Đạo Tình – Chương 119: Ngoại truyện 1: Cơn ghen – Botruyen

Đạo Tình - Chương 119: Ngoại truyện 1: Cơn ghen

Có câu nói thời gian và hoàn cảnh có thể khiến một người thay đổi hoàn toàn,
ba năm trôi qua nhanh như tia chớp, Ly Tâm ngồi ở vị trí nữ chủ nhân của Tề
Gia cũng đâu vào đấy. Ngoài có nhiều vị lão đại hắc đạo như Lam Bang nể mặt,
trong có Phong Vân giúp sức, ở giữa lại có Tề Mặc làm chỗ dựa nên uy danh của
cô mỗi lúc tăng cao. Một ánh mắt, một nụ cười của Ly Tâm đều thu hút sự chú ý
và phỏng đoán của mọi người.

Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, trước mặt Phong Vân và đám Hồng Ưng, Lập Hộ, Ly
Tâm vẫn là cáo mượn oai hùm, con người lơ mơ không khác trước kia là bao. Đặc
biệt lúc thức giấc, Tề Mặc là người chịu khổ cực nhất. Mấy năm qua Ly Tâm mặt
nào cũng tiến bộ, về chuyện thức giấc càng tệ hại hơn. Nếu Tề Mặc không ở nhà,
đám Phong Vân dù có công việc cũng sẽ không đi tìm Ly Tâm.

Buổi sáng ngày hôm nay không còn sớm lắm, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Trong
căn phòng mát lạnh, Ly Tâm vẫn đang ngủ say sưa. Tối qua cô bị Tề Mặc giày vò
đến nửa đêm, hậu quả của trận kích tình quá kịch liệt là hai chân mềm nhũn,
toàn thân đau nhức.

“Mami, mami, mau tỉnh dậy đi!”. Một giọng nói trẻ con thì thầm bên tai Ly Tâm,
tiếp đó là thân hình mềm mại đè lên người cô và không ngừng lắc đầu cô.

Ly Tâm ghét nhất bị người khác làm phiền lúc ngủ, đặc biệt lúc cô đang mệt
mỏi. Trong cơn mơ màng, Ly Tâm nghe tiếng người gọi, mặt cô lại bị vài cái
tát, cô tức giận thò tay ra khỏi chăn đẩy mạnh, miệng hét lên: “Tề Mặc, mau
cuốn xéo đi”. Nói xong Ly Tâm liền quay người sang một bên ngủ tiếp.

Thân hình nhỏ bé bị Ly Tâm đẩy ra khỏi giường và ngã xuống tấm thảm dày, đôi
môi đỏ của cậu bé mêu mếu, bàn tay mập mạp trắng nõn nà xoa cặp mông bị ê. Cậu
bé xinh xắn đến mức người khác không thể rời mắt. Mặc dù bị đau nhưng cậu bé
không hề chảy nước mắt mà chậm rãi đứng dậy và bám vào tấm chăn lại tiếp tục
leo lên.

Ly Tâm quay người, chăn bị kéo một bên nên để lộ tấm thân trần trắng mịn. Trên
da cô vẫn còn đầy dấu vết của trận kích tình tối qua, tuy nhiên cậu bé ở dưới
đất không hiểu những dấu vết này có ý nghĩa gì, cậu vẫn bám vào chăn leo lên
giường.

“Mami, mami dậy chơi với Tiểu Vũ đi!”. Cậu bé khó khăn lắm mới trèo lên
giường, bé vùi mặt vào bộ ngực trơn láng của Ly Tâm, ôm mặt cô và bắt đầu đặt
môi lên môi cô.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Ly Tâm cảm thấy có ai đó đang hôn cô, trên giường
của cô ngoài Tề Mặc còn có ai? Ly Tâm lập tức động đậy đôi môi đáp trả. So với
nụ hôn chào buổi sáng mãnh liệt, cô thích nụ hôn dịu dàng hơn.

Thấy Ly Tâm hơi hé môi, cậu bé liền gật đầu ra chừng hiểu ý. Cậu bé từng chứng
kiến bố Tề Mặc gọi mẹ thức dậy bằng cách này, vì vậy bé không hề do dự thổi
bong bóng rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của mẹ bé.

Mùi sữa thơm phức, rất mềm mại, rất khoái khẩu, rất nhỏ….rất nhỏ? Ly Tâm thè
lưỡi liếm môi đối phương, đối phương cũng lập tức thè lưỡi liếm cô. Trong cơn
mơ mơ màng màng, Ly Tâm đột nhiên cảm thấy điều gì đó bất ổn, miệng Tề Mặc nhỏ
như vậy từ lúc nào, môi Tề Mặc mềm mại như vậy từ lúc nào? Một ý nghĩ vừa lóe
qua đầu, Ly Tâm giật mình và lập tức mở mắt.

“Hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng pha lẫn nộ khí đột ngột vang
lên. Tề Mặc vừa mở cửa liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ ở trên giường
hôn nhau cuồng nhiệt, sắc mặt hắn đanh lại. Đưa mắt xuống dưới bắt gặp thân
thể lõa lồ của Ly Tâm, cơn giận dữ của Tề Mặc bốc lên đỉnh đầu ngay tức khắc.

Ly Tâm mở to mắt bắt gặp đôi mắt tròn xoe đen lay láy ngay sát mặt cô. Môi của
cậu bé và môi cô vẫn dính chặt vào nhau.

“Trời ơi!” Ly Tâm phản ứng nhanh kéo cậu bé sang một bên và quay đầu nhìn Tề
Mặc đang đi tới.

Tề Mặc xách cổ cậu bé, hắn trừng mắt nhìn con trai trong tay rồi quay sang Ly
Tâm gầm lên: “Mau che người đi!”. Đến lúc này Ly Tâm mới phát hiện cô không
mặc đồ, cô đỏ bừng mặt vội kéo chăn cuộn chặt vào người.

“Daddy! Tiểu Vũ gọi được mami rồi, Tiểu Vũ giỏi lắm đúng không? Daddy mau
thưởng cho Tiểu Vũ đi!”. Cậu bé nở nụ cười đắc ý đồng thời túm tay Tề Mặc.

Tề Mặc mặt sắt đen sì quát lớn: “Con vào phòng bằng cách nào?”. Hắn đã bị mấy
lần nên rút kinh nghiệm trước khi ra ngoài khóa chặt cửa không cho con trai
vào phòng tìm mẹ.

Cậu bé không hề tỏ ra sợ hãi trước vẻ mặt đầy sát khí của Tề Mặc, bé cười híp
mắt chỉ ra ngoài ban công: “Con vào từ chỗ đó”.

Ly Tâm nghe nói vậy liền lườm cậu bé, con của kẻ biến thái đúng là còn biến
thái hơn. Tề Mặc biến thái thì không nói làm gì, vì cuộc đời hắn trải qua
nhiều biến cố, nhưng con trai cô mới hai tuổi, lẽ nào cậu bé cũng được di
truyền cả điều này. Ly Tâm không quên phòng ngủ của cô ở tầng ba, có ban công
độc lập không nối liền với xung quanh, con trai cô quả nhiên vô cùng lợi hại.

Tề Mặc vừa trừng mắt với cậu bé vừa xách cổ cậu bé đi ra cửa. Hắn mở cửa ném
con trai ra ngoài và cất giọng lạnh lùng: “Nếu ba còn thấy con vào đây nữa, ba
sẽ tống cổ con đi châu Phi làm người rừng”. Nói xong hắn liền khóa trái cửa
phòng.

Tề Thiên Vũ bị ném ngồi phịch xuống đất liền đứng dậy xoa mông và phủi bụi
dính đầy hai tay. Cậu bé nhìn cánh cửa đóng chặt rồi trề môi: “Hừ, xem ai sợ
ai? con còn đến nữa đấy”. Nói xong cậu bé chậm rãi đi xuống dưới tầng một.

Ở trong phòng Ly Tâm ngồi im chứng kiến hành động của Tề Mặc, cô biết Tề Mặc
khống chế lực đạo không làm con trai bị thương, thế nhưng cô vẫn mở miệng làu
bàu: “Anh nhẹ tay một chút, Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ”.

Tuy nhiên câu nói này của Ly Tâm không hề có sức thuyết phục. Con trai cô tuy
còn nhỏ tuổi nhưng trình độ phá phách không ai sánh kịp. Cậu bé lại thích quấn
lấy cô, cả ngày từ sáng đến tối bám chặt cô không nói làm gì, cậu bé còn thích
ôm hôn cô. Trong con mắt của Ly Tâm, hành động của Tề Thiên Vũ rất đáng yêu,
nhưng trong mắt Tề Mặc, cậu bé chính là một sắc lang. Hai bố con bắt đầu đối
lập nhau từ đó.

Tề Mặc ngoảnh đầu nhìn Ly Tâm, hắn từ từ tiến gần đến bên giường, vẻ mặt hắn
rất bình thản nhưng Ly Tâm biết rõ cơn bão tố dưới sự bình thản đó. Cô vô ý
thức túm chặt lấy chăn và nở nụ cười rạng rỡ: “Tề Mặc, em không phải cố ý, em
vẫn chưa tỉnh hẳn, anh biết mà…”.

Ly Tâm còn chưa nói hết câu, Tề Mặc thò một chân đè lên đùi cô, hắn cúi đầu
nhìn cô chăm chú. Sau đó Tề Mặc giơ tay vuốt ve môi cô, đáy mắt hắn sâu thẳm
đến mức Ly Tâm toát mồ hôi lạnh.

