào vùng
đất rộng lớn này.
Ở mũi Hảo Vọng, điểm khởi đầu của dãy núi Cape, Tề Mặc nhìn đám thuộc hạ trang
bị súng ống đầy mình trước mặt. Hắn chỉ tay lên tấm bản đồ cất giọng trầm
trầm: “Chia thành hai hướng tìm kiếm. Hắc Ưng dẫn đội một, Bạch Ưng chỉ huy
đội hai. Hai chú hãy tiến vào từ hai hướng Đông Tây, các chú hãy tự chọn nhân
lực”.
Tộc trưởng Bunu chỉ cung cấp vị trí đại khái, khu vực tìm kiếm có phạm vi lên
đến hàng trăm km, trong khi đó khoáng thạch chỉ được phát hiện ở cự ly gần. Do
đó, Tề Mặc buộc phải sử dụng biện pháp nguyên thủy nhất, cử người và máy móc
trực tiếp dò tìm.
Hắc Ưng vừa từ Đông Nam Á bay sang lập tức nhận lệnh. Bạch Ưng đưa mắt nhìn Ly
Tâm: “Cô hãy phụ trách công tác thông tin liên lạc, đừng để xảy ra vấn đề gì”.
Ly Tâm cho rằng cô sẽ cùng Tề Mặc và Lập Hộ ở vòng ngoài quan sát tình hình và
phụ trách truyền tin. Thấy mọi người đeo mặt nạ kín mít, Ly Tâm cất giọng
nghiêm túc: “Không thành vấn đề”. Đây là sở trường của cô nên cô có thể mạnh
dạn đảm bảo.
Tề Mặc gật đầu: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Hắc Ưng và Bạch Ưng đồng thanh lên tiếng: “Chuẩn bị xong rồi ạ”.
“Xuất phát”. Mấy chiếc máy bay cất cánh, bay về phía vùng núi Cape.
“Chúng ta đi đâu đây?”. Ly Tâm tỏ ra ngạc nhiên khi Tề Mặc đưa cô lên máy bay,
chiếc máy bay của hắn cùng khởi hành về hướng đó.
Tề Mặc vừa quan sát dải núi phía dưới qua chiếc ống nhòm quân dụng vừa cất
giọng trầm trầm: “Tới khu vực trung tâm nhất”.
Ly Tâm bất giác co rút miệng khi nghe câu trả lời của Tề Mặc. Cô còn tưởng cô
sẽ được ở lại mũi Hảo Vọng theo dõi tình hình từ xa. Ly Tâm hiển nhiên quên
mất giá trị của Tei, đây thứ quý giá đến mức Tề Mặc phải đích thân xông vào
khu vực trung tâm. Nhìn vầng mây trắng bên ngoài cửa sổ máy bay, Ly Tâm lắc
đầu bất lực. Bây giờ cô muốn trốn tránh cũng không được, oán trách càng vô
dụng, điều duy nhất cô có thể làm là đối mặt với hoàn cảnh. Khi biết bản thân
không thể nào thoát khỏi cục diện hiện tại, Ly Tâm dần dần không còn cảm giác
bất an và lo sợ.
Mấy chiếc máy bay phân tán bay về mọi nơi trong không trung. Nhìn đất đen sì ở
dưới chân, Ly Tâm bất giác nhíu mày. Cô ngẩng đầu quan sát bốn xung quanh. Ở
nơi không xa là rừng cây cổ thụ cao tít lên trời, gió thổi lá cây xào xạc. Dải
núi dài có độ cao thấp khác nhau, một con sông nhỏ vắt qua sườn núi chảy xuống
dưới, nước sông trong đến mức nhìn thấy đáy. Dưới đất hoa nở rộ, khiến khu
rừng không còn vẻ đáng sợ mà mang lại cảm giác lạc vào thế ngoại đào nguyên.
“Ly Tâm, đừng đứng bất động ở đó, mau lại đây giúp tôi đi”. Lập Hộ gọi Ly Tâm
khi thấy cô mải ngắm nhìn bốn xung quanh.
Ly Tâm quay người, cô giật bắn mình khi thấy cảnh tượng phía sau. Chiếc máy
bay trông rất bình thường đang mở cửa khoang sau, để từng chiếc ô tô đi xuống.
Mấy chiếc ô tô trông rất quái dị, bánh xe không phải làm bằng lốp cao su bình
thường mà làm bằng xích sắt giống như bánh xe tăng. Ô tô đi đến đâu, cây cối
và hoa cỏ bị nghiền nát đến đó.
