Đinh Đồng hung tợn rống to:
– Tiểu tiện chủng, cho ngươi sống
thêm mấy năm nay thì cho rằng mình có thể nghịch thiên sao? Ha ha ha ha
ha ha! Hãy để ta tự tay kết thúc ngươi! Đến đây, hãy đỡ thêm một chiêu
của ta!
Đinh Đồng dứt lời biến thành tia chớp đen xung phong.
Đinh Hạo hét lên:
– Chưa tới phút cuối chưa thôi.
Chiến ý dâng trào, Đinh Hạo nghênh địch.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đinh Hạo, Đinh Đồng lại đối chiêu trong hư không.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Máu phun tung tóe, ngực và bụng Đinh Đồng phun ra cột máu. Chiêu thức Đinh
Đồng sáng tạo không thể đối kháng với Đinh Hạo, hơn nữa chênh lệch càng
lúc càng lớn. Đinh Đồng không thể đón đỡ đao kiếm ám sát liên miên không dứt của Đinh Hạo, chớp mắt thân thể có mấy trăm vết thương.
– Kẻ trộm vĩnh viễn là ăn trộm.
Mặt Đinh Hạo lạnh lùng, kiếm thế như nước lũ liên miên trút xuống. Một khi
Đinh Hạo đột phá phòng ngự của Đinh Đồng là gã không còn cách nào ngăn
cảm. Đinh Đồng cảm thấy ánh sáng lạnh như tia chớp, gã không thể bắt giữ kiếm quang huyền diệu vô cùng kia.
Đinh Đồng cuồng rống:
– A a a a!!!
Đinh Đồng như con thú bị nhốt.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Một chuỗi máu bắn tung.
Đinh Đồng không còn chút cơ hội đánh trả. Kiếm thức của Đinh Hạo như nước lũ vỡ đê, một khi có lỗ hổng là nguyên con đê bị sập. Khí lạnh xâm nhập
vào từ các phần cơ thể xâm, Đinh Đồng biết những vị trí đó là bị trúng
đao kiếm.
Lạnh lẽo làm lòng Đinh Đồng trầm xuống.
Sao có thể như vậy?
Thật sự là thế sao?
Đinh Đồng bị thua trong so đấu đạo đao kiếm?
Không cam lòng, tức giận, độc ác, hối hận, kinh ngạc, các cảm xúc tràn ngập
trong lòng Đinh Đồng. Trong đời Đinh Đồng chưa từng gặp giây phút như
bây giờ, dù lần trước trong cuộc chiến Thập Vạn Đại Sơn mạch, Đinh Thánh Thán chỉ phá được thế của gã chứ không hoàn toàn đánh bại. Hôm nay . . .
Đinh đinh!
Tiếng va chạm giòn vang, Đinh Đồng không cầm chắc đao kiếm bị đánh bay.
Phía xa.
Các cường giả thần cảnh Bắc Vực hò reo.
Đám người Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tống Khuyết, Bạch Tuyền
Thủy nhảy cẫng lên, Đinh Hạo cường đại làm bọn họ yên tâm. Tạ Giải Ngữ
nở nụ cười nhẹ nhõm.
Chỉ Đinh Hồng Lệ vẫn nhíu chặt mày suy nghĩ.
Trong chiến trường.
Bùm!
Đinh Đồng bị đánh bay.
đao kiếm của Đinh Hạo như hồng, sát ý sôi trào, không chút nương tay giết tới.
Ánh sáng đao kiếm đến trước mặt Đinh Đồng.
Đinh Hạo gào thét:
– Chuộc tội đi!
Đinh Hạo phát ra lực lượng mạnh nhất.
Đinh Đồng từ bỏ chống cự, lơ lửng giữa không trung nhìn đao kiếm giết tới, mặt cười điên cuồng.
Đinh Đồng cười phá lên:
– Chuộc tội? Ta có tội gì? Ha ha ha ha ha ha! Nếu thuật đao kiếm là của
ngươi thì thua có sao? Trong thiên địa này chỉ có ngươi và ta chảy dòng
máu đao kiếm thánh huyết, giết ngươi rồi không ai là đối thủ của ta . . .
Đinh Đồng dứt lời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai đồng mang quái dị bắn ra từ mắt Đinh Đồng.
Đúng vậy, là hai cái.
Con mắt bị miếng vải đen che bắn ra ánh sáng cắt nát miếng đen che mắt, lộ
ra con ngươi có bảy đốm sáng như Bắc Đẩu thất tinh. Phù văn khủng bố di
chuyển trong mắt Đinh Đồng, rõ ràng mắt trái của gã không bị thương,
hoàn hảo lành lặn.
Đinh Hồng Lệ kêu lên:
– Nguy rồi!
Mắt trái của Đinh Đồng không mù?
Tức là Thất Tinh Tạo Hóa Chi Đồng của Đinh Đồng hoàn chỉnh, không như bên
ngoài đồn gã bị mù một mắt trong cuộc chiến Thập Vạn Đại Sơn mạch?
