Nghe thấy tiếng nói của Lam Tư, Ly Tâm muốn kêu lên nhưng do miệng bị bịt chặt
và mất máu quá nhiều nên cô không thể phát ra âm thanh. Cô chỉ còn cách cố
gắng giãy giụa, biểu thị tình tình trạng hiện tại của cô.
Ly Tâm biết loại người như Tề Mặc và Lam Tư sẽ nổ súng vào thứ đột ngột xuất
hiện, bất kể thứ đó có tính uy hiếp và nguy hiểm hay không. Bọn họ không bao
giờ nghĩ đến chuyện tiến lại gần xem là người hay vật, là ta hay địch mới động
thủ. Bọn họ quá thận trọng, khiến cảnh ngộ của cô hôm nay càng tồi tệ hơn.
Pằng, một tiếng súng vang lên. Đối với Lam Tư, kẻ nào xuất hiện trên địa bàn
của anh ta sẽ phải tự gánh chịu hậu quả, đây là quy tắc của Lam Tư, không được
sự đồng ý của anh ta mà dám xuất hiện trong khu vực của anh ta thì chỉ còn con
đường chết.
Nghe tiếng động ở ngay sát gần, tim Ly Tâm như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô
dường như nghe thấy tiếng viên đạn lại một lần nữa xuyên qua cơ thể cô. Cái
chết chưa bao giờ gần Ly Tâm như lúc này, cảm giác tiến đến cánh cửa của địa
ngục khiến cô tức thở. Không có Tề Mặc ở bên cạnh, Ly Tâm cảm thấy một nỗi sợ
hãi tột cùng, nhưng vì một tia hy vọng có thể sống sót, cô cố gắng giãy giụa
và phát ra tiếng động.
“Khoan đã”. Khi sắp bắn viên đạn tiếp theo, Lam Tư đột nhiên ngăn lại, anh ta
tiến về phía Ly Tâm.
Ly Tâm thở một hơi dài nhẹ nhõm. Không hiểu tại sao cô không có ác cảm với Lam
Tư, tất nhiên cũng không có cảm tình với anh ta. Vào lúc này, việc Lam Tư phát
hiện ra cô đối với Ly Tâm giống như túm được một ngọn cỏ cứu mạng.
Ánh đèn chiếu sáng khiến Ly Tâm lập tức nhắm mắt lại, nhưng chỉ một giây sau
cô nhanh chóng mở mắt, nhìn thẳng vào người đứng trước mặt.
Phát hiện Ly Tâm nằm dưới tấm ga trải giường, Lam Tư sững người trong giây
lát. Anh ta chíu chặt đôi lông mày và giơ tay ra hiệu cho người đàn ông ở bên
cạnh. Người đàn ông đó cũng biến sắc mặt khi nhìn thấy Ly Tâm. Nhận được mệnh
lệnh của Lam Tư, anh ta lập tức xông lên.
“Hiếm có, hiếm có thật, vị khách quý này tôi muốn mời cũng mời không được. Hôm
nay ngọn gió nào đưa cô đến đây thế?” Lam Tư nở nụ cười yêu mị, anh ta đi đến
lôi mảnh vải trong miệng Ly Tâm. Lời nói của anh ta có vẻ khách sáo nhưng ánh
mắt rất lạnh lùng.
“Lam Tư, tôi…” Ly Tâm há miệng định nói chuyện với Lam Tư nhưng cô chỉ phát
ra ba từ, đột nhiên không còn một thanh âm nào khác. Ly Tâm bất giác động đậy
miệng nhưng vẫn không thể nói ra lời, cổ họng cô đau buốt.
Lam Tư thấy vậy càng nhíu chặt lông mày, anh ta vẫn giữ nụ cười mê hồn trên
môi nhưng ánh mắt đầy sát khí không rời khỏi Ly Tâm. Lam Tư mở miệng nói: “Cô
bị làm sao mà không thể nói chuyện?”
Lời nói vừa dứt, đáy mắt Lam Tư lóe lên một tia chết chóc: “Muốn đổ tội lên
đầu tôi phải không, đúng là to gan thật”. Lam Tư không phải kẻ ngốc nghếch,
chỉ cần nhìn qua tình hình của Ly Tâm, anh ta biết ngay đây là một cái bẫy.
Bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Lam Tư, Ly Tâm há miệng muốn nói điều gì đó nhưng
vẫn không thể phát ra tiếng. Kẻ tấn công cô hiển nhiên đã tính toán trước điều
này.
Lam Tư ngồi xổm xuống bên cạnh Ly Tâm, anh ta giơ ngón tay sờ lên mặt Ly Tâm:
“Đúng là một kế hoạch tuyệt vời, có thể khiến cuộc chiến giữa tôi và Tề Mặc
càng trở nên căng thẳng. Cô nói liệu tôi có nên giết cô, để chiến tranh càng
leo thang, vừa vặn thuận ý những kẻ đó hay không?”
Ly Tâm cảm thấy máu vẫn từ bụng vẫn chảy ra ngoài, sinh mệnh dần dần biến mất.
Cô bất giác cắn chặt môi nhìn Lam Tư. Lam Tư đã có thể ngồi lên vị trí lão đại
của Lam Bang, anh ta chắc chắn không phải là người dễ dàng bị chi phối. Nếu
cần cứu anh ta nhất định sẽ cứu, nếu muốn giết thì cô cầu xin đi chăng nữa,
anh ta cũng sẽ giết cô. Cô không cần cầu xin anh ta, Lam Tư tự nhiên biết đưa
ra quyết định có lợi nhất đối với anh ta. Hơn nữa Ly Tâm cũng không thể làm
mất mặt Tề Mặc.
Ly Tâm thu lại ánh mắt hoảng loạn trong giây lát. Bắt gặp bộ dạng bình tĩnh
của Ly Tâm, Lam Tư cười một tiếng thâm hiểm: “Giết cô rồi hủy xác xóa dấu vết,
dù Tề Mặc hành động nhanh cũng không thể nhanh hơn tôi. Tôi khiến anh ta không
thể tìm thấy cô, chắc chắn anh sẽ không thể nào tìm được”.
Không đợi phản ứng của Ly Tâm, Lam Tư nói tiếp: “Có điều, tôi thật sự nghĩ
không ra kẻ nào to gan như vậy, dám bày mưu chia rẽ tôi và Tề Mặc. Muốn tôi
giết người? Hừ, tôi còn lâu mới mắc mưu, tôi sẽ xem ai là kẻ đứng sau vụ này”.
Nói xong, Lam Tư giật tấm dải giường cuộn vào người Ly Tâm rồi bế cô đi ra
ngoài. Động tác của Lam Tư chạm vào bụng Ly Tâm khiến cô run rẩy, thế nhưng Ly
Tâm không thể nói ra lời cũng không thể tỏ thái độ.
Nhưng Lam Tư không phải người tầm thường, Ly Tâm chỉ hơi động nhẹ, anh ta lập
tức cảm nhận thấy. Bắt gặp gương mặt trắng bệch dị thường của Ly Tâm, Lam Tư
liền đặt cô xuống. Khi mở tấm chăn, anh ta thấy bụng và lưng cô đầy máu.
Lam Tư liền nhếch mép nở nụ cười u ám và lạnh lẽo: “Làm đẹp thật đấy, đẹp thật
đấy, quả nhiên là muốn đổ hết lên đầu tôi”.
Lam Tư tưởng có kẻ dấu mặt chỉ bắt cóc Ly Tâm rồi đổ tội cho anh ta. Thật ra
anh ta không sợ trò này. Tuy rằng thủ đoạn thâm độc là sở trường của anh ta
nhưng đối với Tề Mặc, anh ta không thèm dùng chiêu bắt người uy hiếp này.
Lam Tư thậm chí còn cảm thấy chút hưng phấn và hiếu kỳ muốn biết kẻ chủ mưu
đồng thời nhằm vào hai nhân vật lớn như anh ta và Tề Mặc. Có điều theo tình
hình hiện tại, cái bẫy đã được thòng vào cổ anh ta. Ly Tâm bị thương nặng và
mất nhiều máu, khi Tề Mặc đến nơi, dù cô không chết cũng bị hôn mê bất tỉnh.
Vậy thì anh ta có nhận hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Lời nói vừa dứt, bên ngoài đột nhiên có tiếng súng nổ. Lam Tư cười lạnh lùng:
“Đến nhanh thật đấy”. Anh ta đưa mắt xem vết thương của Ly Tâm rồi nhìn khẩu
súng vẫn ở trong tay cô. Lam Tư cất giọng đầy sát khí: “Thủ đoạn lợi hại, đúng
là hợp với phong cách của tôi”.
