Đạo Tình – Chương 59: Đụng độ trên không trung (I) – Botruyen

Đạo Tình - Chương 59: Đụng độ trên không trung (I)

“Thông báo cho người của anh chuẩn bị đón hàng ở bên giới”. Jiaowen chưa lên
tiếng, Tề Mặc cất giọng trầm trầm.

Jiaowen quay sang chăm chú nhìn Tề Mặc: “Bây giờ chẳng nhận được một tin tức
nào, Feiyusi cũng không có cử động bất thường. Vậy thì…”.

Sắc mặt Tề Mặc không thay đổi: “Để đưa hàng vào một nơi bốn bề là biển cả như
đất nước này, ngoài đường biển ra chỉ có đường hàng không. Hãy giám sát chặt
chẽ các tuyến bay. Bọn chúng chỉ có thể đi theo con đường đó”.

Jiaowen bất chợt vỗ đùi đánh đét một tiếng rồi đứng dậy: “Tôi hồ đồ mất rồi.
Chuyện rõ như ban ngày tôi còn ngồi đợi tin làm gì chứ. Chúng ta chỉ cần lưu ý
điểm này là xong”.

Vận chuyển một lô hàng lớn tới Austrailia ngoài đường biển và hàng không,
đường bộ không có tác dụng. Đã được chứng thực sức mạnh của Tề Mặc trên biển,
Feiyusi chắc cũng biết rõ, vận chuyển bằng đường thủy chẳng khác nào tự tay
dâng hàng cho Tề Mặc. Vì vậy, bà ta chỉ có thể chọn đường hàng không.

Thấy Jiaowen đã hiểu ý, Tề Mặc ôm Ly Tâm đang ngủ say sưa đứng dậy: “Phát huy
mọi thế lực của anh, mở một đường bay tới Trung Đông. Dù sao chúng ta cùng cần
giao hàng tới Trung Đông theo đúng kế hoạch”.

Nghe Tề Mặc nói vậy, mọi sự do dự và lo lắng biến mất khỏi đầu óc Jiaowen. Anh
ta nhăn nhó: “Tề, anh chỉ làm khó người khác. Làm sao có thể tạo ra một đường
bay riêng ở đất nước này. Mượn đường bay ư? Oh my god, tôi đâu có tài giỏi đến
mức đó”.

Tề Mặc bế Ly Tâm đi ra ngoài, cất giọng lạnh lùng: “Đó là việc của anh”.

Hồng Ưng, Lập Hộ và Hoàng Ưng đi sau Tề Mặc quay sang nhìn Jiaowen bằng ánh
mắt thương hại. Tình hình bên Trung Đông rất phức tạp, mở đường bay qua bên đó
không phải là chuyện đơn giản. Đây chính là cái giá đắc tội Tề Mặc.

Thấy Hồng Ưng và Hoàng Ưng đi theo Tề Mặc ra ngoài, Lập Hộ an ủi Jiaowen:
“Jiaowen lão đại, khi nào về hãy đào tạo lại đám thuộc hạ của anh. Nếu chuyện
đưa nhầm người đi lại xảy ra một lần nữa, lão đại của chúng tôi có khả năng sẽ
càng gây khó dễ cho anh hơn”. Lập Hộ vừa nói vừa đi nhanh ra ngoài.

Jiaowen cười gượng sờ lên mũi. Ai bảo cô Ly Tâm đó chạy đến ngồi cùng đám
thuộc hạ của anh ta, hơn nữa có phải anh ta ra lệnh đưa Ly Tâm đi đâu. Sao Tề
Mặc có thể trút giận lên đầu anh ta. Jiaowen lắc đầu, hít một hơi sâu, cố áp
chế suy nghĩ khác trong lòng. Vụ này mà không nghĩ cách giải quyết êm đẹp, hủy
hoại thanh danh Tề gia. Không cần Tề Mặc cầm dao truy sát anh ta, anh ta sẽ tự
nhảy xuống Thái Bình Dương trước.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến buổi tối. Feiyusi vẫn không có
bất cứ động tĩnh nào. Bà ta giống như đến Australia để du lịch chứ không phải
tiến hành giao dịch. Có điều, động thái của Feiyusi phải là chuyện quan trọng
nhất đối với Tề Mặc và Jiaowen lúc này. Một khi không thể đoạt lại lô hàng sớm
hơn thì cứ ngồi đợi, thời khắc cuối cùng kiểu gì cũng tới, tảng băng dưới mặt
nước thế nào cũng nổi lên. Lại có sự trợ giúp toàn diện của Bộ quốc phòng, Tề
Mặc và Jiaowen không lo không tìm ra lô hàng.