Một chiếc máy bay khác đang dỡ đạn pháo. Hai người đàn ông hợp sức mới bê nổi
khẩu pháo, vài người bên cạnh nhanh chóng lắp xong vũ khí, Ly Tâm bất giác sờ
mũi khi chứng kiến cảnh đó. Tề Mặc quả nhiên là nhà sản xuất vũ khí, đồ của
hắn nhiều như không phải mất tiền mua, hiện đại đến mức khiến người khác chỉ
còn biết há hốc mồm.
Ly Tâm đi đến bên Lập Hộ, cô còn chưa mở miệng, Lập Hộ chỉ tay lên chiếc máy
bay thứ ba: “Tất cả thiết bị thông tin đều ở trên đó. Cô hãy lên đó xem thế
nào và tiến hành lắp đặt đi”. Bạch Ưng không ở đây, đáng lẽ Lập Hộ là người
phụ trách thông tin liên lạc. Nhưng bây giờ có Ly Tâm nên Lập Hộ nhường Ly
Tâm, ai bảo cô giỏi hơn anh ta.
Ly Tâm đảo mắt về phía Tề Mặc đang đứng ở nơi cao nhất, chắp hai tay ra sau
lưng quan sát địa hình. Ly Tâm không nói một lời nào lập tức leo lên máy bay
đem thiết bị thông tin liên lạc xuống lắp đặt vào chiếc xe chỉ huy. Nếu cô
muốn quay về, muốn biết tung tích của Tùy Tâm, muốn gặp Tùy Tâm, ít nhất cô
cần phải bảo toàn mạng sống và thoát khỏi nơi này.
“Ly Tâm! Tôi là Hắc Ưng! Cô nghe thấy không? Cô nghe thấy không?”. Ly Tâm vừa
lắp đặt xong hệ thống thông tin, có tiếng Hắc Ưng vọng tới.
“Tôi nghe thấy rồi”. Ly Tâm bình thản trả lời. Đây chỉ là hành động liên lạc
thử mà thôi.
Hắc Ưng thông báo vị trí anh ta hạ cánh và môi trường xung quanh. Tiếp đó, đến
lượt Bạch Ưng gọi tới, cả ba bên kết nối hệ thống thông tin để có thể liên lạc
với nhau bất cứ lúc nào. Tộc trưởng Bunu nói nơi này rất nguy hiểm, mọi việc
cần hết sức thận trọng.
“Làm xong chưa?” Tề Mặc không biết đi đến từ lúc nào, lên tiếng hỏi Ly Tâm và
Lập Hộ.
Ly Tâm chỉ gật đầu không trả lời. Lập Hộ báo cáo: “Tất cả trang thiết bị đã
chuẩn bị xong. Xe thám hiểm sẵn sàng đợi lệnh”.
Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Xuất phát”.
“Rõ ạ”. Lập Hộ trả lời rồi điều chỉnh tai nghe, phát lệnh cho sáu chiếc xe ô
tô giống xe tăng đỗ ở phía trước. Chục giây sau, sáu chiếc nửa ô tô nửa xe
tăng tiến về sáu hướng. Lúc này, Ly Tâm mới biết đây là loại xe đặc biệt dùng
để thăm dò nguyên tố quý hiếm, nó có tính năng như một máy dò tìm.
Sau khi hoàn tất mọi công việc chuẩn bị, Lập Hộ cầm bộ quần áo chống bức xạ đi
về phía Tề Mặc: “Lão đại”.
Tề Mặc cất giọng lãnh đạm: “Đưa cho cô ta một bộ”.
Lập Hộ nhíu mày nhìn Ly Tâm: “Không có số nhỏ ạ”. Tổ hóa học của bọn họ vốn
không có phụ nữ, hơn nữa khi biết Ly Tâm không bị nhiễm xạ, Lập Hộ không thông
báo chuẩn bị đồ cho Ly Tâm. Bây giờ Tề Mặc đột ngột yêu cầu như vậy, trong tay
anh ta thật sự không có bộ nào thích hợp với thân hình nhỏ bé của Ly Tâm.
Tề Mặc nghe vậy liền tối sầm mặt. Lập Hộ vội lên tiếng: “Để tôi đi tìm bộ nhỏ
nhất”.
