Từng ngày từng ngày trôi qua, động thái của hai gia tộc mỗi lúc một lớn, giao
tranh ngày càng rõ ràng, sự ảnh hưởng ngày một rộng. Cục diện đối đầu khiến
thế giới không ngừng biến động, hỗn loạn bắt đầu hình thành.
Thị trường cổ phiếu biến động với tốc độ chóng mặt, buổi sáng còn tăng lên mấy
trăm điểm, đến chiều đã rớt xuống đáy vực. Chỉ số không ngừng nhảy lên nhảy
xuống khiến thị trường cổ phiếu sốt sình sịch. Tuy người dân thường không biết
đến sự chia rẽ trong giới hắc đạo nhưng chỉ riêng chuyện thị trường cổ phiếu
không ổn định đủ khiến tất cả mọi người lo lắng bất an.
Chỉ số kinh tế không ngừng tuột dốc, mậu dịch xuất nhập khẩu của các nước bắt
đầu tăng thuế quan, hoặc là ngừng cung ứng, giá dầu thô tăng đột biến, vật giá
tăng lên, lạm phát bùng nổ. Tất cả những điều này khiến lòng người không khỏi
nơm nớp lo sợ.
Chốc chốc lại có nơi này bị nổ tung, nơi kia bị đốt cháy. Do tin tức bị phong
tỏa nên người bình thường không biết, chỉ có giới hắc đạo là hiểu rõ, thần
tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn.
Do hai nhà đều có rất nhiều gia tộc trực thuộc, mối quan hệ dây mơ rễ má phức
tạp vô cùng nên khi chính thức đối địch, các mối quan hệ ở bên dưới càng trở
nên hỗn loạn. Cả giới hắc đạo điên cuồng, hai vị lão đại đứng đầu đối địch,
người ở bên dưới sợ không theo kịp nhịp bước nên vội ra tay trước. Vì vậy Tề
Gia và Lam Bang vẫn chưa chính thức dùng thủ đoạn với nhau, các thế lực ở bên
dưới đã loạn như không thể loạn hơn. Hôm nay tôi diệt anh, ngày mai anh hủy
tôi, ai là kẻ địch, ai là đồng minh đều không thể phân biệt rõ.
Gió lớn nổi lên, mây đen cuồn cuộn, cả thế giới biến đổi trong chốc lát. Hai
nhà sản xuất vũ khí tranh đấu làm cả thế giới xáo trộn, mặc dù người dân bình
thường không hề hay biết.
“Hôm qua Tề Gia đã xóa bỏ một đường dây ma túy của Lam Bang, đại khái cắt đứt
bảy phần trăm nguồn thu nhập của Lam Bang”. Tại đại bản doanh Tề Gia, Phong
Vân William ngồi trên ghế sofa khoanh hai tay trước ngực. Cậu bé có gương mặt
trong sáng đáng yêu nhưng từ miệng thốt ra tin tức nóng hổi nhất.
Ly Tâm gật đầu: “Nhưng Tề Gia cũng bị thiệt hại một nhà máy vũ khí. Hai nhà
coi như huề nhau”.
Phong Vân William lắc đầu: “Không thể tính như chị. Một nhà máy vũ khí tuy
lớn, nhưng chỉ cần sản xuất lại là được. Còn việc kinh doanh ma túy của Lam
Bang, tổn thất không chỉ là đồng tiền mà phạm vi liên quan rất rộng, bên Đông
Nam Á bây giờ loạn hết cả lên rồi”.
Ly Tâm tiếp lời: “Lam Bang làm ăn tạp nham quá, vì vậy thiệt hại cũng lớn như
phạm vi hoạt động”.
Phong Vân William ừm một tiếng rồi nói tiếp: “Chị có thể nhìn ra điểm này,
không tồi. Tuy hai gia tộc đều là nhà sản xuất vũ khí, nhưng Lam Bang còn kiêm
thêm nhiều nghề khác, nhìn bề ngoài thế lực của Lam Bang có vẻ lớn hơn Tề Gia.
Nhưng nếu bị động chạm đến, Lam Bang dễ bị sụp đổ hơn. Tôi nghĩ đây là lý do
tại sao Tề Gia chỉ tập trung sản xuất vũ khí, những thứ khác không thèm bận
tâm, một nghề cho chín còn hơn chín nghề, đó mới là vương đạo”.