“Lão đại, Bạch Ưng đến rồi ạ”. Năm giờ sáng sớm, Bạch Ưng đặt chân đến
Australia, mang theo huyết thanh mới sáng chế.

Tề Mặc ôm Ly Tâm ngồi trên ghế sofa, mở mắt nhìn Bạch Ưng đang cung kính trước
mặt. Bạch Ưng có khí chất nho nhã, ngoài gương mặt lãnh đạm ra, anh ta hoàn
toàn không giống một nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo.

“Lão đại, huyết thanh đây ạ”. Bạch Ưng hơi cau mày nhìn Ly Tâm ngủ say trong
lòng Tề Mặc. Hai tay anh ta cung kín đưa lọ thuốc cho Tề Mặc.

Tề Mặc gật đầu: “Giao cho Lập Hộ”. Lập Hộ tiến lại gần nhận lọ huyết thanh.

Bạch Ưng vẫn không rời mắt khỏi Ly Tâm: “Lão đại, cô ấy là…”

“Tề, mục tiêu xuất hiện rồi”. Bạch Ưng chưa nói hết câu, hệ thống liên lạc có
tiếng Jiaowen vọng đến.

“Mười hai chiếc máy bay chở hàng và sáu chiếc máy bay loại hình nhỏ. Chúng bay
đến đây từ hướng Tây Nam qua Thái Bình Dương”. Giọng nói Jiaowen không che dấu
sự phấn khích pha trộn cảm giác tanh máu.

Tề Mặc liền đứng dậy: “Đi thôi”. Lập Hộ và Hồng Ưng đứng bên cạnh Tề Mặc không
nói một lời, lập tức cùng hắn đi ra ngoài.

Trên bãi cỏ có vài chiếc máy bay nhỏ ngụy trang thành máy bay quân dụng cất
cánh bay về phía Thái Bình Dương.

Lúc này, trời bắt đầu sáng nhưng vẫn mặt trời vẫn chưa ló dạng. Trên nền trời
xanh biếc chỉ có vệt sáng lúc tỏ lúc mờ.

Theo dõi hình ảnh xuất hiện trên rada, Tề Mặc cau mày. Mười hai chiếc máy bay
vận tải chắc là chở toàn bộ lô vũ khí. Sáu chiếc máy bay loại hình nhỏ bên
cạnh, người khác không biết chứ hắn biết rõ, đó là máy bay chiến đấu thuộc lô
hàng hắn bán đi Trung Đông. Mặc dù máy bay đã được ngụy trang nhưng vẫn không
thể lọt qua cặp mắt hắn.

“Đó là máy bay chiến đấu loại hình mới nhất”. Bạch Ưng lên tiếng, anh ta phụ
trách lái chiếc máy bay có Tề Mặc. Đây là lô hàng mới nhất do tổ nghiên cứu
của anh ta phát minh. Anh ta biết rõ tính năng của chúng, đều là loại tiên
tiến nhất.

Bùm, không trung đột nhiên phát ra tiếng nổ lớn, một quả cầu lửa khổng lổ bay
xuống dưới, tóe ra vô số tia lửa như trận mưa hoa.

Tề Mặc sa sầm mặt khi chứng kiến cảnh đó. Chiếc máy bay vừa bị nổ tung là một
máy bay quân dụng ngụy trang trong đội của hắn bám theo từ một hướng khác. Vừa
rồi nếu hắn không nhìn nhầm, chiếc máy bay đó tiến lên phía trước, lọt vào
đúng tầm bắn của máy bay chiến đấu. Nó trở thành quả cầu lửa trong phút chốc.

