Ly Tâm liền ngồi dậy, nếu là tần suất bình thường cô không thể không thu được.
Lẽ nào đây là sóng từ, hoặc là một loại tần suất đặc biệt. Nếu là loại đó, nó
có khả năng gây nguy hiểm rất lớn.
Ly Tâm đứng dậy, chiếc hoa tai của cô ngừng rung. Ly Tâm ngồi xuống, trên tai
lại xuất hiện chấn rung. Ly Tâm bất giác ngồi xổm trên nền nhà, lần mò về nơi
chiếc hoa tai càng rung mạnh.
Bên góc tường có một chậu cây cảnh hoàn toàn không gây sự chú ý. Ly Tâm quan
sát chậu cây cảnh kỹ lưỡng, phát hiện ở dưới gốc cây có một cái cúc rất nhỏ
như con bọ, trên đó nối sợi dây mỏng như sợi tơ có màu giống hệt thân cây. Ly
Tâm cảm thấy hoa tai càng rung mạnh, đây là sóng âm được điều khiển bởi máy vi
tính.
Ngó nghiêng chiếc cúc một hồi, Ly Tâm sờ tay lên trán rồi đứng dậy. Cô ngoảnh
đầu nhìn Tề Mặc đang ngồi im lặng quay lưng về phía cô. Người đàn ông này
không biết có bao nhiêu kẻ thù mà đi đến đâu cũng xuất hiện mấy đồ nguy hiểm.
Ly Tâm đâm ra nghi ngờ, con người luôn rơi vào hoàn cảnh nguy khốn như Tề Mặc
liệu có phải ông trùm hắc đạo lừng danh Âu Mỹ.
Cứu hay không cứu hắn? Cứu thì cô không tình nguyện mấy. Không cứu, Tùy Tâm
còn ở trong tay hắn. Ly Tâm trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô nghiến
răng một hồi rồi từ từ đi về phía Tề Mặc. Có thể không cứu hắn sao? Hồng Ưng
nói đúng, bây giờ cô chỉ là con cào cào trên đầu sợi dây. Ở mảnh đất Đông Nam
Á này, dù sao ở bên cạnh Tề Mặc cũng an toàn hơn khi cô chỉ có một thân một
mình.
“Tề lão đại, anh có thể để một con đường sống cho chúng tôi?” Ly Tâm chưa bước
tới chỗ Tề Mặc, cô đã nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ và tuyệt vọng của người
đàn ông trung niên. Bàn tay ông ta dưới gầm bàn cuộn chặt thành nắm đấm.
Tề Mặc không liên tiếng, nhưng từ người hắn tỏa ra sát khí đáng sợ, đến mức Ly
Tâm ở đằng sau cũng có cảm nhận rõ ràng. Ly Tâm liếc thấy người đàn ông trung
niên nghiến răng, bàn tay dưới gầm bàn giả vờ vô tình chạm vào chiếc cúc trên
cổ tay áo. Cô liền xông đến với vẻ mặt tươi cười: “Mọi người có gì từ từ
thương lượng. Con đường sống này cũng không phải không có lối thoát “. Nói
xong, cô vòng qua ghế sofa ngồi lên đùi Tề Mặc.
Tề Mặc nhíu mày nhìn Ly Tâm ngồi trên đùi mình cười tít mắt. Người đàn ông
trung niên sững người trong vài giây, ông ta ngập ngừng hỏi Ly Tâm: “Ý cô là
gì?”
Ly Tâm liếc qua người đàn ông rồi quay sang Tề Mặc. Cô giơ hai tay ôm cổ hắn
cười nói: “Tiền thì chẳng có ai chê nhiều cả. Có cơ hội kiếm tiền sao anh còn
bỏ đi. Anh không muốn làm thì để em là được rồi. Dù sao em cũng có hai phần
vạn cổ phần đúng không nào. Em không sợ tiền nhiều đâu”.
Tề Mặc lạnh lùng nhìn Ly Tâm đang đong đưa lơi lả. Hắn cảm thấy sau lưng có gì
đó lạ thường, đáy mắt hắn lóe lên một tia cảnh giác. Tề Mặc chậm rãi đưa tay
ôm chặt eo Ly Tâm. Đôi mắt hắn nhìn chăm chú Ly Tâm, miệng hơi nhếch lên: “Em
muốn tham gia vụ này cũng không phải không được”.
Ly Tâm liền nở nụ cười rạng rỡ: “Đã bàn xong rồi đấy nhé. Chuyện của em anh
không được can thiệp đâu đấy. Em muốn tìm đối tác nào, đó là việc của em”.