Thấy Phong Vân William nói có lý, Ly Tâm liền ngồi xuống bên cạnh cậu bé, cô
ôm chiếc gối tựa cau mày hỏi: “Hai nhà thật ra chưa phải tiêu hao nhiều lắm,
nhưng tôi không ngờ bên ngoài lại bị ảnh hưởng lớn đến mức này”.
Bây giờ ở Tề Gia vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng từ những
người liên tục ra ra vào vào Tề Gia, có thể thấy cục diện tương đối nghiêm
trọng.
Tề Mặc mỗi ngày đều ở Tề Gia, sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng vô cảm như bình
thường, nhưng chính phủ các nước không ngừng gọi điện thoại liên lạc, trao đổi
thông tin. Đám Hồng Ưng và Bạch Ưng họp bàn suốt ngày, Ly Tâm cũng có thể đoán
sự việc không đơn giản.
Phong Vân William tựa người vào thành ghế sofa, cậu bé nở nụ cười nhàn nhạt:
“Từ hôm bắt đầu động thủ đã biết có ngày hôm nay, chị sợ rồi à?”
Ly Tâm lắc đầu: “Tôi không phải sợ, mà chỉ cảm thấy sự việc căng quá”.
Thấy Ly Tâm nhăn mặt nhíu mày, Phong Vân William nhìn cô chăm chú, cậu ta nói
bằng một giọng điệu không hề châm chích hay cười nhạo như thường thấy: “Bây
giờ mới bắt đầu, mới chỉ động đến một góc nhỏ của núi băng. Đợi đến khi hai
bên đối đầu toàn diện, chỉ e là thế giới này sẽ được phân chia lại”.
Ly Tâm không tiếp lời, đến bây giờ cô mới biết, vụ này không đơn giản là cuộc
đối đầu của hai gia tộc hào môn hắc đạo như cô tưởng mà sự ảnh hưởng của nó
lan ra toàn thế giới. Dầu lửa, vũ khí, hắc đạo hàng đầu đều không phải trò
đùa, cuộc đua tranh này lại liên quan đến cả ba thứ đó, có thể tưởng tượng
phạm vi ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Ly Tâm thở dài: “Nếu chỉ là đua tranh về thế lực thì tôi thấy chẳng là gì,
cùng lắm ai có bản lĩnh người đó thắng cuộc. Bây giờ dính dáng đến nhiều người
như vậy, tôi chẳng còn ham thắng lợi nữa”.
Phong Vân William cười nhạt: “Đã đến nước này rồi mà muốn quay đầu, chị nghĩ
có thể nào không?”
Ly Tâm lắc đầu: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ quay đầu, mà bây giờ cũng chẳng quay
lại được nữa”.
Nghe Ly Tâm nói vậy, Phong Vân William cất giọng nghiêm túc: “Đây chính là
hiện thực, nếu không thể tiêu diệt Lam Bang, cục diện sẽ càng tồi tệ hơn. Vì
vậy bây giờ xem thế lực của ai lớn hơn, thủ đoạn của ai lợi hại hơn”.
Hậu quả của việc gió lớn nổi lên mây mù kéo đến, Tề Mặc và Lam Tư đã định liệu
từ lâu. Vì vậy Lam Tư mới không chịu trở mặt công khai đối địch Tề Mặc, anh ta
chỉ lặng lẽ tiến hành trong bóng tối, không để Tề Mặc bắt thóp. Nhưng vụ Kim
Tự Tháp Lam Bang đã quá hống hách, bọn họ tưởng có thể chôn Tề Mặc ở trong đó.
Chỉ cần Tề Mặc chết, Tề Gia sẽ như rắn mất đầu và không thể đối chọi với Lam
Bang. Vì vậy bọn họ mới bất chấp tất cả.
Nhưng bọn họ không ngờ Tề Mặc có thể thoát chết, đến lúc này nhân chứng vật
chứng đều đủ cả. Tề Mặc có lý do để chiếm thế thượng phong. Nếu không trở mặt
sẽ rơi vào tình cảnh bị Tề Mặc áp chế, vì vậy Lam Tư mới trực tiếp trở mặt với
Tề Mặc, cuối cùng dẫn đến cục diện ngày hôm nay.