Đang ngủ say trong lòng Tề Mặc, Ly Tâm bị giật mình tỉnh giấ bởi tiếng nổ lớn.
Cô ngồi thẳng người, ngoái đầu ngó bốn xung quanh.

“Tề, đây là loại máy bay chiến đấu gì mà bắn xa thế?” Jiaowen đang phụ trách
chỉ huy ở một chiếc máy bay khác hỏi qua hệ thống liên lạc. Gương mặt của
Jiaowen trên màn hình lộ vẻ kinh ngạc. Anh ta biết lô hàng của Tề Mặc lần này
có cả máy bay chiến đấu, nhưng anh ta không thể ngờ uy lực của nó lớn đến vậy,
chưa đầy một phút đã tiêu diệt gọn đối phương.

“Loại hình mới nhất. Tốt nhất anh nên tránh xa một chút”. Tề Mặc nói lạnh
lùng, mắt hắn vẫn không rời khỏi màn hình rada.

Trong lòng Tề Mặc, đến lúc này Ly Tâm mới có phản ứng. Nhìn qua cửa kính thấy
quả cầu lửa biến mất ở bên dưới, Ly Tâm bất giác rùng mình. Trong lòng cô cảm
thấy vô cùng kinh hãi. Vừa mới thoát khỏi cuộc chiến trên biển, bây giờ lại đọ
sức trên không trung với máy bay chiến đấu.

Từ trước đến nay, trong quan niệm của cô, nhà sản xuất vũ khí cùng lắm là sản
xuất ra súng ống, đạn pháo. Hôm qua nghe nói Tề Mặc sản xuất chiến hạm gì đó,
hôm nay lại là máy bay chiến đấu. Thật không thể tin nổi, lẽ nào đây mới là bộ
mặt thật của nhà sản xuất vũ khí quốc tế.

“Lão đại, đối phương yêu cầu nói chuyện”. Bạch Ưng đột nhiên nói chen vào.
Thấy tín hiệu kết nối nhấp nháy trên màn hình, Tề Mặc lên tiếng: “Nối máy”.
Cùng lúc đó, Jiaowen cũng ra hiệu Hoàng Ưng đang lái máy bay của anh ta cũng
kết nối thông tin để ba bên có thể đối thoại.

Vài giây sau, trên màn hình đột ngột xuất hiện gương mặt của Feiyusi. Tề Mặc
lạnh lùng ngồi tựa vào ghế đằng sau, tay hắn vô ý thức vuốt tóc Ly Tâm. Ly Tâm
mặc kệ hành động như đối xử với thú cưng của Tề Mặc, cô nép vào lòng hắn, mở
to mắt theo dõi cuộc hội đàm ba bên.

Thấy Tề Mặc và Jiaowen cùng xuất hiện trên màn hình hiển thị, Feiyusi sững
người trong giây lát rồi đột nhiên cười lớn: “Hóa ra là Tề lão đại và con trai
yêu quý của tôi. Thảo nào có người tự nhiên cản đường tôi. Tôi đã nói mà,
không biết ai to gan dám bao vây tôi, không ngờ lại là các anh”.

Jiaowen cười nhạt: “Sao hả? Bà tưởng chúng tôi chết rồi? Thật đáng tiếc, thủ
đoạn của bà không thể lấy mạng chúng tôi. Thảo nào bà dám ngông nghênh xuất
hiện công khai. Đúng là chẳng có đầu óc gì cả”.

Feiyusi mỉm cười, tao nhã dựa vào thành ghế. Bà ta cười nói: “Số con trai yêu
quý của tôi cũng lớn thật đấy. Tốn nhiều công sức như vậy mà anh vẫn thoát
khỏi. Anh khiến mẹ anh hao tổn tâm trí quá, đúng là chẳng hiếu thuận gì cả”.

Jiaowen vừa định tiếp lời, Tề Mặc giơ tay ngăn Jiaowen. Hắn đưa mắt nhìn
Feiyusi, cất giọng lạnh lẽo: “Bà muốn giết tôi? Feiyusi, bà to gan thật”

Thấy Tề Mặc mở miệng, Feiyusi mỉm cười lắc đầu: “No, no. Làm sao tôi dám động
đến Tề lão đại. Tôi chỉ nhắm vào con trai yêu quý của tôi thôi. Tề lão đại
đừng hiểu nhầm. Feiyusi tôi không có gan đó”.