“Tề lão đại, nếu anh còn động thủ thì đừng trách chúng tôi không nể mặt”. Một
giọng nói đanh thép từ bên ngoài vọng vào, tiếng súng ngày càng dày đặc. Phía
Tề Mặc toàn là những tay súng cừ khôi nhưng bên Lam Tư cũng không phải hạng
tầm thường.
“Lam Tư, mao giao người cho tôi”. Tề Mặc gầm lên. Nghe tiếng nói phẫn nộ của
Tề Mặc, Ly Tâm bất giác cười không ra tiếng. Nếu lần này may mắn có thể quay
về, chắc chắn cô sẽ bị Tề Mặc hành hạ đến xương cốt cũng chẳng còn. Cô thậm
chí không có năng lực tự bảo vệ bản thân, tương lai của cô vô cùng mờ mịt.
“Nuốt vào”. Ly Tâm dần lâm vào trạng thái hôn mê, Lam Tư nhếch mép cười rồi
bóp miệng Ly Tâm để cô há ra, sau đó anh ta ép cô nuốt một viên thuốc con
nhộng.
“Thứ gì vậy?” Ly Tâm cố gắng mấp máy môi.
Lam Tư mỉm cười thâm hiểm: “Tệ nhất cũng chỉ một chữ chết, cô còn gì đáng lo
lắng? Lẽ nào cô tưởng cô có thể thoát chết hay sao?”
Ly Tâm nghe nói vậy bất giác liếc nhìn Lam Tư mà không lên tiếng. Vẻ mặt của
anh ta vẫn bình thản, không thấy xuất hiện tia sát khí. Không hiểu là khả năng
che dấu của Lam Tư cao siêu hay anh ta không có ý định giết cô.
Pằng pằng pằng, tiếng súng ngày càng kịch liệt, trong đó lẫn cả tiếng khuyên
can. Đám Tề Mặc đang xông vào bên trong, người của Lam Bang ngăn cản. Không
chứng kiến cũng có thể đoán cảnh tượng ở bên ngoài vô cùng hỗn loạn.
Thấy vẻ mặt của Ly Tâm vẫn ổn định như bình thường, Ly Tư mỉm cười, trong lòng
anh ta thầm nghĩa đó là thứ anh ta đặc biệt sáng chế, vậy mà anh ta có lòng
tốt cho cô, anh ta hôm nay đúng là mở lòng từ bi.
“Ảnh!”. Lam Tư cúi đầu nhìn Ly Tâm sau khi uống thuốc đã hôn mê bất tỉnh, một
bóng người lập tức xuất hiện trước mặt anh ta.
“Đưa cô ta xuống dưới, nhớ chữa trị cho cô ta”. Lam Tư dặn dò một câu, bóng
hình tên Ảnh gật đầu và ôm Ly Tâm rút lui.
Rầm, một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa phòng khách của tòa lâu đài cổ xưa
bị Tề Mặc đá bay, đập mạnh vào lò sưởi ở bên cạnh. Cánh cửa chạm trổ đẹp đẽ vỡ
tan tành trong giây lát.
“Một phút hai mươi giây, anh đúng là có bản lĩnh thật”. Lam Tư chắp hai tay ra
đằng sau, đứng bên cạnh giường nhìn Tề Mặc.
“Lam Tư, anh mau giao người cho tôi”. Tề Mặc mặt đầy nộ khí, toàn thân hắn tỏa
ra mùi chết chóc nồng nặc, khiến bầu không khí trong vòng mười mấy mét bị đè
nén xuống mức thấp nhất.
“Lão đại, thuộc hạ vô dụng”. Mấy thuộc hạ của Lam Tư chạy vào quỳ xuống trước
mặt anh ta và cất giọng đầy hổ thẹn.
Lam Tư phất tay: “Lui hết đi. Tề Mặc không phải là người các chú có thể đối
phó”. Đám thuộc hạ nghe xong liền ra ngoài.