Ly Tâm ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang rồi lại cúi đầu nhìn bộ quần áo
chống bức xạ dầy bình bịch. Cô chỉnh lại thiết bị liên lạc đeo trên người. Dù
cô sợ bị nhiễm xạ hay không, có bộ quần áo phòng hộ vẫn hơn. Tuy Ly Tâm cảm
thấy ngán ngẩm khi thời tiết nóng bức như thế này nhưng dù sao sinh mạng vẫn
là quan trọng nhất.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Một ngày, hai ngày sau, tin tức Hắc Ưng và Bạch
Ưng gửi về đều là không tìm thấy khoáng thạch. Ở bên này, nhóm của Tề Mặc cũng
không có một chút tiến triển. Mấy chiếc nửa ô tô nửa xe tăng dò tìm kỹ lưỡng
đến từng cm trong phạm vi mười mấy km mà không phát hiện ra khoáng thạch Tei,
thậm chí đến khoáng thạch Titian cũng không thấy tăm hơi.
Tề Mặc chăm chú theo dõi hình ảnh được gửi về từ hệ thống định vị toàn cầu.
Sau khi phóng to, hắn phát hiện một điểm ở giữa dải núi có màu trắng bạc, khác
hẳn màu đất những nơi Tề Mặc từng đặt chân đến. Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi lên
tiếng: “Tiến về phía trước”.
Lập Hộ liền chỉ huy mấy chiếc xe đi thẳng về phía trước. Do chuẩn bị chu đáo,
toàn bộ vũ khí và xe cộ đều có thể di chuyển một cách dễ dàng.
Đến ngày thứ ba, nhóm của Tề Mặc dừng lại ở nơi có thổ nhưỡng màu xám bạc. Máy
dò tìm trên chiếc xe nửa ô tô nửa xe tăng đột nhiên phát tiếng kêu ầm ĩ. Tề
Mặc và Lập Hộ nhíu mày, sắc mặt hơi căng thẳng. Sau khi nghe một loạt báo cáo
qua chiếc tai nghe, Ly Tâm quay sang nói với Tề Mặc: “Khoáng thạch Tei”.
Ly Tâm vừa dứt lời, Hắc Ưng và Bạch Ưng cũng báo tin họ đã tìm ra khoáng thạch
chứa nguyên tố Tei.
Ly Tâm chăm chú quan sát hình ảnh từ hệ thống định vị trên màn hình. Vị trí
của Tề Mặc, Hắc Ưng và Bạch Ưng cách nhau mấy chục km. Tei nằm rải rác trong
một vùng đất lớn như vậy, Tề Mặc phát tài đến nơi rồi.
“Lão đại, hàm lượng Tei đạt đến 90%”. Nhận được báo cáo về hàm lượng Tei, Lập
Hộ không dấu vẻ kinh ngạc và vui mừng không từ ngữ nào hình dung nổi.
“Khoanh tròn phạm vi khu vực này”. Tề Mặc nhìn mảnh đất phủ một xám bạc trước
mặt, đáy mắt hắn ánh lên tia lạnh lẽo. Ly Tâm lập tức truyền đạt lại mệnh lệnh
của Tề Mặc.
Thấy trời sắp tối, Tề Mặc lên tiếng: “Tối nay chúng ta tiến hành khoanh tròn
khu vực có khoáng thạch. Chúng ta chỉ để lại vài người canh gác, toàn bộ những
người khác rút lui”. Vùng đất này có độ phóng xạ lớn, không thể ở lâu. Chỉ cần
nắm được địa điểm chính xác và phạm vi khu vực, những việc còn lại hắn sẽ điều
động chuyên gia đến giải quyết.
Nghe Tề Mặc nói ngày mai quay về, Ly Tâm liền nở nụ cười tươi. Cô tưởng đây là
một nhiệm vụ khó khăn, không ngờ hoàn thành dễ dàng như vậy. Có thể ung dung
quay về, cảm giác này tuyệt thật.
Lập Hộ đứng bên cạnh truyền đạt mệnh lệnh của Tề Mặc. Nhìn bộ dạng vui mừng
của Ly Tâm, anh ta bất giác mỉm cười: “Cô nhát gan thật đấy”.
Ly Tâm đáp lại: “Không phải tôi nhát gan, mà sinh mạng rất đáng quý”.