Tề Mặc lên tiếng hỏi lại: “Vậy sao?”

“Tất nhiên rồi”. Feiyusi vội đáp: “Nhưng nếu Tề lão đại xuất đầu lộ diện giúp
con trai yêu quý của tôi. Đến lúc đó nếu bị ngộ thương, Tề lão đại cũng không
thể đổ tội cho tôi”.

Thấy bộ dạng của Feiyusi như không thèm để ý đến tình thế trước mắt, Tề Mặc
hắng giọng: “Tôi không có thời gian nhiều lời với bà. Bà sẽ tự trả lại lô hàng
cho tôi, hay là tôi phải đích thân ra tay đoạt lại?”.

Feiyusi nghe xong nhìn thẳng vào Tề Mặc: “Tề lão đại thẳng thắn thật. Được
thôi, anh đã nói trắng ra như vậy, tôi cũng không còn gì để bàn. Nếu anh có
bản lĩnh thì hãy qua đây lấy đi”. Vừa nói bà ta vừa nhếch mép, gương mặt lộ vẻ
cao ngạo và miệt thị.

Thần sắc Jiaowen đột nhiên lạnh lùng đến mức đáng sợ. Anh ta nói chậm rãi từng
từ một: “Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Nụ cười trên môi Feiyusi càng rộng hơn, bà ta nhìn Jiaowen: “Không cần khách
sáo. Thật ra tôi cũng muốn xem các anh có bản lĩnh gì để đoạt lại lô hàng”.
Nói xong, Feiyusi liền cắt đứt liên lạc với Tề Mặc và Jiaowen.

“Tề, anh yểm hộ tôi”. Jiaowen nghiến răng nói với Tề Mặc, sắc mặt anh ta đầy
nộ khí.

Tề Mặc liền lên tiếng: “Khoan đã”.

“Tề?”, Jiaowen cau mày nhìn Tề Mặc.

Tề Mặc chăm chú theo dõi tuyến bay và đội hình của Feiyusi. Bạch Ưng mở miệng,
giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Jiaowen lão đại. Thứ đáng giá nhất của lô hàng
này là mấy chiếc máy bay chiến đấu. Đây là loại hiện đại nhất trên thế giới
hiện nay. Máy bay chúng ta đang lái không thể sánh bằng sáu chiếc đó. Bất kể
về tốc độ, tầm bắn hay độ chuẩn xác, chúng ta đều không bằng họ. Mạo hiểm xông
lên sẽ bị họ tiêu diệt ngay”.

Jiaowen nghe xong trầm ngâm, chăm chú nhìn lên màn hình rada. Tề Mặc cũng
không lên tiếng. Vì người mua lô hàng lần này ở Trung Đông, họ lại đặt mua
trang thiết bị tiên tiến nhất trên thế giới. Do đó lô hàng rơi vào tay bất cứ
kẻ nào khác cũng là chuyện không hay.

“Shit. Tôi lập tức đi điều hỏa lực mạnh hơn để đối phó với chúng”. Jiaowen cất
giọng lạnh lùng. Trên đời này không có thứ gì là vô địch. Loại vũ khí này lợi
hại, tự nhiên sẽ có loại khác càng ác chiến hơn. Anh ta không tin không có
cách nào áp chế Feiyusi.

Tề Mặc quan sát mười tám chiếc máy bay của Feiyusi qua màn hình hiển thị. Hắn
nói với Jiaowen: “Anh hãy nhìn rõ đường cự ly của họ bây giờ”.

Tề Mặc vừa dứt lời, không chỉ Jiaowen, cả Ly Tâm cũng nhướng mắt nhìn lên màn
hình. Mười hai chiếc máy bay vận tải xếp thành vòng tròn bay về phía trước.
Trong khi đó, sáu chiếc máy bay chiến đấu loại hình mới nhất bám sát máy bay
vận tải. Khoảng cách giữa hai chiếc máy bay nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.

Ly Tâm thấy vậy bất giác sờ mũi. Thế này có nghĩa là gì? Trên màn hình khác,
gương mặt Jiaowen tỏa ra luồng sát khí đáng sợ.