Những người này đều có thân thủ rất giỏi, một mình đối phó với mười mấy người
không thành vấn đề, nhưng Tề Mặc ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Hơn nữa bọn họ
không nhận được lệnh giết Tề Mặc không dám ra tay quá tàn nhẫn. Vì vậy, Tề Mặc
xông tận vào bên trong không phải chuyện khó khăn. Chỉ có điều thời gian một
phút hai mươi bảy giây nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Đối diện với cơn giận dữ của Tề Mặc, Lam Tư vẫn lạnh lùng như không: “Tề Mặc,
ai cho phép anh giở thói ngang ngược ở chỗ tôi?”
Đám Hồng Ưng chạy vào theo Tề Mặc lập tức tản ra tìm kiếm. Căn phòng chỉ có
vậy, bọn họ nhanh chóng phát hiện trên chiếc giường bên cạnh Lam Tư có vết máu
đỏ. Lập Hộ biến sắc mặt, vội chạy lên quan sát kỹ lưỡng.
Lam Tư thấy vậy cười nhạt: “Tôi còn không biết Lập Hộ có khả năng làm chó”.
“Lão đại, là máu của Ly Tâm”. Mùi máu tanh như vậy, Lập Hộ trong giây lát có
thể nhận ra đây là máu của Ly Tâm.
Tề Mặc đưa mắt nhìn chiếc giường, vết máu đỏ loang lổ dường như bao phủ cả
giường lớn. Chảy nhiều máu như vậy, có thể tưởng tượng Ly Tâm bị thương nặng
đến mức nào. Ly Tâm lại thuộc nhóm máu đặc thù, nếu không tìm được nguồn máu
thích hợp cô sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tề Mặc có cảm giác toàn thân hắn sắp
nổ tung, sự điên cuồng tỏa ra từ người hắn khiến đám Hồng Ưng đều biến sắc
mặt.
“Lam Tư, anh đừng cho tôi cơ hội giết chết anh”. Tề Mặc cất giọng nói lạnh
lùng pha lẫn sát khí.
Lam Tư nhếch mép nở nụ cười thách thức, anh ta nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt vô
cùng lạnh lẽo: “Tề Mặc, anh to gan thật đấy, Lam Tư tôi cũng không phải hạng
người để mặc anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi”.
“Tề lão đại, anh chưa được sự cho phép của lão đại chúng tôi đã tự ý xông vào
đây. Anh coi Lam Bang chúng tôi là chỗ không người hay sao?”. Một giọng nói
nhẹ nhàng vang lên. Mọi người quay cả về nơi phát ra tiếng nói, thấy tâm phúc
số một của Lam Tư là Lam Đàm từ từ tiến vào.
Lam Đàm có vẻ bề ngoài nho nhã như một thư sinh, hoàn toàn khác với đám Tề
Mặc. Anh ta không hề có khí thế của một người ngồi ở vị trí trên cao trong Lam
Bang. Tất nhiên anh ta không phải nhân vật tầm thường. Lúc này, Lam Đàm đi đến
trước mặt Lam Tư và nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Hồng Ưng lập tức cướp lời: “Mộc Ly Tâm của Tề Gia chúng tôi bị bắn trọng
thương, có người đích thân nhìn thấy người của Lam Bang các anh trói cô ấy đến
nơi này. Các anh định giải thích như thế nào?” Nói xong anh ta vẫy tay, Hoàng
Ưng liền xách nhân chứng đi vào.
Cùng lúc này, Lập Hộ chỉ tay vào vết máu ở trên giường: “Đây là máu của Ly
Tâm, máu cô ấy có mùi đặc biệt nên dễ nhận ra”. Nói xong đám Hồng Ưng và Lập
Hộ đứng im đằng sau Tề Mặc, chờ Lam Tư và Lam Đàm lên tiếng.
Đám Hồng Ưng biết rõ Tề Mặc hiện đang vô cùng tức giận nên bọn họ mới cướp lời
hắn, để tránh hắn nổi cơn điên. Khi đối mặt trực tiếp với Lam Tư, bọn họ không
thể cho đối phương một cơ hội. Thật ra chuyện bắt Ly Tâm cũng tương đối kỳ lạ,
nếu Lam Tư thật sự làm như vậy thì chứng tỏ IQ của anh ta có vấn đề. Đụng đến
Ly Tâm ngoài việc khiến hai bên càng đối chọi gay gắt không còn một hiệu quả
nào khác. Tề Gia sẽ không vì một Ly Tâm mà sụp đổ, nếu Lam Tư không nhìn ra
điểm này, anh ta không xứng đáng là đối thủ của Tề Gia.