Nghe Ly Tâm nói vậy, Lập Hộ cười lớn: “Nghe cô nói cứ như chúng tôi kéo cô lên
núi dao, xuống biển lửa không bằng. Có ai đòi lấy mạng cô đâu cơ chứ?”
Ly Tâm nhìn Lập Hộ bằng ánh mắt coi thường: “Lẽ nào tôi nói không đúng?”
Lập Hộ lắc đầu cười nói: “Thời gian qua đúng là cô tình cờ liên tục gặp phải
một số chuyện, nhưng do thân thủ và phản ứng của cô không được tốt lắm nên cô
mới có cảm giác đó. Chúng tôi đâu phải sống cuộc sống liếm máu trên đầu lưỡi
dao, ngày tháng đó đã qua rồi”.
Nghe Lập Hộ nói vậy, Ly Tâm đưa mắt nhìn Tề Mặc, lúc này hắn đang chăm chú
quan sát việc kiểm trắc khoáng thạch Tei. Khoảng thời gian đầy kích thích cô
vừa trải qua không phải là ngày tháng liếm máu trên lưỡi dao? Nếu đúng như Lập
Hộ nói, không biết cuộc sống trước đây của Tề Mặc đáng sợ đến mức nào nữa?
Có lẽ cảm giác thấy Ly Tâm đang dán mắt vào mình, Tề Mặc đột ngột quay lại
nhìn cô. Ly Tâm lnở nụ cười rạng rỡ với hắn: “Lão đại, tôi đói rồi”. Hai ngày
nay do quá căng thẳng, Ly Tâm hầu như không ăn uống tử tế. Bây giờ nghe nói
ngày mai có thể quay về, cô thấy thư thái hẳn, cảm giác đói bụng cũng xuất
hiện.
“Em tự đi ăn”. Tề Mặc lạnh nhạt trả lời rồi lại quay người theo dõi số liệu
phân tích vừa được gửi đến.
Được sự đồng ý của Tề Mặc, Ly Tâm mỉm cười nhảy xuống khỏi chiếc xe chỉ huy.
Đồ ăn được giữ cẩn thận trên một chiếc ô tô bánh xe tăng. Đặc biệt sau khi
tiến vào khu vực phóng xạ, đoàn người càng phải thận trọng hơn. Họ tuyệt đối
không dám để xảy ra sơ suất, đến chuyện ăn uống cũng không thể tùy tiện.
Ly Tâm lên chiếc xe chở đồ ăn. Cô còn chưa kịp lấy thức ăn, đúng lúc phóng tầm
mắt ra ngoài cửa sổ, Ly Tâm đột nhiên phát hiện một hình bóng giống như tảng
đá cực lớn vụt qua. Ly Tâm sững người trong giây lát rồi đứng dậy.
Ly Tâm đặt thức ăn vào vòng tròn ở cuối xe. Lúc này, mấy chiếc xe ô tô bánh xe
tăng khác đi thăm dò khoáng thạch vẫn chưa quay về, vì vậy trước mặt Ly Tâm là
một khoảng trống rất rộng. Ly Tâm lặng lẽ quan sát nhưng không phát hiện một
động tĩnh nào. Cái bóng vừa rồi có tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức dường như
cô bị hoa mắt. Nhưng Ly Tâm biết, cô không thể bị hoa mắt, đôi mắt cô đã trải
qua huấn luyện đặc biệt, làm sao có thể bị lóa? Ly Tâm liền chạy như bay về
phía chiếc xe chỉ huy của Tề Mặc.
“Có thứ gì đó”. Ly Tâm lao vào trong xe, hét lớn với Tề Mặc. Thấy Tề Mặc và
Lập Hộ nghiêm nghị dõi theo hướng có vật vừa di chuyển, Ly Tâm biết Tề Mặc đã
phát hiện ra bất thường”.
“Canh phòng cẩn mật”. Tề Mặc lên tiếng, hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh bằng
ánh mắt lạnh lẽo.
Ly Tâm nhanh chóng ngồi vào vị trí thông tin liên lạc. Cô cùng một lúc truyền
đạt mệnh lệnh của Tề Mặc đến mấy chiếc ô tô bánh xe tăng và nhóm của Bạch Ưng,
Hắc Ưng.
Mấy chiếc xe nhận được lệnh lập tức bỏ nhiệm vụ đang tiến hành, quay về vị trí
ban đầu. Xe ô tô xếp thành một vòng ở ngoài cùng. Tất cả vũ khí đều chuẩn bị
sẵn sàng.
