Trong tiếng nổ vang, chưởng môn Thanh Vân tông, chưởng môn Diệt Tuyệt Kiếm tông bay ra sau, mặt trắng bệch, người run rẩy, huyền khí hỗn loạn. Chưởng môn Thanh Vân tông, chưởng môn Diệt Tuyệt Kiếm tông không đánh lại thanh niên áo đen một mắt.
– Giết!
Trong tiếng quát khẽ, Đinh Đồng chủ động tấn công.
Đồng mang diễn hóa thời không, sóng gợn lại nổi lên mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Đinh Đồng đứng tại chỗ khẽ run một cái biến mất vài giây lại hiện ra. Có tiếng hét thảm, tiếng gầm giận dữ vang lên, máu phun ra, mùi máu tràn ngập hư không. Khi các cường giả thần cảnh Bắc Vực phản ứng lại thì hai thân hình chậm rãi ngã xuống.
Chính là hai cường giả Huyền Sương Thần Cung.
Hai cường giả Huyền Sương Thần Cung bị cắt đầu, lồng ngực phun suối máu đỏ tươi. Với thực lực của hai cường giả Huyền Sương Thần Cung nhưng không có chút chống cự, chớp mắt bị giết như gà.
Cùng lúc đó Đinh Đồng đã trở về chỗ cũ.
Trong hai tay Đinh Đồng xách hai cái đầu cường giả Huyền Sương Thần Cung, máu phun tung tóe. Tuy hai cường giả Huyền Sương Thần Cung bị phá hủy sự sống nhưng chưa chết hẳn, mặt còn đọng biểu tình kinh ngạc, tức giận phức tạp.
Đinh Hạo cười tàn nhẫn khinh thường nói:
– Ta nói rồi, giết các ngươi như giết gà chó.
Đinh Đồng khiêu khích nhìn các cường giả thần cảnh Bắc Vực, tay gồng sức. Bùm một tiếng, Đinh Đồng bóp nát đầu hai cường giả Huyền Sương Thần Cung thành bãi máu.
Đinh Đồng rút một chiếc khăn tay trắng lau máu dính trên gò má, bàn tay, khóe môi vẫn vương nụ cười giết chóc tàn nhẫn.
Đinh Đồng mỉm cười nói:
– Tiếp theo đến ai chết?
Từ cuộc chiến Thập Vạn Đại Sơn mạch lần trước Đinh Đồng bị thương nặng, tính cách gã càng âm trầm, độc ác hơn.
Đồng mang lấp lánh trong mắt Đinh Đồng.
Các cường giả thần cảnh Bắc Vực thấy rởn tóc gáy như bị tử thần nhìn, khí lạnh từ xương sống chạy thẳng lên não. Tuy phái đối diện chỉ là một người nhưng tạo áp lực rất lớn.
Chớp mắt Đinh Đồng biến mất.
– Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười tàn nhẫn lạnh lùng quanh quẩn, Đinh Đồng lại ra tay. Cơ thể Đinh Đồng vô hình, bốn phía có sóng gợn biểu thị gã tùy thời ra tay lần thứ hai.
Mọi người tập trung tinh thần đề phòng.
Bỗng nhiên . . .
Một kiếm quang lặng lẽ bay ra khỏi hư không công kích.
Đối tượng Đinh Đồng chọn là Cuồng Đao Trương Phàm, gã là thể tu duy nhất trong đám người, hầu như không có dao động huyền khí, đây là nguyên nhân tại sao Đinh Đồng chọn gã. Luồng kiếm quang âm thầm đâm sau gáy Cuồng Đao Trương Phàm, sắp xuyên thấu lớp da.
Mắt thấy cá cột máu phun ra.
Nhưng hai ngón tay bỗng thò ra kẹp kiếm quang.
Khí lạnh âm trầm hiện ra.
Kiếm quang vốn là vật vô hình nhưng chớp mắt bị đóng băng, răng rắc gãy vụn từng tấc rơi xuống đất.
Mãi lúc này Cuồng Đao Trương Phàm, các cường giả thần cảnh Bắc Vực mới phản ứng lại.
Thiếu niên thợ săn đi qua cửa địa ngục một vòng nhưng không thèm nghĩ nhiều, biểu tình mừng như điên hưng phấn hỏi:
– Đinh sư huynh đã tỉnh?
Phương Thiên Dực cũng mừng rơn:
– Đinh sư huynh!
Khuôn mặt lạnh băng của Tạ Giải Ngữ nở nụ cười.
Người vào phút mấu chốt tay kẹp kiếm quang tuyệt sát không phải Đinh Hạo thì là ai?
Đinh Hạo mỉm cười, có hơi thở nguyên trạng xuất trần, tóc đen dài rậm xõa eo, mỗi sợi tóc lóe ánh sáng. Làn da Đinh Hạo trong trắng ngọc ngà có vầng sáng vàng trắng ẩn hiện, không có dao động huyền khí quanh thân hắn, hoàn toàn nội liễm. Trông Đinh Hạo như người bình thường.
Tuy nhiên các cường giả thần cảnh Bắc Vực cảm giác được Đinh Hạo cường đại.
