Thẩm ma ma nghe thấy Tô Thụy lời trêu thì cặp mắt nàng ở đằng sau diện sa lóe lên một tia mập mờ hàn mang, nhưng mặt ngoài thì nàng giả vờ lườm Tô Thụy một cái, khéo léo từ chối lời mời của hắn.
“Tô công tử thật biết đùa, tiện thiếp sợ là sẽ để cho công tử thất vọng rồi, tiện thiếp giờ đã là tàn hoa bại liễu thì làm sao có thể thỏa mãn được công tử ham muốn.”
Tô Thụy nghe thế cũng không thất vọng, hắn lại càng không từ bỏ ý định, hắn quyết phải được chiêm ngưỡng nhan sắc với thân thể của Thẩm ma ma.
“Thẩm tỷ sao có thể nói mình già rồi mất sắc đâu, theo bản thiếu gia thấy thì Thẩm tỷ phong vận như còn xưa, vóc dáng bất suy theo năm tháng, có khi còn thêm tô điểm vẻ đẹp thành thục diễm lệ, mị hoặc biết bao nam nhân. Tóm lại, bản thiếu gia hôm nay không được Thẩm tỷ bồi bạn thì thật là rất tiếc, bản thiếu gia không phá hoại nơi này phong nhã cảnh sắc.”
Tô Thụy hôm nay tâm tình đang tại hưng phấn nên hắn cũng lớn mật một chút, hắn bá đạo uy hiếp Thẩm ma ma chấp nhận lời mời của mình. Trong khoảng thời gian Tô Thụy mua vui tại Nhạc Hoa viện thì hắn cũng để ý đến hoàn cảnh tại đây, theo hắn quan sát thì Nhạc Hoa viện cũng không có cường giả bảo hộ. Nhân thủ tại đây cũng không nhiều mấy, Võ Sĩ đều chiếm đa số trong nhóm môn thủ vệ, Võ Sư thì rất ít thấy được, bọn hạ đa phần là tại thượng tầng bảo hộ khách quý, Võ Tông nhưng lại không có một ai. Tô Thụy nghĩ chỉ cần mình lệnh Tiêu Văn hòa Ngô Thái phá hoại trước mặt đại sảnh cũng không ai ngăn được bọn họ.
Nghe thấy lời uy hiếp từ Tô Thụy, Thẩm ma ma ánh mắt càng thêm lãnh, một tia sát ý không kìm được xuất ra nhưng nàng cũng nhanh chóng che lấp đi phần này ý niệm, nàng đối Tô Thụy lộ ra vẻ sợ hãi, muốn cầu khẩn hắn đừng làm chuyện quá phận.
“Tô công tử xin bớt giận, thứ cho tiện thiếp không được chu đáo, là tiện thiếp không hiểu được tấm lòng của công tử dành cho thiếp thân. Tiện thiếp sẽ nhanh chóng chuẩn bị cao cấp nhất gian phòng cho công tử, còn có nhiều cô nương không kém Dao Nguyệt để công tử chọn lọc, tiện thiếp có thể đảm bảo với công tử là các nàng không thua kém gì Dao Nguyệt cô nương.”
“Thẩm tỷ thực sự là không hiểu ý bản thiếu gia hay là Thẩm tỷ cho rằng bản thiếu gia rất ngây thơ hay sao. Nếu như Thẩm tỷ cứ như vậy miễn cưỡng thì đừng trách bản thiếu gia hạ trọng thủ, quý viện hôm nay có khi phải bế môn tu sửu không chừng.”
Tô Thụy không thấy Thẩm ma ma đáp ứng lời mời của hắn thì mặt hắnhơi nhăn lại lộ ra một chút phẫn nộ, Tô Thụy giơ tay lên muốn lệnh cho hắn đằng sau hai vị hộ vệ chuẩn bị động thủ. Thấy được Tô Thụy thực sự muốn động thủ thì Thẩm ma ma chỉ có thể làm ra vẻ thỏa hiệp, dù sao cũng không có mất mát gì đồng thời nàng không muốn vì Tô Thụy mà bại lộ một chút hậu thủ không cần thiết.
