Đinh Hồng Lệ dặn dò:
– Luân hồi chi vực có liên quan đến Vô Tận đại lục, Thần Ân đại lục, có lẽ là một mảnh đại lục thất lạc. Nhiều kỷ nguyên qua đi không biết bộ dạng thế nào, sinh linh trong đó còn sống không. Vì vậy các vị vào trong phải hết sức cẩn thận.
Huyền Sương Thần Cung sừng sững ở Bắc Vực nhiều năm, biết nhiều chuyện bí ẩn nhưng không cách nào nói rõ truyền thuyết về luân hồi chi vực. Các đại thế lực mơ hồ biết luân hồi chi vực, họ hiểu đây là chuyện rất nhịch thiên, liên quan lĩnh vực cấm kỵ, vô cùng quan trọng, nếu không thì đã chẳng được Huyền Sương Thần Cung phát thiệp võ đạo kêu tới Quắc thành. Yêu tộc tạm gác qua thành kiến với nhân loại à vì vậy.
Nghe nói Vô Tận đại lục cứ chiếnloạn mãi, sau tiên cổ ít thấy tiên nhân chính là bởi vì luân hồi không thông, lục đạo không mở, thiên cơ pháp tắc hỗn loạn. Dù là người có khí vận lớn cũng không thể phi thăng, không thể vĩnh hằng, không thể đại viên mãn thập nhị chính kinh.
Ngoài võ giả, chúng sinh trôi giạt khắp nơi khốn khó chịu khổ, nhân loại và yêu tộc vô số lần thánh chiến, sinh linh đồ thán, tranh giành tài nguyên sinh tồn, nhiều chủng tộc cường đại mất đi lực lượng 6ổ tiên thời viễn cổ chỉ có thể truyền thừa huyết mạch theo xác suất. Nói tóm lại nhiều bất hạnh trên Vô Tận đại lục đều liên quan luân hồi.
Đối với các võ giả thì luân hồi đã vỡ nát.
Cơ hồi thành tiên nằm trong luân hồi.
Nếu luân hồi ở thế giới này đã vỡ thì chỉ có thể đặt hy vọng vào nơi khác, ví dụ như luân hồi chi vực. Không thể ở trong luân hồi thì chủ động vào đó, có lẽ trong luân hồi chi vực còn tồn tại chút lực lượng luân hồi.
Nghe thì hy vọng huyền diệu, hão huyền nhưng là niềm hy vọng cuối cùng của các cường giả võ đạo, đặc biệt là cường giả tuyệt đối thế hệ trước. Cho nên bọn họ mới sẵn lòng mạo hiểm.
Đinh Hạo đứng trong đám người, Cuồng Đao Trương Phàm, Phương Thiên Dực đứng bên cạnh hắn.
Vấn Kiếm tông quyết định người vào luân hồi chi vực là ba người Đinh Hạo, Cuồng Đao Trương Phàm, Phương Thiên Dực. Không đúng, còn có đại ma vương Tà Nguyệt. Đám Lý Lan đoàn tụ với Đinh Hạo giây lát sẽ quay về Vô Tận đại lục tọa trấn. Tạ Giải Ngữ lấy thân phận thánh nữ là một thành viên yêu tộc vào luân hồi chi vực.
Cố Thiếu Sơ dặn dò:
– Đinh huynh đệ, lần này vào luân hồi xin hãy cẩn thận.
Bởi vì địa điểm ở Quắc thành, lại liên quan đến Đinh Hạo nên Cố Thiếu Sơ, Hoa Hoài An có thể đến gần chỗ cánh cửa luân hồi sắp xuất hiện. Tuy nhiên thực lực của Cố Thiếu Sơ, Hoa Hoài An không thể vào trong, chỉ đưa tiễn Đinh Hạo.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
– Ta biết, hai vị đại ca yên tâm.
Đinh Hạo chợt nhớ điều gì, nói:
– Về tìm kiếm tung tích của Tinh Nhi, Ma Kiếm ta đã sai người hết sức điều tra, dù là yêu tộc hay nhân tộc một khi có tin tức sẽ báo cáo ngay. Hai vị đại ca yên tâm, ta khiến Tiểu Viên, Tiểu Phương bói một quẻ, Tinh Nhi, Ma Kiếm bình yên vô sự, thậm chí có cơ duyên lớn, có kinh không hiểm.
Cố Thiếu Sơ, Hoa Hoài An thở phào nhẹ nhõm:
– Vậy hai chúng ta yên tâm.
Hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương đến từ Thiên Cơ cốc bí ẩn, nghe nói là đệ tử xuất sắc nhất thời đại này, thuật bói toán vô song. Nếu hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương nói vậy thì chắc Cố Tinh Nhi, Hoa Ma Kiếm không sao. Lúc trước Cố Tinh Nhi, Hoa Ma Kiếm xúc động tìm Đinh Hạo kết quả mất tích làm trái tim mọi người treo cao, tìm kiếm khắp nơi nhưng không có may mối gì.