Hai vị lão đại còn ngồi nguyên vị trí, thế lực của hai nhà vẫn còn mạnh. Bao
nhiêu năm nay chưa từng xuất hiện cuộc đối đầu tương tự, đây là lần đầu tiên
lịch sử giới hắc đạo xuất hiện giao tranh quy mô lớn như vậy.
“Bé này, tôi phát hiện em hình như chẳng bận tâm? Em không oán hận chút nào
sao?” Ly Tâm đột nhiên mở miệng hỏi Phong Vân William.
Phong Vân William đen mặt: “Đừng có gọi tôi là bé”.
Ly Tâm nhíu mày nhìn Phong Vân William, cô mỉm cười: “Bé này!”
Phong Vân William càng tối sầm mặt, cậu ta trừng mắt với Ly Tâm một lúc, hừ
một tiếng rồi bày ra bộ dạng người lớn không chấp nhặt trẻ con: “Tôi có gì
đáng oán hận chứ? Hận Tề Gia ư, chỉ là thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.
Tôi chẳng có tình cảm với gia tộc William. Người của Tề Gia không tiêu diệt
bọn họ, sớm muộn cũng có ngày tôi động thủ. Còn bận tâm hả? Tôi phải bận tâm
gì chứ. Cục diện ngày hôm nay là kinh điển trăm năm khó gặp”.
Ly Tâm bất giác lườm Phong Vân William. Xem ra nói chuyện tình cảm với người
thuộc giới hắc đạo là sai lầm như kiểu “đàn gảy tai trâu”. Tuy cô không phải
là người dễ mủi lòng nhưng chứng kiến cục diện hỗn loạn, hai nhà còn chưa bị
làm sao, bên dưới đã khói mù dày đặc, vô số người bị ảnh hưởng. Cô không phải
là kẻ nhẫn tâm, không cam lòng nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Bỏ hết tư tưởng đạo đức giả của chị đi. Nếu không, cả đời này chị sẽ chẳng
đạt được nguyện vọng đâu”. Ánh mắt Phong Vân William tàn độc vô cùng, Ly Tâm
liền trầm mặc. Cô không ngờ Phong Vân William có thể nhìn thấu suy nghĩ của
cô.
Ly Tâm đưa mắt qua Phong Vân William và cất giọng lãnh đạm: “Nếu tôi không có
tình cảm thì tôi cũng không có nguyện vọng của ngày hôm nay”.
Phong Vân William hơi sững người, cậu ta định nói tiếp nhưng thần sắc đột ngột
thay đổi. Phong Vân William giơ tay ra hiệu và lập tức đứng dậy đến bên cạnh
Ly Tâm. Gương mặt cậu khôi phục vẻ yếu ớt ngây thơ. Ly Tâm quay đầu, thấy Tề
Mặc và đám Hồng Ưng đang đi vào.
Tề Mặc vừa đi đến, Ly Tâm đứng dậy kéo Tề Mặc ngồi xuống rồi cô ra đi đằng sau
hắn nhẹ nhàng bóp vai hắn. Tề Mặc nhắm mặt tựa vào người Ly Tâm, hắn không mệt
mỏi, hắn chỉ là thích cảm giác này.
Đám Hồng Ưng và Bạch Ưng coi như không nhìn thấy, ai nấy ngồi vào vị trí của
mình. Hoàng Ưng đưa mắt qua Lập Hộ đang đứng cung kính ở một bên và Phong Vân
William đầy vẻ bất an, anh ta hắng giọng: “Ra ngoài”.
Bị Hoàng Ưng quát, Phong Vân William giật mình sợ hãi, cậu ta đưa mắt về phía
Ly Tâm. Thấy Ly Tâm gật đầu, cậu ta liền đi vòng qua đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng
ra ngoài cửa. Phong Vân William đứng ngoài cửa mở to mắt nhìn Ly Tâm, bộ dạng
của cậu ta trông rất đáng thương.
Vẻ mặt Ly Tâm không thay đổi, cô đã quen với cảnh tượng vừa rồi. Đám Hồng Ưng
mỗi khi có chuyện cần thương lượng với Tề Mặc đều đuổi Phong Vân William ra
ngoài. Tuy việc Phong Vân William đứng ngoài cửa với ở trong phòng chẳng khác
gì nhau nhưng Ly Tâm không tỏ thái độ phàn nàn về thái độ của đám Hoàng Ưng.
