Hôm nay là một ngày tiết trời mát mẻ, trăm hoa tỏa hương thơm ngát, là dịp tốt
nhất để đi “đạp thanh” (Đạp thanh: đi dã ngoại tầm trước và sau lễ thanh
minh).
Tuy nhiên điều này không liên quan đến Tề Gia, càng không liên quan đến Tề
Mặc. Trên đời này không ai dám mở miệng kêu lão đại cấp thế giới đi “đạp
thanh”. Hơn nữa Tề Mặc cũng chẳng rảnh rỗi làm ba chuyện vô bổ đó. Nhưng vào
ngày tháng này, giờ phút này, cuối cùng cũng xuất hiện người khiêu chiến cực
hạn của Tề Mặc, đó chính là Ly Tâm, bà xã của hắn.
“Tề Mặc, anh chỉ có hai sự chọn lựa, một là ngày mai cùng em đi “đạp thanh”,
hai là ngày mai đến chỗ Lam Tư đón Tiểu Vũ về ngủ cùng em. Anh thích chọn bên
nào?”. Ban đêm trên chiếc giường ngủ rất lớn, Ly Tâm ngồi trên người Tề Mặc và
nhìn hắn bằng ánh mắt sắc như dao.
Tề Mặc đưa một tay ôm eo Ly Tâm, hắn cau mày và cất giọng trầm trầm: “Rốt cuộc
em muốn gì thì nói thẳng ra đi, đừng vòng vo tam quốc với anh”.
Ly Tâm bĩu môi khi thấy Tề Mặc nhìn ra ý đồ của cô. Tề Mặc nhìn thấu cô không
phải là chuyện ngày một ngày hai, giở trò trước mặt hắn chẳng khác nào múa rìu
qua mắt thợ.
Ly Tâm nằm sấp xuống người Tề Mặc, cô giơ hai tay ôm cổ hắn và nói khẽ: “Tối
qua em nằm mơ thấy Tùy Tâm, chị ấy kể với em chị ấy và người yêu đang hẹn hò.
Bọn họ hẹn hò rất lãng mạn ngọt ngào”.
Tề Mặc hừ một tiếng: “Toàn mấy trò vớ vẩn, ngủ đi”. Nói xong hắn liền hoán đổi
vị trí, đè Ly Tâm xuống dưới người hắn.
Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm tức tối cắn mạnh vào vai hắn. Tề Mặc không hề thay
đổi sắc mặt cứ như hắn không biết đau là gì. Hắn chỉ nhíu mày nhìn Ly Tâm, lúc
này cô giống hệt con mèo nhỏ giơ nanh vuốt phản kháng.
“Em muốn làm gì nào?” Cuối cùng Tề Mặc lên tiếng hỏi.
Ly Tâm nhả vai Tề Mặc và nhìn thẳng vào mắt hắn: “Hẹn hò, em và anh chưa từng
hẹn hò bao giờ”. Nếu không phải nằm mơ thấy Tùy Tâm, Ly Tâm không bao giờ biết
hai từ “hẹn hò” có ý nghĩa như thế nào. Tuy cô và Tề Mặc đã trở thành vợ chồng
mấy năm nhưng đúng là vợ chồng cô chưa từng có kiểu đó. Ly Tâm muốn cho Tùy
Tâm thấy cô sống rất hạnh phúc. Lần sau nếu nằm mơ thấy Tùy Tâm, cô sẽ khiến
Tùy Tâm ngưỡng mộ chết thôi.
Tề Mặc nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt khó hiểu, hẹn hò là cái gì vậy?
“Hẹn hò, hẹn hò, hẹn hò…”. Ly Tâm lẩm bẩm bên tai Tề Mặc giống như tụng kinh.
Mãi đến lúc trời gần sáng, Ly Tâm nhận được Tề Mặc gật đầu đồng ý.