“Xin Tô công tử rộng lòng tha cho Nhạc Hoa viện chúng nhân, là tiện thiếp xúc phạm đến công tử tâm ý, để cho công tử thất vọng, tiện thiếp mong rằng công tử tha thứ cho thiếp thân ngu muội. Xin công tử để cho thiếp thân một chút thời gian chuẩn bị, tiện thiếp sẽ trình diện trước mặt công tử tại công tử nhã gian sau khi thiếp thân sửa soạn xong.”
“Thẩm tỷ cũng thật là biết trêu ghẹo bản thiếu gia, nếu bản thiếu gia không phải hạ trọng thủ một chút thì Thảm tỷ chắc cũng sẽ không đồng ý cùng bản thiếu gia trung một phòng. Được rồi, Thẩm tỷ cứ đi hoàn thành làm việc của tỷ, cứ để đàm hạ nhân của tỷ dẫn dắt bản thiếu gia cùng hai vị hộ vệ này. Thẩm tỷ chỉ cần biết được hậu quả nếu như tỷ không xuất hiện tại bản thiếu gia gian phòng là được. À, còn một điều nữa, Thẩm tỷ cũng đừng làm ra việc gian dối ngụy tạo để qua mắt bản thiếu gia, bản thiếu gia gặp tỷ cũng không một hai lần, Thẩm tỷ nhân thể vị hương rất đặc biệt, không giống với cô nương khác ở đây.”
Tô Thụy cười vang thong thả đi cùng bộ hạ của hắn đi lên thượng tầng, khi hắn đi ngang qua Thẩm ma ma, bàn tay hắn theo quán tính vỗ một chút lên cặp mông nảy nở của nàng.
“Ừm, rất đàn hồi, Thẩm tỷ nên tự tin với vóc dáng của mình hơn, tỷ phong vận còn rất đầy đặn co dãn. Ha ha ha…”
Bỗng nhiên, Tô Thụy thấy được cảnh sắc xung quanh hắn tối sầm, hắn cảm giác cổ của hắn như bị một bàn tay siết chặt, ép hắn không thở được, sau nửa phân thời thần thì Tô Thụy mới lấy lại được hơi thở, hắn cả người không ghìm được toát mồ hồi lạnh. Tô Thụy rất nhanh phát hiện cảm giác đó thoáng qua như chưa tùng xảy ra, cảnh tượng quanh thân hắn cũng trở lại bình thường.
“Tô công tử quá khen, tiện thiếp sẽ rất nhanh bồi công tử uống rượu mua vui. Sẽ không để cho công tử đợi lâu.”
Thẩm ma ma cười như không cười, lành lạnh nhìn Tô Thụy, nàng tỏ ra vài phần từ tốn, khoan thai đáp trả Tô Thụy trêu ghẹo hành động, nàng làm xonng hành động này thì nhanh chóng rời đi hướng hậu viện.
Tô Thụy thấy được cử chỉ của Thẩm ma ma thì cũng không nói gì nữa, hắn tiếp tục đi theo bộ hạ của nàng, cảm giác quái dị lúc nãy vẫn khiến cho Tô Thụy còn tại thoáng bồi hồi trong sợ hãi, hắn cố đè nán cảm giác ấy để không cho người phát giác hoảng loạn tâm tình, hắn không muốn mất thể diện khi hắn còn chưa biết đến tột cùng là chuyện gì mới xảy ra vừa rồi.
Sau khi Tô Thụy đã được an bài gian phòng của hắn, hộ vệ của hắn cũng được an bài tại gần chỗ hắn, khoảng cách hai bên cũng không bao xa nhiều. Tô Thụy bước vào hắn nhã gian thì thấy được ba vị mỹ lệ nữ tử, ba người nữ tử này đều mang vẻ đẹp riêng biệt, độc thuộc bản thân các nàng. Trong đó tối diễm lệ nữ tử đi đến nghênh tiếp Tô Thụy.