Khi chưa leo lên vị trí nữ chủ nhân của Tề Gia, cô không có tư cách ra lệnh
cho bọn họ. Một khi bọn họ không phục, bọn họ tỏ ra lễ phép với cô cũng bằng
không, đây chính là lời cảnh cáo của Phong Vân William.
“Lão đại, thân vương Helian, giáo hoàng Joseph và Andy Piaget mời chúng ta
tham dự đám cưới con trai bọn họ ở tòa lâu đài cổ bên Italy. Lão đại, chúng ta
có đi không ạ?”. Hồng Ưng lên tiếng báo cáo bằng một giọng nghiêm túc.
Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Bao giờ?”
“Ba ngày sau, hôn lễ tương đối gấp gáp”.
Tề Mặc không lên tiếng, chỉ nhắm mắt hưởng thụ sự xoa bóp của Ly Tâm. Hoàng
Ưng ngồi ở bên cạnh cau mày nói: “Không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện
thì cả ba đại nhân vật ra mặt cùng một lúc”.
Ly Tâm nghe nói vậy bất giác chớp chớp mắt. Thân vương Helian là người có thế
lực lớn nhất ở Trung Đông, ông ta có địa vị quan trọng trong giới dầu mỏ.
Giáo hoàng Joseph là giáo hoàng ở Vatican. Bề ngoài là giáo hoàng nhưng trên
thực tế cũng là hoàng thân quốc thích, có thân phận tôn quý ở châu Âu, mạng
lưới thế lực của ông ta hết sức rộng lớn.
Còn Andy Piaget xuất thân từ hoàng tộc Anh Quốc. Tuy ở Anh hoàng tộc không
tham chính nhưng Andy Piaget tạo dựng thế lực lớn ở châu Mỹ. Đồng thời có mối
quan hệ hợp tác với Tề Mặc và Lam Tư chứng tỏ ông ta là nhân vật không đơn
giản.
Cùng một lúc xuất hiện nhiều nhân vật cỡ bự như vậy, xem ra động loạn khiến
những người này không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thấy Tề Mặc không có phản ứng, Bạch Ưng lên tiếng: “Bọn họ liên kết hôn nhân
không phải là chuyện lớn, lão đại thích cho thể diện thì cho, không cho thì
thôi. Nhưng nghe nói bọn họ mời rất nhiều người, gồm các nhân vật tiếng tăm
trong giới hắc đạo và cựu nguyên thủ một số quốc gia. Đa phần đã nhận lời tham
gia. Lão đại, có cần cân nhắc không ạ?”
Về lý mà nói, cuộc liên kết hôn nhân của gia tộc hào môn, các nguyên thủ quốc
gia và danh môn hắc đạo thường không tham gia. Nhưng bây giờ họ nhận lời mời,
không cần nghĩ cũng có thể đoán ra nguyên do.
Tề Mặc mở mắt quay lại nhìn Ly Tâm: “Em có muốn đi không?”
Nghe đám Bạch Ưng nói chuyện, Ly Tâm lập tức hiểu ra vấn đề. Không cần nghĩ
cũng biết Lam Tư chắc chắn có tên trong danh sách khách mời. Ly Tâm hiểu tác
phong và suy nghĩ của Tề Mặc, hắn tuyệt đối là trường phái cứng nhắc, không
động đến hắn thì thôi, gây sự với hắn rồi muốn bảo toàn lực lượng rút lui,
chẳng có chuyện dễ dàng như vậy. Tề Mặc tuy mở miệng hỏi cô nhưng thực chất
hắn không hề muốn đi.
Thế nhưng Ly Tâm muốn tham gia. Không tại sao cả, cô chỉ là không muốn chứng
kiến thế giới ngày càng xuất hiện nhiều trẻ mồ côi. Mỗi khi nghe đám Hồng Ưng
báo cáo, người lớn mất mạng thì không sao, vì con đường là do bọn họ tự chọn
lựa. Nhưng người lớn chết trẻ em sẽ trở thành cô nhi, Ly Tâm bỏ thời gian
chuyên điều tra các cô nhi viện, tình trạng trẻ em mồ côi gia tăng nhanh đã
động chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong trái tim Ly Tâm. Cô không muốn cục diện
tiếp tục rơi vào tình thế không thể cứu vãn.
