Đinh Hạo không ngờ Mục Thiên Dưỡng biến mất thật lâu sẽ xuất hiện với thân phận như vậy, khác với ấn tượng lúc gã còn là thần đồng trong Thanh Bình học viện. Nhưng Mục Thiên Dưỡng bảo vệ bình an con dân chủng tộc một phương, dù có mục đích gì thì điều gã làm hoàn mỹ hơn nhiều cường giả thần cảnh khác.
Đinh Hạo biết giữa hắn và Mục Thiên Dưỡng sẽ có trận chiến, nhưng sâu trong lòng hắn hy vọng bạch y quân có thể có thể nổi lên trong Trung Thổ Thần Châu hỗn loạn.
Một đường giết chóc, khoảng nửa tháng sau đoàn người Đinh Hạo, thể tu Hãn Hải sâm lâm, Kim Khả Ngôn trở về Bắc Vực.
Tại biên giới Bắc Vực, Đinh Hạo gặp Huyền Sương Thần Vệ của Huyền Sương Thần Cung chờ sẵn. Dẫn đầu là một cường giả thế hệ trước bán thần cảnh, lưng cõng song kiếm, là một cao thủ kiếm đạo, tên gọi Trần Chân, là sư đệ của lão bộc Trần bá luôn đi theo bên Đinh Hồng Lệ.
– Còn một ngày là cánh cửa luân hồi sẽ mở ra, Hồng Lệ tôn giả ra lệnh ta ở đây nghênh tiếp minh chủ.
Bề ngoài Trần Chân khoảng hơn ba mươi tuổi nhưng thật ra đã năm trăm tuổi. Không như sư huynh Trần bá im lặng ít lời, Trần Chân khéo ăn nói, trước khi nói đã cười.
– Làm phiền Trần tiền bối.
Đinh Hạo chắp tay đáp lễ:
– Chúng ta đi thần điện bây giờ sao?
– Không cần, cánh cửa luân hồi ở Quắc thành, chúng ta đi thẳng tới đó là được.
Trần Chân nói:
– Hồng Lệ tôn giả và người võ minh Bắc Vực đều ở Quắc thành chờ đại giá của minh chủ.
Đinh Hạo nghe liền biết chuyện gấp, xuất phát ngay.
Hai ngày sau, chiến hạm số hiệu Viễn Phàm đến Quắc thành.
Quả nhiên Đinh Hồng Lệ đã chờ sẵn, còn có chưởng môn Thanh Vân tông, chưởng môn Diệt Tuyệt Kiếm tông, các cường giả thế lực đỉnh cao Bắc Vực. Nhóm Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Lý Lan, Tạ Giải Ngữ đều có mặt trong Quắc thành. Có một số cường giả yêu tộc như Thái Sơ công chúa, Thái Thủy thái tử, lão bộc Yêu Thần cung vân vân.
Tình hình long trọng làm Đinh Hạo giật nảy mình.
Giao lưu vài câu qua đi, Đinh Hạo thầm ngạc nhiên. Chuyện luân hồi liên quan đến cái gì mà khiến cường giả nhân loại và yêu tộc đỉnh cao nhất toàn Bắc Vực tụ tập lại, sống chung hòa bình?
Đại điện phủ thành chủ.
Đinh Hạo được mời vào đại điện, có người thông báo với đám người Đinh Hồng Lệ ngay.
Đinh Hạo ngồi trên ghế chờ đợi mọi người đến.
Đột nhiên.
Tiếng cười sang sảng vang lên:
– Ha ha ha ha ha ha! Tam đệ, chúng ta lại gặp mặt.
Một tên mập vừa trắng vừa phì nhảy ra ôm cổ Đinh Hạo, tiếng cười như sấm làm hắn điếc tai.
Không phải Tống Khuyết thiếu đọa đức thì là ai?
Sau lưng Tống Khuyết, Bạch Tuyền Thủy mặc áo trắng dáng người gầy gò đứng cười. Trông Bạch Tuyền Thủy gầy hơn lúc trước nhưng phát ra khí thế cường đại gấp vô số lần, đã viên mãn nửa bước thần cảnh.
– Đại ca, nhị ca, ha ha ha ha ha ha! Cuối cùng các ngươi cũng xuất quan?
Đinh Hạo trông thấy Tống Khuyết, Bạch Tuyền Thủy thì rất mừng.
Từ khi Tống Khuyết, Bạch Tuyền Thủy qua trận pháp truyền tống trên bàn cờ đá vào Thần Ân đại lục thì Đinh Hạo không gặp hai người nữa, lòng thầm lo âu. Lúc võ minh Bắc Vực nghênh chiến Nam Thiên quân đoàn Thần Đình phương đông, Tống Khuyết, Bạch Tuyền Thủy đang bế quan, bây giờ cuối cùng cũng ra, xem hơi thở của hai người thì hiệu quả bế quan rất kinh người. Nửa chân Tống Khuyết, Bạch Tuyền Thủy đã đạp bước vào thần cảnh.
– Tiểu tử nhà ngươi bây giờ nổi thật, đã trở thành minh chủ Bắc Vực, ca ca đều thua ngươi.