“Dao Nguyệt được Thẩm ma ma cáo tri Tô công tử đến thăm nên Dao Nguyệt đã mạo muội tự động đến bồi tiếp công tử. Đây là Dao Nguyệt lưỡng vị tri kỷ muội muội, Tri Tuyết hòa Mộng Liễu, tỷ muội chúng ta muốn cùng nhau hầu hạ công tử, hi vọng công tử không ghét bỏ.”
Thân là Nhạc Hoa viện đệ nhất hoa, Dao Nguyệt sở hữu một bộ tuyệt sắc kiều diễm khuôn mặt, tóc dài đen mượt, thân hình lả lướt, làn da trắng mịn nõn nà, nhũ phong cao ngất hạo đại, vòng eo thon thả, ngọc đồn phì nhiêu. Dao Nguyệt rất được hoan nghênh bởi các đại phú hào hòa đại gia tộc công tử, ngay cả một số tam đại gia tộc anh tài đệ tử cũng mê luyến sắc đẹp của nàng.
Dao Nguyệt đến Nhạc Hoa viện cũng không quá ba năm, đó cũng là khoảng thời gian Tô Thụy lần đầu xuất môn. Khi Tô Thụy mới chứng kiến Dao Nguyệt, hắn đã siêu lòng với nàng, hắn bá đạo muốn chiếm giữ nàng. Vì sự xuất hiện của Dao Nguyệt, Tô Thụy đã thỉnh cầu mẫu thân Tô gia Võ Linh hộ vệ chấn áp toàn trường.
Tri Tuyết là vị nữ tử có diện mạo thanh tú nhưng lại không kém phần yêu nhiêu, nàng có vóc người cao gầy thon thả, đồng thời nàng sở hữu một cặp chân dài phiêu lượng. Mộng Liễu thì khác, nàng vẻ đẹp tại yêu diễm dung nhan hòa phong mãn ngoại hình, song nhũ đầy đặn, phong đồn hoặc nhân.
“Dao Nguyệt thấy được Tô công tử hôm nay đặc biệt cao hứng, thế nên Dao Nguyệt trước tiên muốn cùng lưỡng vị muội muội tấu một lần nhạc khúc mở đầu cho công tử mua vui.”
Tại một góc của gian phòng có để các loại nhạc khí khác nhau, Dao Nguyệt tam nữ lấy nhạc khí hợp với mỗi người. Dao Nguyệt tài nghệ thuộc hạng thập toàn thập mỹ nhưng về nhạc khí thì tại Nhạc Hoa viện thậm chí tại toàn bộ Vọng Lô thành, không ai có thể sánh bằng nàng tại cổ cầm thuật, chỉ cần người nghe Dao Nguyệt cầm âm, bọn hắn đều sẽ trầm mê tại nàng âm luật. Tri Tuyết thì có vẻ rất thích hồ cầm tại trong số các loại nhạc khí, nàng vui vẻ chọn lấy một bộ nhị hồ ưu mỹ, một bên khác, Mộng Liễu tại cầm một bộ trường địch tinh xảo xinh xắn.
Một bên Tô Thụy ngồi tại bàn rượu chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ba người, hắn say mê quan sát từng bộ vị trên người tam nữ, từ nhũ phong đến ngọc đồn, hắn ánh mắt như thể muốn lột sạch hết y phục trên người các nàng. Tô Thụy tâm tình còn tại bất định vì tình huống lúc nãy, hắn muốn bài trừ tâm thái bất an ấy thì lúc này hắn lại nghe được một bản nhạc tấu du nhiên khởi xướng từ hướng Dao Nguyệt tam nữ.
Âm điệu du dương hài hòa từ hợp tấu của Dao Nguyệt tam nữ giúp cho Tô Thụy tâm thuận khí hòa, hắn một khi nghe được khinh dật giai khúc hoàn mỹ giao hòa giữa cổ cầm, hồ cầm hòa trường địch thì tâm của hắn như lạc nhập mê mang trạng thái. Tô Thụy đang tại trầm mê tam nữ tam cụ nhạc khí giao hưởng, hắn sao có phát giác cũng như không cách nào biết được đang có đại lượng linh khí dưới sự thao khống của tam vị nhạc khí xung kích tinh thần của hắn.