Do đó vụ này chắc chắn có vấn đề, đối phương khó có thể hành động trùng khớp
về thời gian và cơ hội như vậy. Bọn họ cũng đoán là một cái bẫy. Từ lúc nhận
được tin báo là người của Lam Tư gây ra, bọ họ biết ngay có kẻ giăng bẫy. Vì
vậy khi xông vào đây bọn họ không có ý đả thương người của Lam Tư, chỉ là
tương kế tựu kế mà thôi.
Có điều Tề Mặc mỗi khi động đến vấn đề liên quan đến Ly Tâm là trở nên thất
thường. Tuy hắn không thể hiện rõ thái độ nhưng bọn họ có thể cảm nhận thấy
cơn điên của hắn. Xông thẳng đến địa bàn của đối phương đòi người cũng không
phải là tác phong của Tề Mặc. Vì vậy bọn họ không dám để Tề Mặc lên tiếng, bọn
họ chỉ hy vọng dùng những chứng cứ này chấn áp sự phẫn nộ của Tề Mặc và có thể
tìm ra Ly Tâm.
Lam Đàm đưa mắt nhìn người Hoàng Ưng đang xách trên tay, người này là thẳng
nhỏ chuyên phụ trách bưng trà trong tòa lâu đài cổ. Lúc này, sắc mặt cậu ta
trắng bệt, bị Hoàng Ưng xách cổ áo cậu ta không dám động đậy, rõ ràng là sợ
chết khiếp. Cậu ta há miệng muốn nói điều gì đó nhưng không thể thốt ra lời.
Lam Đàm cười nhạt: “Lời nói của thằng bé này Tề lão đại cũng tin”. Nói xong
anh ta giơ tay nhanh như tia chớp, chỉ nghe tiếng súng bụp nhẹ. Sắc mặt Lam
Đàm không hề thay đổi vẫn hết sức nho nhã, nhưng viên đạn từ khẩu súng trong
tay anh ta găm trúng tim thằng nhỏ.
Hoàng Ưng ném cái xác ra ngoài. Anh ta biết đây là kết cục của cậu bé, trước
sau gì cũng bị giết chết. Chết sớm cậu bé sẽ càng được giải thoát sớm.
“Tôi chỉ hỏi anh một câu, người đang ở đâu?” Tề Mặc nhìn Lam Tư chăm chú, hắn
cất cao giọng nói như tiếng sấm, khiến tất cả mọi người giật mình.
Lam Tư cười lạnh lùng: “Phòng của tôi chỉ có bằng từng này, anh đừng nói cho
tôi biết là anh mắt mù đấy nhé”.
Lam Đàm tiếp lời: “Tề lão đại, người của chúng tôi đều ở cả đây, anh muốn vu
khống cho chúng tôi cũng phải chọn lý do chính đáng một chút. Anh mất người
thì xông tới chỗ chúng tôi, vậy nếu lão đại của chúng tôi mất người sẽ lao đi
giết anh? Đây là địa bàn của giáo hoàng Joseph, không phải là địa bàn của Tề
Gia các anh. Còn nữa, đây là phòng của lão đại chúng tôi. Anh tự nhiên xông
vào có nghĩa chẳng coi lão đại chúng tôi ra gì”.
Bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Tề Mặc, Lam Tư nở nụ cười thâm hiểm: “Tề Mặc, nếu
muốn gây chuyện cũng không cần viện cớ, Lam Tư tôi sẽ theo hầu anh đến cùng”.
Anh ta vừa nói dứt lời, đám thuộc hạ của Lam Bang bên ngoài ngoài lập tức xông
tới chĩa súng vào Tề Mặc. Đám Hồng Ưng cũng rút súng nhằm thẳng vào Lam Tư,
không khí đột nhiên trở nên căng thẳng vô cùng.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người làm sao thế?” Giáo hoàng Joseph và thân vương
Helian chạy vội vào, sắc mặt của hai người trắng bệch.
Giáo hoàng Joseph đang ở ngoài đại sảnh tiếp đãi mọi người, thân vương Helian
ở nơi diễn ra cuộc hội đàm bí mật nên ông ta là người đầu tiên phát hiện biến
cố. Trong khi đó, Andy Piaget đi cùng Lam Tư nên là người thứ hai biết chuyện.
Cả hai vội vàng đi báo tin cho giáo hoàng Joseph.