Tề Mặc chậm rãi lên tiếng: “Ở khoảng cách gần như thế này, nếu phá hủy bất cứ
một chiếc máy bay chiến đấu nào, máy bay chở hàng bên cạnh cũng không chịu nổi
sự tấn công. Trong máy bay chở hàng không chỉ có súng ống mà cả đạn pháo. Nếu
bị nổ ở cự ly gần, sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, tất cả đều bị hủy diệt”.

Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm liền gật đầu: “Thế thì tốt quá, có thể giải quyết
hết bọn chúng mà không tốn nhiều công sức”. Hóa ra vấn đề đơn giản như vậy,
không biết Tề Mặc và Jiaowen còn lo lắng điều gì?

Tề Mặc cúi đầu nhìn chằm chằm Ly Tâm, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo. Ly Tâm bất
giác rùng mình: “Quá đơn giản đúng không?”.

“Đúng là rất đơn giản. Nhưng mục đích của tôi là lô vũ khí, chứ không phải đám
người đó”. Tề Mặc nói rành mạch từng từ một.

Ly Tâm đột nhiên cứng họng. Feiyusi giở thủ đoạn khiến Ly Tâm vừa bị hoảng hồn
vừa chịu nhiều vất vả. Cứ nghĩ đến bà ta là Ly Tâm bốc hỏa trong đầu. Vì vậy,
Ly Tâm chỉ muốn giải quyết đối phương cho hả giận, cô hoàn toàn quên mất mục
đích tìm lại lô hàng của Tề Mặc.

Không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tức giận của Tề Mặc, Ly Tâm vặn vẹo người rồi
chúi đầu vào ngực Tề Mặc. Chết rồi, suy nghĩ của cô chứng tỏ cô không hề quan
tâm đến chuyện của Tề Mặc.

Tuy Ly Tâm cảm thấy cô không làm sai điều gì, nhưng ở góc độ Tề Mặc, cô phạm
sai lầm lớn. Tề Mặc là ma vương độc đoán đến mức cực đoan. Hắn luôn coi mình
là mặt trời, mọi thứ bao gồm cả mặt trăng đều chuyển động xung quanh hắn. Nếu
hắn biết một ngôi sao nhỏ nào đó coi thường sự tồn tại của hắn, ngôi sao nhỏ
đáng thương chắc chắn sẽ biến mất trên bầu trời.

Uỵch. Tề Mặc túm cổ áo Ly Tâm ném người cô xuống đất. Ly Tâm ngồi phịch trên
nền máy bay. Tề Mặc khống chế lực đạo tương đối chuẩn. Cả người cô chỗ nào
cũng bị thương, chỉ mông là không bị thương. Tuy không quá đau nhưng cú ném
cũng đủ khiến cô ê ẩm cả người.

Lập Hộ nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt thương hại, anh ta lắc đầu nói khẽ: “Đáng
đời”. Nói xong Lập Hộ quay sang hỏi Tề Mặc: “Tấn công từ xa không được. Nếu
tiến lại gần sẽ bị họ tiêu diệt. Lẽ nào chúng ta buộc phải để họ tới đích. Bên
dưới là địa điểm giao hàng, một khi họ giao hàng thành công chúng ta không thể
làm gì khác”.

Trong giới buôn bán vũ khí có quy tắc riêng. Nơi nào xảy ra vấn đề thì giải
quyết ở nơi đó, không được dây dưa đến người khác. Lô hàng hiện nằm trong tay
Feiyusi, Tề Mặc có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để đoạt lại. Nhưng một khi
hàng đã giao vào tay người mua, lô hàng sẽ chính thức thuộc về người đó vì họ
bỏ tiền mua chính đáng. Tề Mặc động thủ đồng nghĩa với việc hắn vi phạm quy
tắc.

Lời nhắc nhở của Lập Hộ chính là trọng tâm của vấn đề. Tất cả mọi người đều im
lặng nhìn Tề Mặc, chờ đợi mệnh lệnh của hắn. Jiaowen tuy cũng là lão đại,
nhưng anh ta không thạo về nguyên lý và cách vận dụng vũ khí, đặc biệt là vũ
khí tối tân. Vì vậy, ở vào tình huống này anh ta phải nghe theo sự chỉ đạo của
Tề Mặc.

