Chưởng môn Thanh Vân tông cũng than thở:
– Đúng vậy. Thiên túng kỳ tài, không gì sánh kịp.
Chưởng môn Thanh Vân tông, chưởng môn Diệt Tuyệt Kiếm tông xem như đại nhân
vật trong võ đạo Bắc Vực, dù là thực lực, thân phận, kinh nghiệm, cống
hiến đều là số một, số hai trong tông môn. Chưởng môn Thanh Vân tông,
chưởng môn Diệt Tuyệt Kiếm tông nhìn chán gió mây xoay vần, bây giờ kiềm không được tán thán. Nhìn chung cuộc đời chưởng môn Thanh Vân tông,
chưởng môn Diệt Tuyệt Kiếm tông thấy biết bao thiên tài nhưng hai người
trước mắt bọn họ quá siêu đẳng.
Trong hư không.
Đinh Hạo, Đinh Đồng chữa lành vết thương xong nhưng không lao lên ngay, giằng co nhìn nhau.
Qua một thời gian chén trà, Đinh Hạo, Đinh Đồng giao nhau, một chiêu va chạm, sau đó ngừng lại.
Đinh Đồng, Đinh Hạo lộ biểu tình đăm chiêu. Lại thời gian một chén trà, mắt
Đinh Hạo, Đinh Đồng bỗng bắn ra ánh sáng, quát một tiếng lần nữa xung
phong, lại trao đổi một chiêu nhưng vẫn không chia thắng bại.
Có người kinh ngạc hỏi:
– Có chuyện gì?
Sao hai thiên tài bỗng giảm tốc độ công kích? Tình hình quái dị.
– Ta biết rồi!
Chưởng môn Diệt Tuyệt Kiếm tông nghĩ ra điều gì:
– Hai người này . . . Khủng khiếp quá!
– Bạch chưởng môn nhìn ra được điều gì?
Một cường giả thần cảnh Bắc Vực kinh ngạc hỏi:
– Hai người này giao đấu lần ba không kịch liệt như trước, chiêu thức hơi trúc trắc. Hay là đã đến đường cùng?
Một cường giả bán thần cảnh Bắc Vực khác nghi hoặc hỏi:
– Đúng vậy! Tốc độ chậm hơn, phong cách hoàn toàn thay đổi.
So với hai đợt trước thuật đao kiếm như mộng ảo thì lần này Đinh Hạo, Đinh Đồng giao đấu tốc độ càng lúc càng chậm, khoảng cách mấy chục giây mới
va chạm một lần. Chỉ là một kích kinh hồng đã tách ra, đứng trong không
trung ngẫm nghĩ chuẩn bị cho lần sau.
Cảm giác như Đinh Hạo, Đinh Đồng đã kiệt sức, không thể đánh nhau.
Nhưng vẻ mặt chưởng môn Diệt Tuyệt Kiếm tông biểu tình lắc đầu, nói:
– Sai, không phải vậy. Hai người đó chiến đấu đến bây giờ đã vào giai
đoạn khủng bố nhất, lần đầu giao đấu hai người tự thi triển ra tài học
suốt đời, đao thuật, kiếm thuật cực độ quyết đấu, hóa mục nát thành thần kỳ. Khi mỗi bên thi triển hết tài học đao thuật, kiếm thuật thì ngừng
tay. Trong thời gian ngắn ngủi lĩnh ngộ ra đao thuật, kiếm thuật của đối phương, dùng cách này tỷ thí ngộ tính cao thấp. Lần thứ hai giao đấu
càng hiểm ác hơn, nên Đinh Đồng, Đinh Hạo đều bị thương, tiếc rằng vẫn
không phân thắng bại. Lần quyết đấu thứ ba không phải hết sức mà đang tự sáng tạo thần thông đao kiếm.
Cường giả bán thần cảnh Bắc Vực trẻ kêu lên:
– Tự sáng tạo thần thông đao kiếm?
Cường giả bán thần cảnh Bắc Vực trẻ là truyền nhân của Phần Hương cốc tông
môn đỉnh cao, chưa đầy năm mươi tuổi. Đối với cuộc sống dài dặc của võ
giả thì lứa tuổi này như con nít, khá là trẻ, cường giả bán thần cảnh
Bắc Vực có tư chất siêu đẳng, tuy thua yêu nghiệt Đinh Hạo, Đinh Đồng
nhưng xem như thiên tài nổi tiếng trong Bắc Vực.
Bạch Tuyền Thủy gật đầu, nói:
– Ừm! Nếu kiếm pháp, đao pháp tiền bối để lại đã không thể khắc chế đối
phương thì đành dùng đao pháp, kiếm pháp của mình giải quyết. Hai người
qua lần chiến đấu trước đã hiểu thực lực, chiêu pháp của nhau, dung hội
quán thông. Trong thời gian ngắn sáng tạo chiêu thức mới thắng được đối
thủ mặt đao thuật, kiếm thuật.
– Cái này . . .
Cường giả bán thần cảnh Bắc Vực trẻ truyền nhân của Phần Hương cốc tông môn không biết nên nói cái gì.