Tống Khuyết không có phong độ cao thủ, choàng vai bá cổ Đinh Hạo.
Tống Khuyết cười tủm tỉm hỏi:
– Nói đi, làm minh chủ có cảm giác gì? À mà ta nghe nói ngươi cưới bốn kiều thê, còn trẻ nên kiềm chế chút, ha ha ha ha ha ha! Động phòng hoa chúc và làm minh chủ cái nào thú vị hơn?
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh.
Mấy năm qua đi, dù tất cả đã là cao thủ đỉnh cao nhưng sao tên mập này càng trở nên không đáng tin hơn trước?
– A? Con mèo mập ngu này còn ở bên ngươi sao? Lâu vậy vẫn chưa chết?
Tống Khuyết thấy ngay đại ma vương Tà Nguyệt ngủ gật trên vai Đinh Hạo, hắn không kịp ngăn cản thì Tà Nguyệt đã bị túm đuôi xách lên.
Tống Khuyết cười to bảo:
– Sớm muốn xoa nó, xúc cảm thật tốt. Hiện giờ ta đã là nửa bước thần cảnh, sợ gì nó?
– A!
Ánh mắt Đinh Hạo nhìn Tống Khuyết tràn đầy đồng tình.
Đại ma vương Tà Nguyệt ngủ mơ màng để tiêu thực bị đánh thức, nổi khùng lên. Tà Nguyệt không cần xem ai xách mình, nó tức giận rống to, nhẹ nhàng vùng khỏi tay Tống Khuyết. Đại ma vương Tà Nguyệt quay đầu, há mồm, cái đầu trướng to táp tên mập.
Đinh Hạo giật mình kêu lên:
– Đừng . . .!
– Meo? Xảy ra chuyện gì? A, hình như ta ngửi được mùi tên mập thiếu đạo đức, hắn đâu?
Đại ma vương Tà Nguyệt khờ khạo nhìn quanh, sửng hốt hỏi.
Đinh Hạo chỉ miệng đại ma vương Tà Nguyệt.
Đại ma vương Tà Nguyệt ngây người, sau đó biến sắc mặt nói:
– Trời ạ! Ta mới nuốt trọng một người . . . Là Tống mập ghét tắm sao? A . . . Gớm chết . . . ụa . . . ụa!
Đại ma vương Tà Nguyệt khạc nhổ như ói chuột chết, toẹt một cái phun Tống Khuyết và chất dịch trong bao tử ra.
Tống Khuyết té xuống đất, mặt đen thui không nói không rằng biến mất tại chỗ.
Quá mất mặt.
Tống Khuyết không còn mặt mũi ở lại đây.
Đại ma vương Tà Nguyệt uất hận nói:
– Nhân sủng, sao không nhắc nhở meo trước? Meo ăn thứ buồn nôn như vậy cộng với lần trước là ta đã nôn hai lần, thể xác và tinh thần ta bị đả kích trầm trọng. Ta cảm thấy sau này có lẽ sẽ bị bệnh kén ăn . . .
Đinh Hạo, Bạch Tuyền Thủy nhìn nhau, ôm bụng cười phá lên.
Lúc này Đinh Hồng Lệ, các cao thủ khác đến đại điện.
– Ủa? Tống Khuyết đâu sao không thấy? Chẳng phải đã đến trước sao?
Đinh Hồng Lệ nhìn lướt qua, gật đầu với Đinh Hạo, lại ngó mọi người.
Đinh Hồng Lệ nói:
– Thôi, không chờ tên môn pháiậ không đáng tin kia. Các vị, nếu Đinh minh chủ đã tới thì kế hoạch của chúng ta có thể bắt đầu. Nếu chúng ta không tính sai thì cánh cửa luân hồi mở vào lúc nửa đêm, chuẩn bị vào luân hồi chi vực đi.
Tại sao cánh cửa luân hồi mở trong Quắc thành là điều nhiều người suy nghĩ nhất.
Huyền Sương Thần Cung được tin trước tiên, phát ra thiệp võ đạo. Huyền Sương Thần Cung còn ngoại lệ báo cho yêu tộc, bây giờ trong Quắc thành tụ tập cường giả đỉnh cao nhân loại và yêu tộc.
– Cánh cửa luân hồi sẽ mở ra vào giữađêm trăng tròn, các vị hãy chuẩn bị sẽ sàng.
Đinh Hồng Lệ mặc áo chaòng màu đỏ, anh tư hiên ngang đi ở phía trước. Cường giả nhân loại và yêu tộc tụ tập ở một góc chợ xưa phái tây nam Quắc thành. Chỗ này đã bị xua đi hết, trong mấy chục dặm không có bình dân, thiết kế minh văn, trận pháp ngăn cách.
Theo tin tức lúc trước Đinh Hồng Lệ lộ ra, cái gọi là cánh cửa luân hồi tức là ở thời gian, địa điểm đặc biệt mở một cánh cửa không gian truyền tống sinh linh vào đó đến một luân hồi chi vực bí ẩn. Trong luân hồi chi vực sẽ có cơ duyên lớn, có lẽ liên quan đến di tàng thời đại tiên cổ. Người được cơ duyên có thể phi thăng thành tiên ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com