Tề Mặc và Ly Tâm chuẩn bị đi dã ngoại “đạp thanh”, chuẩn bị đi hẹn hò. Không
hiểu tại sao Phong Vân William biết được tin này, tin tức từ miệng cậu ta
nhanh chóng lan truyền khắp Tề Gia. Dõi theo chiếc xe Cadillac rời khỏi đại
bản doanh của Tề Gia vào buổi trưa, tất cả mọi người trong Tề Gia đều há hốc
miệng như bị sét đánh trúng. Trời đổ cơn mưa máu có lẽ cũng không khiến họ
kinh ngạc bằng chuyện Tề Mặc đi hẹn hò.
Thành phố sầm uất như New York cũng có khu vực ngoại ô, chỉ có điều hơi xa một
chút. Nhưng Ly Tâm vô cùng hưng phấn nên cô không hề có cảm giác đi xa.
Tề Mặc và Ly Tâm đến một nơi có cây cầu nhỏ, dòng nước chảy, thảm cỏ xanh
mướt, rừng hoa đủ sắc màu, vườn cây nặng trái, đây đúng là thiên đường ở nhân
gian.
Ly Tâm phủ một tấm khăn trải bàn màu hồng xuống thảm cỏ và bày chai rượu vang
cao cấp năm 82, ít khoai tây cắt lát, bánh ga tô, các loại hoa quả, thậm chí
có cả hộp sườn xào chua ngọt. Cô nở nụ cười tươi roi rói, cảnh hẹn hò lãng mạn
và những thứ này là cô học từ phim truyền hình. Nhưng Ly Tâm quên mất nhân vật
chính trong các bộ phim Hàn Quốc cô xem là những công tử nhà giàu lãng mạn,
còn người ở bên cạnh cô là lão đại hắc đạo, bá chủ của giới vũ khí. Màu hồng,
bánh ga tô, hoa quả…liệu có “tương xứng” với hắn?
Tề Mặc đen mặt nhìn Ly Tâm bận rộn sắp xếp đồ ăn. Hắn trầm mặc đứng im một chỗ
không nhúc nhích.
“Anh ngồi xuống đây đi”. Thấy Tề Mặc vẫn đứng yên, Ly Tâm kéo mạnh tay hắn,
bắt hắn ngồi xuống bên cạnh cô. Tất nhiên cũng do Tề Mặc chiều theo Ly Tâm nên
cô mới có thể khiến hắn nhúc nhích. Với sức lực của Ly Tâm, có mười cô cũng
không thể kéo nổi hắn.
“Tề Mặc, anh thử món này đi”. Ly Tâm cầm cây dĩa lấy một miếng bánh ga tô đưa
cho Tề Mặc.
Tề Mặc lạnh lùng nhìn Ly Tâm, ánh mắt hắn lóe lên tia tức giận. Sống với Tề
Mặc lâu ngày nên Ly Tâm lập tức hiểu ý. Cô nhất thời quên mất Tề Mặc không ăn
đồ ngọt. Nhưng kịch bản ngày hôm nay không có tiết mục chuẩn bị bít tết hay
thứ khác. Đây là lần đầu tiên cô hẹn hò nên cô chỉ biết diễn theo phim truyền
hình chứ không chú ý đến vấn đề hiện thực.
“Em ăn, để em ăn”. Ly Tâm lập tức sửa chữa sai sót của mình. Đưa mắt qua đống
đồ ăn bày dưới đất, Ly Tâm đột nhiên phát hiện chẳng có thứ gì Tề Mặc ăn được.
Thôi xong rồi, kết quả của việc làm theo kịch bản không ngờ tệ hại đến mức
này, Ly Tâm ảo não nghĩ thầm.
“Tề Mặc, em cảm thấy chúng ta hơi ngược đời”. Trong các bộ phim truyền hình,
nam chính đều tỏ ra ân cần chăm sóc nữ chính. Nhưng khi áp dụng vào vợ chồng
cô thì hoàn toàn ngược lại.