Tề Mặc chăm chú theo dõi màn hình rada. Hắn cất giọng trầm trầm: “Gây nhiễu
tín hiệu, chuẩn bị đột nhập lên máy bay”.

Tề Mặc vừa dứt lời, những người xung quanh đứng sững sờ. Mệnh lệnh của hắn
thoạt nghe qua có vẻ dễ như trở bàn tay. Nhưng đây là máy bay chiến đấu đời
mới nhất. Gây nhiễu tín hiệu rồi đột nhập vào máy bay? Đây quả là một ý nghĩ
ngông cuồng.

“Gây nhiễu kiểu gì?” Jiaowen lên tiếng sau một vài phút im lặng.

Bạch Ưng liền gật đầu: “Vấn đề nằm ở chỗ đó. Đường đi của lô máy bay chiến đấu
này là được điều khiển bằng vi tính, độ nhạy cảm và xác suất phân biện đều ở
mức cao nhất, vì vậy không thể chịu đựng bất cứ sự gây nhiễu nào. Một khi bị
động đến, tất cả sẽ xảy ra vấn đề. Đây chính là nhược điểm duy nhất của nó.
Nhưng cũng vì điểm quan trọng này, chúng tôi mới lập ra tầng tầng lớp lớp phần
mềm bảo vệ, gây nhiễu là công việc vô cùng khó khăn”.

Bạch Ưng nói xong, mọi người trầm mặc một hồi. Bạch Ưng là tiến sỹ về máy móc
và vi tính. Lời nói của anh ta có quyền uy nhất định. Hơn nữa, phần mềm bảo vệ
do tổ của anh ta tạo ra. Anh ta nói rất khó có nghĩa là khó khăn thật sự.

“Lại đây”. Ly Tâm đứng dậy, thấy đám đàn ông mặt mày nghiêm túc bàn luận mà
không chú ý đến cô, cô lặng lẽ chuồn ra đằng sau. Bây giờ là thời điểm căng
thẳng, nếu Tề Mặc không thuận tai vừa mắt gây khó dễ cho cô, cô sẽ bị lỗ lớn,
tốt nhất tránh đi thì hơn. Ai ngờ mới rón rén đi hai bước, giọng nói lạnh lùng
không một chút tình cảm của Tề Mặc khiến Ly Tâm giật bắn mình.

Quay đầu lại bắt gặp Lập Hộ và Bạch Ưng chăm chú nhìn mình, Ly Tâm trừng mắt
với họ và chậm rãi bước về phía Tề Mặc.

Thấy cử động của Ly Tâm chậm như rùa, Tề Mặc bất giác cau mày. Ly Tâm liền
tươi cười rạng rỡ và lao về phía hắn. Tề Mặc giơ tay ôm eo Ly Tâm, kéo cô ngồi
lên đùi mình. Sau đó, hắn chỉ tay vào máy vi tính đã được Bạch Ưng mở sẵn:
“Phá giải hoặc gây nhiễu. Nếu cô thành công sẽ xí xóa tất cả. Không thành
công, tội càng nặng thêm”.

Ly Tâm tái mét mặt, chăm chú nhìn một loạt thông số trên màn hình. Bí mật quân
sự không nói làm gì, đây còn là công nghệ cao. Nếu cô biết, cô cũng chẳng cần
ngồi đây để bị hành hạ. Ly Tâm quay đầu trừng mắt với Tề Mặc: “Anh nói đùa gì
thế. Anh nghĩ tôi biết mấy thứ này sao?”.

Tề Mặc không nhìn Ly Tâm, đưa tay bẻ cổ Ly Tâm quay về đằng trước. Hắn nói
lạnh lùng: “Cô không có sự lựa chọn nào khác, muốn chết ở đây hay là sống
tiếp, tùy cô chọn”. Lời nói của hắn băng giá đến mức khiến Ly Tâm nổi da gà.