“Không biết là thứ gì, tốc độ nhanh quá”. Lập Hộ căng thẳng quan sát tình hình
xung quanh. Bóng hình to lớn đó không giống con người cũng không giống động
vật khác. Dù anh ta có cảm giác giống loài gấu, nhưng loài gấu có tốc độ nhanh
như tia chớp? Điểm này hoàn toàn vô lý.
“Thổ dân địa phương mà tộc trưởng Bunu từng nhắc đến”. Ly Tâm vừa thao tác
trên bàn phím vừa nói chen ngang. Do tín hiệu ở khu vực này rất yếu nên cô
không thể trinh sát vùng đất xung quanh. Hệ thống định vị toàn cầu hoàn toàn
vô tác dụng. Ly Tâm biết mình lực bất tòng tâm, cô chỉ có thể miễn cưỡng quan
sát ở cự ly gần xem có xảy ra bất trắc.
Vẫn không có động tĩnh. Tất cả mọi người ở trạng thái cảnh giác cao độ, bầu
không khí yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió thổi xào xạc. Màn đêm dần buông
xuống, mấy chiếc máy bay đều bật đèn pha, chiếu sáng một khu vực.
“Lão đại, lão đại”. Bạch Ưng đột ngột lên tiếng qua hệ thống thông tin. Giọng
nói anh ta chứa đựng sự lo lắng.
Tề Mặc hắng giọng: “Chuyện gì?”
“Người bên tôi không ngừng biến mất. Hai chiếc xe vẫn chưa thấy quay về, mất
tín hiệu liên lạc. Lão đại cẩn thận đấy”.
Bạch Ưng vừa nói xong, Hắc Ưng liền thông báo: “Lão đại, xảy ra chuyện rồi”.
Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Bình tĩnh, chú có nhìn thấy thứ gì không?”
“Con người, là con người, lớn hơn…”. Hắc Ưng còn chưa nói hết câu, mười mấy
bóng hình không giống con người cũng không giống động vật nhanh như tia chớp
lao về mấy chiếc xe ô tô ở chỗ Tề Mặc. Tề Mặc liền đập tay vào thiết bị thông
tin: “Nổ súng”.
Mấy nòng pháo ở vòng ngoài rung lên, phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Do tộc trưởng
Bunu nhắc nhở từ trước nên lần này, Tề Mặc không chỉ mang đến vũ khí loại hình
lớn có sức công phá kinh hồn mà cả vũ khí loại hình nhỏ chuyên nhằm vào đám
thổ dân. Chỉ trong chốc lát, những bóng đen xông đến bị đạn pháo xé nát người.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Lão đại, bên lão đại cũng bị à” Bạch Ưng nghe tiếng
súng nổ qua hệ thống liên lạc, bất giác cao giọng hỏi.
Cùng lúc đó ở phía Hắc Ưng vọng đến tiếng súng nổ kịch liệt. Tề Mặc càng tối
sầm mặt: “Cho các chú toàn quyền xử lý, hãy ứng phó cẩn thận”.
Bạch Ưng và Hắc Ưng đồng thanh vâng ạ. Trong tay bọn họ đều trang bị vũ khí
đầy đủ và máy bay rời khỏi mặt đất một cách nhanh nhất. Ở tình huống căng
thẳng như lúc này, tự xử lý là cách tốt nhất.
Ly Tâm chăm chú theo dõi toàn cảnh hiện trường trên màn hình. Ở bên ngoài,
những kẻ tấn công đợt đầu bị tiêu diệt, không khí yên lặng trong giây lát. Sau
đó, những bóng đen lại tiếp tục xông đến, đạn pháo súng ống hướng thẳng về họ
phát hỏa.
Chứng kiến cảnh những bóng đen xông lên không biết mệt mỏi như đàn kiến, Ly
Tâm hơi nhíu mày: “Lẽ nào họ không biết đường rút lui khi gặp khó khăn?”
“Đừng thương hại kẻ địch, nếu không người chịu thiệt chính là bản thân cô”.
Lập Hộ cất giọng lạnh lẽo bên tai Ly Tâm. Anh ta đứng sát cửa, tay cầm khẩu
súng lớn.
Ly Tâm còn chưa đáp lời, màn hình hiển thị đột nhiên rung nhẹ. Nhìn cảnh tượng
trước mắt, Ly Tâm hoảng sợ đến mức không thốt ra lời.