Tề Mặc không thèm nói chuyện với người đầu óc nhất thời bị chập mạch. Hôm nay
hắn theo Ly Tâm đến đây là một sự nhượng bộ vô cùng to lớn. Chỉ có cô mới nghĩ
ra chuyện mất mặt thế này, nếu người trong giới biết được, chắc chắn đây sẽ là
trò hề có cấp độ một trái bom nguyên tử.
“Ôi cậu xem đi, soái ca kìa, đẹp trai quá”.
“Đúng vậy, khuôn mặt nghiêng của anh ấy hoàn hảo quá”.
Tiếng nói rì rì rầm rầm vọng tới, Ly Tâm cau mày nhìn xung quanh. Có rất nhiều
thiếu nữ trẻ tuổi đang chỉ chỉ chỏ chỏ về phía vợ chồng cô, bọn họ nhìn Tề Mặc
bằng ánh mắt sùng bái.
Đôi ba cô gái tương đối bạo dạn còn đi về phía Tề Mặc. Ly Tâm không khỏi cảm
thấy thương hại đối phương, bọn họ không biết Tề Mặc là người thế nào, đã dám
tiếp cận hắn. Hy vọng Tề Mặc không ra tay quá tàn nhẫn, Ly Tâm vẫn chưa quên
chuyện Tề Mặc không thích gần gũi đàn bà.
Mấy cô gái hưng phấn tiến lại gần Tề Mặc. Chưa tới phạm vi mười mét, Tề Mặc
đảo mắt qua bọn họ, khí chất bá đạo và lạnh lùng cùng ánh mắt giết người của
hắn khiến mấy cô gái lập tức dừng bước. Toàn thân họ run rẩy, thể hiện nỗi sợ
hãi cao độ.
“Được rồi, được rồi, Tề Mặc, chúng ta đi thôi, chúng ta đi hái quả”. Ly Tâm
không nhẫn tâm nhìn những cô gái bị dọa sợ chết khiếp, cô kéo Tề Mặc đứng dậy
đi về phía vườn cây ăn quả.
Cây cối chuyên phục vụ du khách nên không cao lắm, chỉ cần nhảy lên một chút
là có thể hái được những quả táo tươi ngon đẹp đẽ.
Ly Tâm kéo Tề Mặc vào vườn cây, cô bắt đầu nhảy tưng tưng hái từng quả như trẻ
nhỏ. Nhìn từ xa, Ly Tâm trông giống một con chuột túi.
Tề Mặc đứng bên cạnh sắc mặt khó coi vô cùng. Vài phút sau, hắn tiến lên hai
bước đạp mạnh vào thân cây táo. Chỉ nghe tiếng rắc rắc, cây táo bị gãy đổ
xuống đất, Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Nhảy thế mệt chết, bây giờ em tha hồ
hái đi”. Ly Tâm thò tay vặt táo, quả nhiên bây giờ có thể vặt nhanh hơn lại
không mệt mấy.
“Ôi cây táo của tôi…”.
“Chúng tôi mua hết”. Hồng Ưng không biết xuất hiện từ lúc nào đứng chặn trước
mặt ông chủ vườn táo và giơ một tờ chi phiếu, tiếng kêu la lập tức im bặt.
Ly Tâm không nhớ Hồng Ưng đi theo vợ chồng cô từ bao giờ, cô liền đảo mắt tứ
phía, quả nhiên bắt gặp hình bóng Bạch Ưng và Hắc Ưng. Ngoảnh đầu nhìn đám du
khách đã bị đuổi hết đi chỗ khác, Ly Tâm bất giác lắc đầu, đừng nói Tề Mặc
không thích ứng với tình huống này, đến cô cũng cảm thấy không quen mấy.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm”. Ly Tâm kéo tay Tề Mặc rời khỏi vườn quả. Hồng
Ưng ở đằng sau vẫy tay, rất nhiều cây táo bị nhổ cả gốc đưa về đại bản doanh
Tề Gia. Sau đó anh ta tiếp tục đi theo Tề Mặc và Ly Tâm, quả thực trong đời
anh ta chưa bao giờ chứng kiến cảnh hẹn hò.