Bạch Ưng ở bên cạnh thấy Ly Tâm nhăn nhó nhìn màn hình vi tính, anh ta hơi
nhíu mày. Đây là phần mềm do những người tài giỏi nhất dưới trướng anh ta tạo
ra. Nếu dễ dàng bị phá giải hay gây nhiễu, anh ta chỉ còn nước rời khỏi Tề Mặc
về quê cuốc đất. Không biết cô Ly Tâm này có bảnh lĩnh gì, có thể phá giải hay
không?

“Cô được không đó?”. Ở một chiếc máy bay khác, Jiaowen cũng mở to mắt nhìn Ly
Tâm. Máy bay chiến đấu có tốc độ rất nhanh. Máy bay chở hàng tuy không nhanh
như máy bay chiến đấu nhưng cũng không quá chậm. Nếu Ly Tâm không thể phá giải
trong vòng nửa tiếng đồng hồ, mọi việc coi như xong.

Ly Tâm căng mắt nhìn thông số trên màn hình, cô nghiến răng kèn kẹt. Ly Tâm
không biết phá giải mấy thứ này. Vậy mà Tề Mặc còn dùng mạng sống để uy hiếp
cô, đúng là đáng ghét.

Hoàng Ưng đang lái máy bay của Jiaowen thấy Ly Tâm mãi không trả lời, anh ta
động viên: “Cô cứ coi như cô phá giải phần mềm đó để ăn trộm đồ là được”.

Jiaowen nghe nói vậy nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc: “Hóa ra là kẻ
trộm. Để xem cô có bản lĩnh gì?”

“Anh dám coi thường tôi?”. Ly Tâm nghiến răng hướng về Jiaowen, thần sắc vô
cùng dữ tợn.

Jiaowen nhún vai nói: “Lẽ nào cô có thực lực khiến tôi không thể coi thường?”

“Đừng nhiều lời nữa, làm nhanh lên”. Tề Mặc cất giọng đầy tức giận, cắt ngang
hai người.

Ly Tâm lườm Jiaowen, hai bàn tay cô lập tức múa trên bàn phím. Cô hét với Tề
Mặc: “Tránh ra, để tôi tự ngồi”.

Tề Mặc nghe vậy mặt hơi sa sầm. Thấy tay Ly Tâm không ngừng chuyển động trên
bàn phím, hắn liền đứng dậy nhường chỗ cho Ly Tâm. Đám thuộc hạ đứng sau lại
một lần nữa rớt mắt kính.

“Mẹ nó”. Ly Tâm chửi bậy bất chấp Tề Mặc đang đứng sau. Trước đây cô là một
người phụ nữ lịch thiệp. Kể từ khi gặp Tề Mặc, Ly Tâm trở thành người thô lỗ
hay chửi bậy. Lúc này, cô đang giận điên người, gương mặt lộ rõ sát khí. Một
người dùng mạng sống uy hiếp cô, một người coi thường cô, khiến Ly Tâm tức
chết đi được. Bất kể là công nghệ cao đến mức nào, Ly Tâm đều coi là đối tượng
cô phải ăn trộm để giải quyết. Sinh mạng quan trọng hơn cả, đây cũng là nhược
điểm của Ly Tâm.

Thấy Ly Tâm bắt đầu xâm nhập vào phần mềm điều khiển mấy chiếc máy bay chiến
đấu, Tề Mặc lên tiếng: “Hãy bay cao hơn nữa, vào cự ly tầm bắn ngắn nhất”.

Nghe lệnh của Tề Mặc, Hoàng Ưng và Bạch Ưng lập tức đẩy cần điều khiển, đưa
máy bay lên độ cao hơn so với mười tám chiếc của Feiyusi. Hai mươi chiếc máy
bay trong đội của Tề Mặc xuyên qua làn mây, bay trên đầu máy bay Feiyusi. Đồng
thời, họ vẫn giữ nguyên đội hình và khoảng cách an toàn. Trong khi đó, mười
hai chiếc máy bay chở hàng và sáu chiếc máy bay chiến đấu của Feiyusi tiếp tục
duy trì hành trình như cũ, hướng về lãnh thổ Australia.

“Cô còn lại mười phút”. Tề Mặc đứng sau lưng Ly Tâm cất giọng đều đều. Chỉ còn
khoảng hai mươi phút nữa, đoàn máy bay sẽ tới Australia. Thời gian dành cho Ly
Tâm không quá mười phút.