Các cường giả thế hệ trước thở dài.
Yêu nghiệt này đúng là khác với người bình thường, cách chiến đấu kiểu này mấy ngàn năm không thấy được một lần.
Hai thiên tài tâm cao khí ngạo đều có vũ khí bí mật, sát chiêu của mình.
Bọn họ tự tin, kiêu ngạo vào kiếm thuật, đao thuật của mình, niềm tin
quyết áp đảo đối thủ nên dùng kiếm thuật, đao thuật đơn thuần nhất để
quyết đấu. Đinh Đồng, Đinh Hạo muốn đạp đối phương xuống, không chịu đổi cách chiến đấu, quyết áp đảo bằng đao thuật, kiếm thuật.
Cái này giống như con nít giận dỗi.
Nhưng nó liên quan niềm tin, tín niễm võ đạo của hai thiên tài tuyệt thế.
Bùm!
Đinh Đồng, Đinh Hạo lại va chạm nhau trên không trung.
Bóng người va chạm rồi tách ra.
Lần này nhiều người phát hiện kỳ diệu bên trong.
Đinh Hạo còn đứng tại chỗ, Đinh Đồng lùi lại nửa bước.
Không nhìn ra cái gì từ biểu tình của hai người nhưng vết máu đỏ trên vai
Đinh Đồng đã bán đứng gã, trong cuộc va chạm này chiêu thức Đinh Hạo tự
sáng tạo lấn át trảm pháp của Đinh Đồng.
Tóc đen tung bay, ngọn lửa đốt cháy trong mắt Đinh Đồng.
Đinh Đồng quát to:
– Lại đến!
Chiến ý sôi sục, đao kiếm cùng chém ra như sao đầy trời chấn động, khí thôn
vân hà. Kình khí hủy diệt chỉ có tiến tới như thể muốn một đao, một kiếm chém nát thiên địa, làm người biến sắc.
Tự sáng tạo ra chiêu thức có uy lực khủng bố thế này đúng là quái thai.
Biểu tình Đinh Hạo bình tĩnh, đao kiếm chậm rãi đâm ra.
So với chiêu thức hoa lệ kinh thiên động địa của Đinh Đồng thì chiêu pháp
của Đinh Hạo không dính khói lửa. Gió nhẹ thổi, có ý xuất trần, nhìn như thấy rõ quỹ tích nhưng xem kỹ lại khiến người chóng mặt, hút hồn người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kình khí đao kiếm khủng bố va chạm, tứ tán.
Tựa như pháo hoa nở rộ, như sao va chạm hỏa hoa tung tóe, hình ảnh xinh đẹp làm người say mê.
Hai bóng người tách ra.
Lần này Đinh Đồng không thụt lùi.
Đinh Đồng đứng yên tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Đinh Hạo, há mồm định nói
gì mặt bỗng đỏ rực, người lảo đảo, khóe môi có vết máu chậm rãi chảy ra.
– Không phải của ngươi thì cuối cùng không thuộc về ngươi, như có bị ngươi trộm vẫn không là của ngươi.
Mắt Đinh Hạo đốt cháy lửa tự tin, nói:
– Trong cơ thể ta mới chảy máu đao kiếm chân chính nhất, ngươi chỉ là cưu chiếm thước sào nhưng mơ mộng đối kháng với ta, đúng là ảo tưởng hão
huyền.
– Ngươi . . .!
Đinh Đồng biến sắc mặt, định nói gì thì ngửa đầu:
– Phụt!
Đinh Đồng không thể kiềm chế vết thương trong cơ thể, há mồm phun ra búng máu.
– Vẫn không chịu thừa nhận sao?
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
– Chỉ là một tên trộm, dùng thuật đao kiếm quyết đấu với ta muốn chứng minh cái gì?
Mặt Đinh Đồng liên tục thay đổi lúc xanh lúc trắng.
Từ khi Đinh Đồng ra đời mọi chuyện thuận lợi, chưa từng có ai vượt qua
được gã. Chỉ có lúc trước Đinh Hạo ra đời kiểm tra ra có máu đao kiếm
song thánh thể, chớp mắt cướp đi vinh quang của gã, nhưng dù sao thì tất cả vẫn thuộc về gã. Ai ngờ tiện chủng không chết, như số phận đã định
tìm rắc rối cho gã, lần lượt phá hỏng chuyện tốt của Đinh Đồng.
Lần này so thuật đao kiếm đúng là Đinh Đồng đã thua.
Sao có thể như vậy?
Không lẽ đúng như tiện chủng nói, là vì đao kiếm thánh huyết không phải trời
sinh thuộc về gã nên có dung hợp triệt để cỡ nào, thậm chí lĩnh ngộ đao
kiếm hoàng thức cũng không thể áp chế hắn?
Tuyệt đối không phải vậy!
Đinh Đồng như núi lửa sắp phun trào, lòng tràn ngập căm hận, không cam lòng.
Tay Đinh Đồng siết chặt đao kiếm, vận chuyển Thất Tinh Tạo Hóa Chi Đồng đảo ngược thời gian, vết thương trong cơ thể lành ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com