Khu ngoại ô khá xa nên khi Tề Mặc và Ly Tâm quay về trung tâm thành phố New
York, trời đã chạng vạng tối. Tại một nhà hàng nổi tiếng nhất ở New York, mặc
dù là giờ đón khách nhưng khi Ly Tâm kéo tay Tề Mặc đi vào, bên trong không
một bóng người ngoài hai hàng nhân viên phục vụ và giám đốc nhà hàng nghênh
đón.
“Tôi đã bao cả nhà hàng này”. Hoàng Ưng mặc bộ complet lịch sự tươi cười đưa
thực đơn cho Tề Mặc và Ly Tâm.
Nhà hàng vang lên tiếng đàn piano thánh thót, Ly Tâm phát hiện con trai cô
đang ngồi trên đàn piano, bên cạnh là Lam Tư tay cầm ly rượu vang nhìn vợ
chồng cô bằng ánh mắt thích thú, Ly Tâm lập tức đen mặt.
“Sao Lam lão đại lại có mặt ở đây?”
Hoàng Ưng lên tiếng: “Lam lão đại nhận được tin lão đại và chủ mẫu hẹn hò nên
lập tức ngồi máy bay tới đây để xem hai người hẹn hò thế nào”.
Ly Tâm nghe xong liền toát mồ hôi lạnh, Tề Mặc ở phía đối diện mặt sắt đen sì.
Hôm nay là ngày mất mặt nhất trong cuộc đời hắn.
“Ăn cơm, ăn cơm thôi”. Bị đói bụng nửa ngày, tuy người khác nhìn chằm chằm ảnh
hưởng đến khẩu vị nhưng Ly Tâm quyết không để bụng đói
Vừa mới ăn hai miếng, Ly Tâm lập tức buông dao dĩa. Đây là nhà hàng nổi tiếng
nhất, là nhà hàng cấp thế giới, vậy mà không ngon bằng đầu bếp nhà cô. Mặc dù
cô đói bụng nhưng đồ ăn ở đây rất chán. Trong khi đó Tề Mặc ngồi đối diện Ly
Tâm mặt lạnh như băng, hắn không hề động đến đồ ăn.
Tề Thiên Vũ ngồi trên nóc đàn piano nép vào lòng Lam Tư: “Daddy và mami cháu
đang làm gì hả chú? Hẹn hò là trò gì vậy?”.
Lam Tư nhìn Tề Mặc và Ly Tâm bằng ánh mắt khinh thường, anh ta nhếch mép cười:
“Chắc là đối tượng hẹn hò hơi bị chán ngán nên không thu hút sự hứng thú của
đối phương”.
Tề Thiên Vũ gật đầu, nhưng cậu bé lập tức nhăn nhó: “Daddy và mami cháu chán
nhau, thế có nghĩa họ không còn thích đối phương nữa? Vậy có phải Tiểu Vũ sẽ
bị bỏ rơi, không có cơm ăn?”
Lam Tư gật đầu: “Có khả năng đó”.
Tề Thiên Vũ cất giọng nghẹn ngào: “Không, cháu không muốn bị đói bụng”.
Lam Tư nở nụ cười yêu mị: “Chẳng phải cháu là nam tử hán hay sao? Cháu đừng
quên có đứa nào dám nói với chú từ “lấy”, còn đòi nuôi cơm chú nữa”.
Tề Thiên Vũ giơ tay ôm cổ Lam Tư và nở nụ cười ngọt ngào: “Nam tử hán phải
biết thích nghi với mọi hoàn cảnh. Bây giờ cháu không có cơm ăn nên chú xinh
đẹp lấy cháu. Đợi một ngày nào đó cháu đổi đời, cháu sẽ cưới lại chú xinh
đẹp”.