Trán Ly Tâm rịn đầy mồ hôi. Đôi bàn tay cô vẫn thao tác rất nhanh trên bàn
phím. Vẻ tức giận và oán trách biến mất khỏi gương mặt Ly Tâm từ lâu, giờ chỉ
còn lại sự bình tĩnh và tập trung tuyệt đối.

Qua màn hình hiển thị, Jiaowen thấy Tề Mặc không có bất cứ biểu hiện nào khác,
giống như hắn hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của Ly Tâm, anh ta bất giác
quay đầu hỏi Hoàng Ưng: “Cô ta làm được không? Tề có vẻ tin cô ta quá”.

Hoàng Ưng lắc đầu: “Tôi không biết. Có điều, chỉ cần cô ta có một phần vạn khả
năng, lão đại cũng nhất định lôi ra bằng được”.

Jiaowen nghe vậy lắc đầu ngao ngán. Nhìn bộ dạng tập trung cao độ của Ly Tâm,
anh ta thở một hơi dài. Đụng phải Tề Mặc không biết là may mắn hay bất hạnh
của Ly Tâm.

“Cô chỉ còn một phút”. Vẫn là giọng nói không biểu lộ sắc thái tình cảm của Tề
Mặc, nhắc nhở Ly Tâm thời gian còn lại.

“Shit. Anh lắm lời thế, tôi biết rồi”. Ly Tâm đấm mạnh tay lên bàn điều khiển,
mặt đầy vẻ tức giận. Thời gian là thứ nhạy cảm nhất đối với cô. Còn lại bao
nhiêu phút bao nhiêu giây trong lòng cô biết rõ.

Tề Mặc nghiêm mặt, nhưng không có bất cứ lời nói hay cử động trừng phạt sự vô
lễ của Ly Tâm. Hắn cất giọng trầm trầm: “Chuẩn bị tăng tốc, mở cửa khoang
dưới, người được chọn vào vị trí sẵn sàng”. Không một ai đáp lời Tề Mặc, tất
cả lặng lẽ tuân theo.

Ly Tâm chăm chú theo dõi hàng loạt thông số không ngừng chuyển động trên màn
hình. Màn hình đột nhiên nhấp nháy, Ly Tâm lập tức click vào. Trên màn hình
theo dõi, sáu chiếc máy bay chiến đấu hơi rung nhẹ. Lập Hộ thấy vậy hét lớn:
“Có bất thường”. Lời nói vừa phát ra, tất cả mọi người đứng bật dậy.

Ly Tâm mở miệng: “Tôi không phá giải được, chỉ có thể gây nhiễu. Các anh có
nhiều nhất một phút hai mươi giây”. Phá giải không phải là sở trường của Ly
Tâm, còn gây nhiễu đối với cô không thành vấn đề. Bất cứ phần mềm nào cũng có
lỗ hổng, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.

Tề Mặc lên tiếng: “Đủ rồi, tăng tốc, lái sát vào”. Cùng lúc, mấy chiếc máy bay
do Jiaowen chỉ huy nhanh chóng hạ độ cao xuống gần máy bay của Feiyusi. Những
người được chọn chờ sẵn ở cửa khoang dưới máy bay, chuẩn bị nhảy xuống máy bay
bên dưới. Đám Hoàng Ưng và Lập Hộ cũng có tư thế sẵn sàng, những người được
chọn đều là cao thủ của cao thủ.

Bùm, một chiếc máy bay trong đội của Tề Mặc vừa áp sát chiếc máy bay chiến đấu
bên dưới đột nhiên bị bắn nổ tung. Tề Mặc sững người trong một giây, Ly Tâm
nghiến răng: “Có người trong máy bay này chống lại sự gây nhiễu của tôi, tôi
không khống chế được”. Vừa nói, Ly Tâm vừa múa mười đầu ngón tay trên bàn
phím. Hai bên cùng đọ sức, liên tục áp chế và phản áp chế.

Tề Mặc thấy vậy mặt càng lạnh hơn. Hắn đột nhiên mở miệng: “Bay qua bên đó,
chiếc này để tôi”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.