“Ở đây chỉ được có mùi vị của anh”. Tề Mặc cất giọng đầy bá đạo rồi còn cúi
xuống hôn ngấu nghiến lên môi Ly Tâm.

Ly Tâm biết Tề Mặc có sự chiếm hữu tuyệt đối với cô. Trước đây còn đỡ, sau khi
hai người kết hôn, Tề Mặc càng chiếm hữu mạnh mẽ hơn. Con người hắn từ một
tảng băng biến thành ngọn lửa, có thể thiêu cháy cô bất cứ lúc nào.

Đám Phong Vân và Hồng Ưng tất nhiên không tranh giành cô với Tề Mặc, người
ngoài luôn tỏ ra kính sợ nên sự chuyên chế của Tề Mặc không thể hiện rõ. Nhưng
sau khi Tề Thiên Vũ ra đời, việc Tề Thiên Vũ quấn lấy Ly Tâm khiến Phong Vân
chỉ biết cau mày, còn Tề Mặc lúc nào cũng trong tình trạng lửa bốc lên đầu.
Nếu không phải Ly Tâm không đồng ý, có lẽ Tề Mặc đã gửi con trai tới chỗ
Jiaowen huấn luyện từ lâu rồi.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Ly Tâm thở hổn hển giơ tay ôm đầu Tề Mặc mỉm cười:
“Ai lại ghen cả với con trai”.

Tề Mặc hơi cau mày, hắn cất giọng trầm trầm: “Em là của anh”. Nói xong hắn giơ
tay vuốt nhẹ cổ Ly Tâm.

Ly Tâm liền giữ tay Tề Mặc: “Anh…”

“Thân thể em chỉ thuộc về anh”. Tề Mặc vừa vuốt ve bộ ngực mịn màng của Ly Tâm
vừa mút mạnh đôi môi cô. Sau đó hắn kéo chăn ra khỏi người Ly Tâm rồi đè lên
người cô. Ly Tâm là của hắn, chỉ có mùi vị của hắn, dù là con trai hắn cũng
không được.

Ly Tâm liền nở nụ cười ngọt ngào và ôm chặt Tề Mặc. Cô thuộc về hắn, chỉ một
mình hắn mà thôi.

Ánh mặt trời chói chang của buổi trưa lọt qua khe cửa, làm căn phòng có màu
lạnh ấm áp hẳn lên, khiến hình ảnh hai thân hình dây dưa ở trong phòng càng
thêm ngọt ngào.

Ở dưới tầng một của tòa nhà chính, Tề Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ
trên tầng ba. Cậu bé đang tính toán xem bây giờ mà mò lên liệu có tìm thấy
mami cậu bé hay lại bị daddy tống cổ ra ngoài. Cậu bé vừa ngẫm nghĩ vừa đi đi
lại lại ở một chỗ.

“Em tính giở trò quỷ gì thế?” Một giọng nói từ tốn vang lên, Tề Thiên Vũ quay
đầu liền giơ hai tay và nở nụ cười ngọt ngào: “Anh xinh đẹp bế em!”.

Phong Vân William khoanh hai tay trước ngực cười ngoác miệng với cậu bé: “Lại
bị bắt quả tang à?”

Tề Thiên Vũ chạy đến trước mặt Phong Vân William rồi bám vào người cậu ta:
“Daddy muốn đưa Tiểu Vũ đi châu Phi làm người rừng”.

Phong Vân William nghe nói vậy liền giơ tay bế Tề Thiên Vũ: “Hôm nay em làm
chuyện hay ho gì mà Tề Mặc tức giận như vậy?”

“Em thơm mami, mami cũng thơm em”. Tề Thiên Vũ chỉ tay lên miệng và cười tít
mắt.

Phong Vân William lập tức hiểu ra vấn đề, cậu ta ngẩng đầu nhìn lên tầng ba
rồi cười ha hả. Phong Vân William bế Tề Thiên Vũ quay người đi ra ngoài: “Anh
đoán em sắp bị tống đi châu Phi làm người rừng rồi, vì hôm nay em đã dẵm phải
khu cấm địa”.

“Không, Tiểu Vũ không muốn đi châu Phi làm người rừng, Tiểu Vũ sẽ bị dã thú ăn
thịt mất. Hức, hức…daddy là người xấu, Tiểu Vũ sẽ bỏ nhà ra đi”.

“Em định bỏ đi đâu hả?”

“Em đi tìm chú xinh đẹp, chú xinh đẹp nói chú ấy muốn nhận em làm con trai của
chú ấy”.

“Lam Tư…”

Dưới ánh nắng mặt trời, bóng hai người mỗi lúc một xa. Còn cặp trai gái đang
triền miên trong căn phòng ấm áp không biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện khiến
họ phải bận rộn một phen.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.