Thất Tinh Tạo Hóa Chi Đồng hoàn chỉnh, lại còn đánh bất ngờ vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Đinh Hạo bị đồng mang đáng sợ đánh bay ra ngoài.
Đinh Đồng cười to, điên cuồng, dữ tợn, tàn nhẫn. Mắt Đinh Đồng bắn ra ánh
sáng hủy diệt, hai cột sáng như thần mang khai thiên tích địa đóng đinh
Đinh Hạo giữa hư không, liên tục oanh kích, dung luyện. Đoàn sáng khủng
bố bao phủ Đinh Hạo.
Đinh Đồng cười lớn, gã muốn dùng đồng thuật tối cao luyện hóa Đinh Hạo.
Hai đồng mang khủng bố phát ra đại đạo luân âm kinh thiên động địa như hai
tia chớp bao phủ Đinh Hạo hoàn toàn. Hư không bị luyện ra hai cái hố đen to, bình chướng hư không bị đốt lỏng. Từng đốm thiên hỏa rớt ra, tiếng
ầm ầm lất át mọi thanh âm trong thiên địa, như tận thế đến.
Đinh Hạo bất ngờ không kịp đề phòng bị trúng chiêu.
Phía xa.
Các cường giả thần cảnh Bắc Vực nhìn thấy cảnh tượng này đều hoảng hốt.
Không ai ngờ vào phút cuối, khi mọi thứ sắp chấm dứt thì Đinh Đồng phát ra
sát chiêu đáng sợ như vậy. Uy lực hai mắt hợp nhất mạnh hơn một mắt Thất Tinh Tạo Hóa Chi Đồng gấp vô số lần. Có hai mắt mới phát huy uy lực
đồng thuật đến mức tận cùng.
Chính vì Đinh Đồng luôn bịt một mắt nên mọi người mới lơ là cảnh giác.
Đinh Hạo từng thấy cảnh Đinh Đồng thi triển uy lực hai mắt Thất Tinh Tạo Hóa Chi Đồng nhưng bị đánh lừa.
Đinh Đồng tập kích trong khoảnh khắc, từ bỏ tôn nghiêm của võ giả, thủ đoạn quá đê tiện.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Một chuỗi tiếng xương gãy vang lên.
Cơ thể Đinh Hạo nổ, rách toạc như búp bê vải, máu tươi tung toé nhiễm đỏ hư không.
Đám người Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm hét to:
– Đinh sư huynh!
Khóe mắt Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm muốn nứt ra, xông lên, bộc phát lực lượng mạnh nhất cứu viện.
Tạ Giải Ngữ không nói không rằng rút kiếm.
Hộp kiếm chân hoàng tỏa ánh sáng đỏ lấp lánh tổ hợp ra thanh trảm kiếm mạnh nhất bay thẳng vào chiến trường hư không. Bất chấp trả giá thế nào
tuyệt đối không để deh gặp nguy hiểm.
Nhưng mà . . .
Đinh Đồng ngoái dầu lại:
– Mấy con kiến cũng dám cản ta? Cút!
Người Đinh Đồng ở trong ánh sáng đồng thuật khủng bố, đôi mắt không ẩn chứa
cảm tình. Đinh Đồng tựa cỗ máy giết chóc lạnh lẽo, đồng mang tôn lên cơ
thể gã trong suốt, hầu như trông thấy xương cốt, hình ảnh cực kỳ quái
dị.
Đồng mang khủng bố bắn ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
– A!
– Phụt!
Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tống Khuyết, Bạch Tuyền Thủy văng ra, miệng mũi chảy máu.
Đồng mang khủng bố bắn ra, bốn người Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tống Khuyết, Bạch Tuyền Thủy mất sức chiến đấu.
Đám người Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tống Khuyết, Bạch Tuyền
Thủy cảm thấy hơi thở chết chóc, kình khí diệt tuyệt ập đến, như lực
lượng đánh nát thế giới đổ ập xuống người bọn họ. Với sức của Phương
Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tống Khuyết, Bạch Tuyền Thủy không thể chống lại, dù bọn họ có bộc phát sức chiến đấu mạnh nhất cũng vô dụng.
Bốn người vnhư bốn chiếc thuyền nhỏ trong bão tố giông gió lật úp.
Tiếng chân hoàng tức giận rít vang vọng khắp thiên địa:
– Gri!!!
Tạ Giải Ngữ rút kiếm, ánh sáng đỏ thổi quét bốn pưhương.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đồng mang phun ra nuốt vào giống như tia chớp giăng nửa bầu trời.
Từng sóng âm như đại đạo luân âm nhấn chìm thiên địa, cùng trời và đất rung
rinh, hút hồn người. Ánh sáng đỏ bị xé rách, cùng với tiếng chân hoàng
hú dài là Tạ Giải Ngữ kêu rên bay ngược về. Mặt Tạ Giải Ngữ vàng như
nến, nàng không địch lại đồng mang đáng sợ này.
Chỉ vài ánh mắt đã hoàn toàn đánh bại mấy cường giả trẻ của võ đạo Bắc Vực.
Loại thần thông này khiến người tuyệt vọng.
Giờ phút này, Đinh Đồng như chúa tể thiên địa.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com