Nghe Ly Tâm và Tề Mặc nói vậy, người đàn ông trung niên liền cười tươi với Ly
Tâm: “Tề phu nhân, hay cô thử xem xét chúng tôi đi. Chúng tôi làm nghề này lâu
rồi, lại có sẵn một đường dây riêng, nhất định sẽ một vốn bốn lời. Tề phu
nhân, chúng tôi tuyệt đối không làm cô thất vọng”.
Ly Tâm bất giác trừng mắt nhìn Tề Mặc. Tề phu nhân, ai là Tề phu nhân ở đây?
Cô vẫn là gái chưa chồng tự nhiên trở thành phu nhân gì chứ. Tuy nhiên, cô vẫn
giữ nụ cười trên môi: “Xem xét các ông không phải không được. Có điều, ông vừa
tỏ thái độ rất không tốt với Mặc của tôi. Thái độ này…”. Ly Tâm kéo dài
giọng nói, môi nở nụ cười tươi, nhưng ánh mắt của cô lóe lên tia phẫn nộ,
trong lòng thấy buồn nôn. “Mặc” gì chứ, “ma” thì đúng hơn (từ Mặc và từ Ma quỷ
đồng âm).
Người đàn ông trung niên hốt hoảng đứng dậy cúi người cung kính: “Tề lão đại,
Tề phu nhân, tôi…”
Người đàn ông chưa kịp dứt lời, Hồng Ưng và Hoàng Ưng nãy giờ vẫn đứng sau
lưng Tề Mặt đột ngột xông đến như tia chớp. Bọn họ giữ chặt hai tay người đàn
ông bẻ quặt ra phía sau, khiến ông ta cảm thấy xương khớp như bị gãy rời.
“Các người làm gì vậy…A…”. Người đàn ông phẫn nộ kêu lên, tay càng bị Hồng
Ưng giữ chặt hơn.
Lúc này, Ly Tâm mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đảo mắt qua Hồng Ưng và Hoàng Ưng.
Không tồi, hai anh chàng này đọc hiểu chữ cô viết trên lưng Tề Mặc, quả nhiên
là người được huấn luyện bài bản. Nếu bọn họ không hiểu ý, không biết cô còn
phải nói với Tề Mặc bao lời thân mật ngọt ngào nữa.
Ly Tâm đứng dậy, quan sát kỹ lưỡng hàng cúc áo trên người đàn ông trung niên.
Công tắc khởi động quả nhiên nằm ở tay áo. May mà cô phát hiện kịp thời, nếu
không hậu quả khó lường.
“Thứ gì vậy”. Tề Mặc lên tiếng khi nhìn thấy Ly Tâm lấy ra chiếc cúc từ tay áo
người đàn ông trung niên.
Ly Tâm chậm rãi mở miệng: “Lẽ nào Tề Gia các anh không có mấy thứ công nghệ
cao này? Tôi thật sự không thể hiểu nổi tại sao các anh có thể làm lớn đến như
vậy. Danh tiếng của Tề Gia chỉ là hữu danh vô thực thôi sao? Các anh còn xưng
bá ở Châu Âu, Châu Mỹ nữa cơ đấy. Xem ra, người trong giới ở bên đó chỉ là một
thùng *“.
Tề Mặc lập tức sa sầm nét mặt: “Mộc Ly Tâm”.
Nhìn gương mặt tối sầm của Tề Mặc, Ly Tâm trề môi: “Tôi chỉ nói đúng sự thật
mà thôi. Tôi mới đi theo anh có mấy ngày, suýt mất mạng những ba lần. Anh thử
nói xem, anh làm lão đại kiểu gì thế”. Vừa nói, Ly Tâm vừa sải bước dài đi ra
bên ngoài.
Tề Mặc vươn cánh tay dài giữ chặt tay Ly Tâm. Ly Tâm giơ bày tay còn lại nắm
lấy cổ tay Tề Mặc: “Đi thôi, ở đây có thứ còn ghê gớm hơn cả bom. Anh muốn ở
lại thì ở nhưng đừng có liên lụy tôi”. Ly Tâm nói xong liền đi ra ngoài, kéo
theo cả Tề Mặc. Tề Mặc nhíu mày nhìn Hồng Ưng và Hoàng Ưng, rồi bước theo Ly
Tâm.
“Rốt cuộc ở trong đó có thứ gì? Người của chúng tôi đã kiểm tra từng ly từng
tý, không tìm thấy mấy thứ bom đạn thuốc nổ có thể khiến chúng ta bị thương”.
Hồng Ưng lên tiếng hỏi Ly Tâm.
Cả đám người nhanh chóng ra khỏi biển hoa. Cảm thấy mình đã ở nơi an toàn, Ly
Tâm liền đưa chiếc cúc cho Tề Mặc: “Hãy bóp nát nó”. Cô vừa nói vừa nấp sau
lưng Tề Mặc.