“Em muốn đi”. Ly Tâm nhìn thẳng vào đôi mắt trầm ổn của Tề Mặc.
Tề Mặc hơi nhíu mày, chỉ nhìn Ly Tâm không lên tiếng. Ly Tâm vừa bóp vai Tề
Mặc vừa nói nhỏ: “Làm người không nên tuyệt tình quá. Chúng ta đi biểu thị
chúng ta có thành ý. Còn về kết quả sau đó thế nào, không ai ép được anh, cũng
không người nào có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh đúng không?”
Tề Mặc nhìn Ly Tâm trong giây lát rồi quay đầu nói với đám Hồng Ưng: “Đi chuẩn
bị”.
Đám Hồng Ưng lập tức vâng dạ. Ý kiến của bọn họ cũng giống Ly Tâm, tham gia là
tốt nhất, còn hậu quả sau đó thế nào là một vấn đề khác.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng, mọi nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo đến
tập trung về Italy. Chính phủ Italy tỏ ra vô cùng căng thẳng, thái độ của bọn
họ còn thận trọng hơn bị tổ chức khủng bố tấn công.
Tề Mặc và Ly Tâm xuất hiện trên bầu trời Italy vào lúc chạng vạng tối. Đám
cưới của hào môn hắc đạo đều tổ chức vào buổi tối, mà người như Tề Mặc có khí
thế của lão đại hàng đầu. Không người nào có tư cách bắt hắn đến sớm chờ đợi.
Mặt trời như quả cầu lửa đang dần khuất bóng ở đường chân trời, không gian dần
trở nên tối sầm, Ly Tâm cúi đầu nhìn xuống bên dưới, cô đột nhiên nói: “Nếu
thả một quả bom xuống dưới kia, chắc chắn sẽ giết vô số con kiến”. Nói xong cô
bật cười phá vỡ không khí nghiêm túc.
Lập Hộ ngồi ở vị trí đối diện trừng mắt với Ly Tâm. Cô nói không sai một chút
nào, máy bay đã đến gần địa phận tòa lâu đài màu trắng. Ở đó toàn là nhân vật
đầu sỏ, nếu thả một quả bom xuống, chắc cả thế giới suy sụp.
“Đến rồi”. Bạch Ưng phụ trách lái máy bay vừa hạ cánh vừa cất giọng trầm trầm.
Bên dưới là bãi đỗ máy bay tư nhân đã đầy ắp máy bay. Xem ra những người được
mời về cơ bản đã xuất hiện.
“Tề lão đại, cuối cùng anh cũng đến rồi”. Một người đàn ông trung niên diện âu
phục đuôi tôm đứng chờ sẵn trên bãi cỏ tươi cười bước đến nghênh đón.
Tề Mặc cất giọng lạnh nhạt: “Andy Piaget”.
Andy Piaget gật đầu: “Tôi đang đợi Tề lão đại. Mời, Tề lão đại đến là đám cưới
được cử hành ngay. Mọi người đều ở bên trong chờ Tề lão đại”.
Tề Mặc đi thẳng vào trong, Hồng Ưng ở bên cạnh mỉm cười: “Andy khiêm tốn quá,
“khách tùy chủ tiện” (khách không gây phiền phức cho chủ nhân, chủ nhân tiện
làm thế nào thì làm), làm gì có đạo lý chủ đợi khách?”
Andy Piaget cười tươi: “Nếu là người khác thì tất nhiên chủ không cần đợi,
nhưng nếu là Tề lão đại, chờ đợi cũng là chuyện nên làm. Tề lão đại, mời qua
bên này”. Vừa nói ông ta vừa đi trước dẫn đường.
Andy Piaget là chủ nhân của đám cưới mà vẫn chờ đợi và đích thân đi đón Tề
Mặc, Ly Tâm hơi nhíu mày, đúng là quá nể mặt. Đồng thời càng chứng tỏ Tề Gia
có thế lực mạnh, một khi xung đột toàn diện, không biết cuối cùng thế giới sẽ
đi về đâu?