Sau nửa tuần hương, Tô Thụy đang thưởng thức Dao Nguyệt tam nữ nhạc khí hòa âm thì ngoài phòng tiến vào một bóng người, tam nữ thấy được người này thì họ đình chỉ động tác rồi đi đến nghênh tiếp người ấy.
“Dao Nguyệt(Tri Tuyết, Mộng Liễu) tham kiến Thẩm ma ma.”
Thẩm ma ma xuất hiện để cho Tô Thụy từ trong mê mẩn tỉnh táo lại, hắn quan sát một chút Thẩm ma ma thì thấy nàng đã đổi lại một bộ trang phục mới. Thẩm ma ma tân trang phục càng thêm tô lên dáng người nóng bỏng chín mọng của nàng, Thẩm ma ma lúc này mặc một bộ diễm hồng trang phục đậm tính phóng đãng, càng đặc sắc hơn tại nàng vòng eo thon thả không bị che lấp đi, tuyệt mỹ bụng phẳng bại lộ trước mặt Tô Thụy. Tuy Thẩm ma ma đổi một bộ trang phục mới, nhưng nàng vẫn như cũ mang lên hắc sắc diện sa che khuất đi diện mạo thật của nàng.
“Tiện thiếp biết Tô công tử rất thưởng thức Dao Nguyệt cầm kỹ, nên tiện thiếp đã cố ý an bài thêm Tri Tuyết hòa Mộng Liễu theo nàng biên tấu cầm nghệ, không biết công tử có hài lòng với tài nghệ của Tri Tuyết muội muội hòa Mộng Liễu muội muội.”
Thẩm ma ma cũng không để ý nhiều Dao Nguyệt tam nữ nghênh tiếp, nàng quay sang Tô Thụy, vờ như rất chú trọng hỏi han về cảm nghĩ của hắn đối với Tri Tuyết hòa Mộng Liễu.
“Người mà Thẩm tỷ chọn thì sao có thể để cho bản thiếu gia bất mãn, Tri Tuyết tại hồ cầm tài nghệ thượng tại bản thiếu gia xem ra rất ít người có thể ngang hàng, còn Mộng Liễu thổi địch kỹ thuật thì bản thiếu gia rất hân thưởng, không biết nàng khẩu kỹ có thể để bản thiếu gia thống khoái.”
Tô Thụy rất tán thưởng tài năng của nhị nữ, nhưng hắn lại đặc biệt coi trọng Mộng Liễu, nàng đã khơi dậy dục tính của hắn. Tuy rằng Tô Thụy rất say mê với Thẩm ma ma hòa Dao Nguyệt, hắn lại bất tri bất giác chuyển hướng mục tiêu đến trên người Mộng Liễu.
“Nếu như Tô công tử đã thích Mộng Liễu muội muội, vậy thì tiện thiếp sẽ không quấy rầy công tử nhã hứng, tiện thiếp hòa Dao Nguyệt, Tri Tuyết sẽ lập tức cáo lui để Mộng Liễu muội muội bồi công tử đàm tiếu nhân luân.”
“Thẩm tỷ thật biết đùa, bản thiếu gia không có nói chơi khi bản thiếu gia nói là muốn Thẩm tỷ bồi tiếp bản thiếu gia phẩm tửu thưởng lạc, đàm tiếu nhân sinh. Thẩm tỷ nói thế chẳng phải là muốn thất hứu với bản thiếu gia, Thẩm tỷ như thế là không coi bản thiếu gia ra gì, không để mắt Tô gia uy nghiêm.”
Thẩm ma ma đang muốn lấy cớ để thoát thân thì nghe được Tô Thụy uy hiếp, nàng dự kiến là Tô Thụy lời uy hiếp nên Thẩm ma ma cũng không phẫn nộ hay lộ ra lãnh ý, nàng nội tâm nhưng chỉ có đối Tô Thụy dày đặc trào phúng.