Lam Tư ngắn mặt hết nói nổi.
Một bữa ăn cao cấp bị Ly Tâm nhanh chóng cho qua. Nuốt mãi cũng không trôi nên
Ly Tâm quyết định tiến hành bước tiếp theo của trình tự hẹn hò, đó là đi xem
phim.
Thế là một chiếc Cadillac, một chiếc Rolls-Royce và năm chiếc Ferrari nối đuôi
nhau tiến về rạp chiếu bóng.
Rạp chiếu bóng vẫn không một bóng người, chỉ có ông chủ ra nghênh tiếp. Rạp
chiếu bóng có sức chứa vài ngàn người chỉ có hai vị khách là Tề Mặc và Ly Tâm.
Ở phía sau là Lam Tư và Tề Thiên Vũ, Phong Vân William. Hàng ghế sau nữa là
Hồng Ưng, Hoàng Ưng, Bạch Ưng và Hắc Ưng. Ở góc cuối cùng là người của Tề Gia,
lão đại hẹn hò là chuyện ngàn năm khó gặp, không thể không đến xem trò vui.
Lập Hộ mặc bộ âu phục màu xám đưa cho Ly Tâm danh sách các bộ phim: “Chủ mẫu
muốn xem phim nào ạ?” Tuy Lập Hộ cảm thấy rạp chiếu bóng của Tề Gia hay hơn
nơi này gấp nhiều lần nhưng Ly Tâm muốn đến đây, anh ta đành phải sắp xếp buổi
xem phim.
“May quá còn kịp”. Lập Hộ vừa dứt lời, một giọng nói quen thuộc vọng tới. Ly
Tâm quay đầu, bắt gặp Jiaowen mồ hôi nhễ nhại đi vào.
“Tề hẹn hò là chuyện trăm năm khó gặp, làm sao tôi có thể bỏ lỡ chứ?” Jiaowen
vừa nói vừa đi tới ngồi xuống bên cạnh Lam Tư. Buổi chiều khi biết tin, anh ta
lập tức lên chiếc máy bay chiến đấu đời mới nhất bay thẳng từ Italy tới New
York. May mà anh ta không bị muộn giờ.
Ly Tâm lập tức thay đổi sắc mặt, cô liếc qua Tề Mặc, hắn vẫn không có bất cứ
biểu lộ nào. Tuy nhiên Ly Tâm biết Tề Mặc sắp bộc phát cơn thịnh nộ.
“Lôi lão đại sao lại đến đây?”
“Phong lão đại cũng đến rồi à?”
Từng người từng người đi vào phòng chiếu phim. Nghe khẩu khí của Hồng Ưng, tất
cả đều là nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo. Chắc chắn không có khả năng
họ tập trung ở đây để xem phim, bọn họ hiển nhiên đến đây để xem màn kịch thú
vị hơn là Tề Mặc hẹn hò.
Chứng kiến cảnh từng người đi vào, sắc mặt Tề Mặc ngày càng khó coi. Đến khi
vị lão đại hắc đạo thứ ba mươi ngồi máy bay riêng đến xem hắn hẹn hò, Tề Mặc
cuối cùng không thể chịu đựng hơn, hắn xách cổ áo Ly Tâm rời khỏi rạp chiếu
bóng ngay trước mặt mọi người.
Cuối cùng vụ hẹn hò của Ly Tâm thất bại hoàn toàn, thậm chí còn trở thành trò
cười trong giới hắc đạo.
Trên đời này nếu tồn tại người nào đó không thích hợp với chuyện hẹn hò thì
chính là cô và Tề Mặc. Đây là bài học xương máu Ly Tâm rút ra khi đến chiều
ngày hôm sau cô cũng không thể lết xuống giường.