Giáo hoàng Joseph vừa thở hổn hển vừa cất giọng hoảng hốt: “Chuyện gì xảy ra
vậy? Có gì từ từ nói, đừng động thủ. Hai anh hãy nể mặt tôi thu súng lại đi.
Có vấn đề gì chúng ta cùng ngồi xuống thương lượng, nhất định sẽ tìm ra cách
giải quyết vấn về. Hai nhà đừng xung đột”.
Andy Piaget gật đầu: “Tề lão đại, Lam lão đại, hai người hãy từ từ nói đi.
Chúng tôi đều ở đây, chúng tôi có thể giúp được gì chúng tôi sẽ cố gắng hết
sức. Các anh đừng để mất hòa khí”.
Thân vương Helian chỉ biết đứng ở giữa phòng xua tay, ra hiệu Tề Mặc và Lam Tư
bình tĩnh. Anh ta biết rõ chuyện xảy ra với Tề Mặc nên không dám lên tiếng.
Bất cứ người nào cũng nhìn ra thái độ đặc biệt của Tề Mặc dành cho Ly Tâm, vì
vậy nếu Ly Tâm xảy ra chuyện ở ngay tại lâu đài cổ này, dù thủ phạm có phải là
Lam Tư hay không, bọn họ cũng sẽ gặp tai ương.
“Hòa khí? Tôi và anh ta làm gì có hòa khí” Lam Tư bật cười ha hả như nghe thấy
chuyện khôi hài nhất trên thế gian.
Tề Mặc cuộn hai tay thành nắm đấm, bàn tay hắn cuộn chặt đến mức nổi hết các
khớp. Tề Mặc thật sự phẫn nộ, hắn vốn là người tâm trạng ít khi xáo động trước
công chúng nhưng giờ đây, hắn dần dần không thể kìm chế bản thân.
Tề Mặc biết vụ này có vấn đề, hắn không phải kẻ ngốc, không cần nghĩ cũng biết
không phải do Lam Tư gây ra. Nhưng Ly Tâm nhất định bị thương nặng, máu ở trên
giường chảy ra từ vết đạn bắn. Hắn bất chấp tất cả xông vào nơi này không phải
để truy cứu trách nhiệm của Lam Tư. Hắn chỉ cần Ly Tâm, tìm Ly Tâm mới là
trọng điểm. Nhìn thấy vết máu, tim Tề Mặc như co thắt lại, hắn không kịp cũng
không muốn bận tâm đến những việc khác, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Ly
Tâm.
“Tôi hỏi một lần nữa, người đang ở đâu?” Khí chất vốn lạnh lùng của Tề Mặc
được thay bằng cơn thịnh nộ, sát khí dần lan tỏa khắp căn phòng. Nếu nói trước
đây Tề Mặc là băng thì bây giờ hắn là lửa, một ngọn lửa có thể thiêu rụi tất
cả.
Thấy Tề Mặc thật sự tức giận, Bạch Ưng vội lên tiếng: “Lam lão đại, người đang
ở đâu? Chúng ta đều là người thông minh nên không cần nói nhiều. Nhóm máu của
cô ấy rất đặc biệt, nếu không kịp thời chữa trị sẽ xảy ra vấn đề lớn. Tôi nghĩ
hai nhà cũng không muốn nhìn thấy kết quả đó”.
Lời nói của Bạch Ưng tương đối uyển chuyển, mang hàm ý cả hai bên đều hiểu rõ.
Cục diện hỗn loạn chỉ khiến kẻ đứng đằng sau giật dây được lợi, đây là một
điều sỉ nhục đối với cả Tề Gia lẫn Lam Bang.
Lam Tư cất giọng lạnh lùng: “Tôi trả lời anh một lần nữa, mắt anh mọc ở đâu
vậy?”
Lam Đàm ở bên cạnh bất giác đưa mắt nhìn Lam Tư khi thấy anh ta phủ nhận. Anh
ta đoán Ly Tâm chắc chắn đang ở trong tay Lam Tư, bởi vì nếu cô không ở đây
thì dù nhân chứng vật chứng đầy đủ đến mấy cũng không dẫn đến cục diện căng
thẳng như bây giờ. Có điều Lam Tư không thừa nhận chứng tỏ Lam Tư có tính toán
riêng. Vì vậy Lam Đàm chỉ ho khan hai tiếng mà không mở miệng.