Đó là cảm giác rất kỳ diệu, dù Đinh Hạo không có dao động lực lượng, tổng y như người thường nhưng cho cảm giác không thể so sánh. Đặc biệt là đôi mắt bình tĩnh, đen sâu thẳm hút hết tất cả.
Đinh Hồng Lệ đưa lưng hướng Đinh Hạo, thầm thở phào.
– A? Thú vị.
Đinh Đồng đứng phía xa, mắt lóe tia kinh ngạc. Đinh Đồng thấy bàn tay mình bao phủ lớp xương nhạt, khí băng giá cực độ hầu như hủy bàn tay gã. Lực lượng này khiến Đinh Đồng thấy sợ.
Đó là lực lượng dọc theo kiếm quang xâm nhập vào bàn tay Đinh Đồng.
Thật khó tin là đồng thuật của Đinh Đồng có thể xoay chuyển hỗn loạn thời không, muốn ám sát thường rất thuận lợi. Nhưng lũ khí lạnh này đóng băng kiếm quang xong thuận thế xuyên qua thời không hỗn loạn bao phủ bàn tay Đinh Đồng.
Lực lượng rất đáng sợ.
Lòng Đinh Đồng máy động, một tầng mây yêu quái đen nhạt quanh quẩn, xóa bỏ lớp băng bao bàn tay. Đinh Đồng nhúc nhích cổ tay, tiếng xương kêu răng rắc. Mắt Đinh Đồng tỏa ánh sáng kỳ lạ.
– Thì ra là biến số nhà ngươi, đúng là âmh ồn không tan. Lần trước ngươi tốn thoát nhưng lần nyà ta sẽ giết ngươi!
Đinh Đồng nhìn Đinh Hạo, mắt lóe tia trầm trọng. Đinh Đồng đã thấy biến dị lúc trước, biết Thần Đình phương đông gọi Đinh Hạo là biến số, một đối thủ đáng sợ.
Đinh Hạo đẩy mọi người ra, chậm rãi bước tới gần Đinh Đồng, mắt đầy khinh thường.
Đinh Hạo nói:
– Lần trước trên tiên đạo phong ngươi không dám chiến đấu ngay mặt với ta, dùng âm mưu quỷ kế buộc ta rời đi. Sao? Lần này dám xuất hiện trước mặt ta?
Mắt Đinh Đồng lóe tia tức giận sau đó cười nói:
– Lần trước chẳng qua là vi bảo đảm tiên khí thuộc về ai nên mới đuổi ngươi đi, quyết định của ngươi thật khiến người thất vọng. Vì một đồ đệ phế vật vô dụng mà bỏ đi tiên duyên, đã định không thành châu báu. Lần này ta giết ngươi, tiễn ngươi lên đường.
Đinh Hạo cười to bảo:
– Vậy sao? Nghe nói ngươi được đến tiên khí, danh chấn Thần Ân đại lục. Hay lấy ra cho ta nhìn xem tiên khí là thứ gì?
Đinh Đồng biến sắc mặt, hừ lạnh một tiếng:
– Giết ngươi cần gì dùng tiên khí?
Thái độ của Đinh Đồng rất kiêu căng, vênh váo.
– Ha ha ha ha ha ha! Trông ngươi rất kiêu ngạo, tiếc rằng ngươi chỉ kẻ tên trộm gà chó, từ nhỏ trộm đồ của người khác, bây giờ vẫn luôn ăn cắp, cứ thấy đồ của người ta tốt hơn mình.
Đinh Hạo trào phúng khinh thường nói:
– Ngươi có tư cách gì huênh hoang trước mặt ta? Trong trận Thập Vạn Đại Sơn mạch ta đánh bại ngươi một lần, hôm nay ta vẫn có thể đánh bại ngươi. Hôm nay phải tính ổ hết món nợ năm xưa!
Đinh Hạo thốt lời làm Đinh Đồng chấn động, gã nghĩ đến điều gì, biến sắc mặt.
Đinh Đồng như không biết Đinh Hạo, mắt phát ra ánh sáng khiến người sợ hãi đánh giá gã từ trên xuống dưới.
Mặt Đinh Đồng âm trầm hỏi gằn:
– Rốt cuộc ngươi là ai?
Biểu tình trào phúng trên mặt Đinh Hạo càng đậm:
– Nếu đã đoán được cần gì cố hỏi?
Đinh Đồng khó tin la lên:
– Ngươi . . . Ngươi là nghiệt chủng của Đinh Thánh Thán?
Mặt Đinh Hạo đầy sát khí, lạnh lùng cười:
– Ngươi mới là nghiệt chủng, cả nhà các ngươi đều là nghiệt chủng. Năm xưa ngươi trộm thánh huyết của ta, làm hại cả nhà ta, cưu chiếm thước sào, dọn vào Thần Đình, cướp đi mọi thứ của phụ thân ta. Hôm nay ta muốn lấy lại hết tất cả!
– Ngươi thật sự là nghiệt chủng đó, ngươi . . .
Đinh Đồng hoảng sợ. Giờ phút này, Đinh Đồng bắt đầu hốt hoảng, sự thật làm gã khó thể chấp nhận. Nghiẹt chủng bị gã chiếm hết tinh huyết làm sao có thể còn sống, hơn nữa có thể tu luyện đến cảnh giới này?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com