Đinh Hạo dặn dò máy chuyện khác, bỗng nhiên có dị tượng trong thiên địa.
Vầng trăng tròn mới lên cao thì như bị lực lượng vô hình lôi kéo, một ánh sáng trắng tinh khiết khác với ánh trăng chiếu thẳng xuống.
Các cường giả kêu lên, vì mọi người cảm giác lực lượng rất kỳ lạ tràn ngập, không thể tránh né, như làn nướ thấm vào cơ thể mình.
Tim Đinh Hạo đập nhanh:
– Đây là . . .
Đinh Hạo hiểu biết nhiều về minh văn, coi như đẳng cấp đại sư nhưng chưa từng thấy minh văn cổ kính, tang thương như vậy. Có lực lượng trên pháp tắc dâng trào trong minh văn.
Kiếm Tổ kêu lên trong đầu Đinh Hạo:
– Trời ạ, thế gian này còn tồn tại loại lực lượng đó!
Đao Tổ cũng kinh thán:
– Đó là hoa văn thiên địa tự nhiên sinh thành, lực lượng mạnh nhất thế gian. Sao lại như vậy? Chẳng lẽ thế giới hiện giờ còn liên kết với cổ vực ngày xưa? Có thể xuyên qua hồng hoang, trở về quá khứ sao?
Trong giọng nói của hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ tràn ngập giật mình.
Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo nghe âm điệu hoảng hốt của hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ.
Đinh Hạo dùng thần thức hỏi:
– Đó là cái gì? Hai vị tiền bối biết lai lịch của minh văn này sao?
– Là một loại lực lượng tồn tại cùng quá khứ, lực lượng đã mất đi. Tại sao nó xuất hiện ở thế giới này . . .
Đao Tổ rất ngạc nhiên, trong thanh âm chất chứa vui mừng, hưng phấn. Đao Tổ thậm chí quên trách Đinh Hạo gọi nàng là lão tiền bối.
Đao Tổ lầm bầm:
– Chờ xem đi, nếu cái gọi là cánh cửa luân hồi, Vị Châu thật sự liên quan đến thời đại đó thì quá điên cuồng.
Kiếm Tổ trầm ngâm nói:
– Không lẽ cơ hội thật sự xuất hiện trong kỷ nguyên này?
Hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ không trả lời Đinh Hạo ngay.
Đinh Hạo định hỏi thêm thì có tiếng kêu khe khẽ. Vô số hoa văn thiên nhiên như đường nét vẽ cách mặt đất một thước vẽ ra cánh cửa kỳ lạ, cửa mở, đoàn sáng nhấp nháy trong khung cửa.
Đinh Hồng Lệ cao giọng nói:
– Các vị, cánh cửa luân hồi đã mở, mời.
Đinh Hồng Lệ là người thứ nhất bước chân vào cánh cửa ánh sáng.
Một cường giả yêu tộc toàn thân bao phủ trong khói yêu khí hỗn độn cực kỳ kích động nói:
– Cái này . . . Đúng là luân hồi!
Cường giả yêu tộc là người thứ hai vào cánh cửa luân hồi.
Có người hét to:
– Đi!
Người đó biến thành luồng sáng chui vào trong.
Đinh Hạo đứng yên tại chỗ, không vội vào cánh cửa luân hồi. Đinh Hạo hơi ngạc nhiên, vì cánh cửa ánh sáng này hình dạng, đường nét giống với một trong sáu Hồng Thạch trang viên ở đáy địa huyệt thâm uyên sau núi Vô Tận đại lục. Hình dạng giống như một kiến trúc sư tạo ra, hai cánh cửa không có gì khác nhau.
Cửa ánh sáng có liên quan gì đến sáu đạo tiên môn?
Đinh Hạo thấy sự việc vượt qua sức tưởng tượng.
– Chúng ta cũng đi vào.
Đinh Hạo nhìn Cuồng Đao Trương Phàm, Phương Thiên Dực, xoay người từ biểt dám Hoa Hoài An, Cố Thiếu Sơ. Đinh Hạo biến thành luồng sáng lao vào cánh cửa luân hồi.
* * *
– Đây là đâu?
Mọi người nhìn bầu trời xám xịt nặng nề, ngây người.
Đinh Hạo cũng đứng trong đám đông.
Tổng cộng có sáu mươi người vào cánh cửa luân hồi, thực lực thấp nhất là cường giả án thần cảnh, tuy không xem như chí tôn thần cảnh thật sự nhưng cũng là cao thủ đương thời. Một đám người thế này tụ tập lại là lực lượng vô địch, nhưng ở trong không gian kỳ lạ này, thiên địa bao la, bọn họ quá nhỏ bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com