Đao Kiếm Thần Hoàng – Chương 1434: Ta Sẽ Bị Bệnh Kén Ăn. – Botruyen

Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 1434: Ta Sẽ Bị Bệnh Kén Ăn.

– Hắn là kẻ thù của Mục ca ca.

Lưu Linh Túy nghiêm túc nói:

– Nhưng ở Bắc Vực nhiều người nguyện ý tùy tùng hắn, chiến đấu vì hắn. Hắn có sức ảnh hưởng rất lớn trong Bắc Vực, hơn xa Mục ca ca ảnh hưởng Trung Thổ Thần Châu.

Chân mày Thanh Long quân sư nhúc nhích.

Thì ra là vậy.

Hèn gì nam nhân áo xanh có thực lực đáng sợ đến thế một mình đàn áp một đại quân vũ nhân tộc. Người như vậy sao có thể vô danh? Lúc trước lão muốn lôi kéo hắn đúng là ngây thơ. Nghe nói Bạch Y Vương điện hạ cũng xuất thân từ Bắc Vực, hèn gì với thực lực của gã bị buộc phải đi xa xứ Trung Thổ Thần Châu, hóa ra đối thủ bất phàm đến thế.

Thanh Long quân sư có chút hưng phấn.

Đối thủ càng cường đại thì Thanh Long quân sư càng hưng phấn.

Đây là tại sao khi Thanh Long quân sư chưa đến Tiên Thiên Võ Tông cảnh đã bị đánh tàn phế, trong thời gian ngắn nhảy lên làm quân sư, phụ tá được Bạch Y Vương tintưởng nhất. Mười lăm năm gặp nhiều chuyện khiến Thanh Long quân sư dưỡng thành tâm trí bình tĩnh gần như tàn nhẫn, hầu như thấy rõ lòng mọi người. Mấy chục cuộc sống kinh nghiệm khác nhau giúp Thanh Long quân sư có tài bố cục, dẫn quân đội xuất sắc.

Trong thế giới cường giả là vua có khi trí tuệ cũng sẽthay đổi được nhiều thứ.

Những suy nghĩ lóe qua trong đầu Thanh Long quân sư, không còn ý định lôi kéo Đinh Hạo. Thanh Long quân sư ngồi trên ghế xa xa chắp tay hướng Đinh Hạo.

Thanh Long quân sư lớn tiếng nói:

– Đa tạ các hạ ra tay giúp đỡ, Thanh Long vô cùng cảm kích.

Phía xa.

Đinh Hạo không truy sát tàn quân vũ nhân tộc.

Đinh Hạo nghe giọng Thanh Long quân sư thì chắp tay đáp lễ, cảm thấy cái tên Thanh Long khá đặc biệt nhưng không để bụng. Lúc này Đinh Hạo lờ mờ đoán ra Bạch Y Vương là ai.

– Lúc trước Đoan Mộc Huy có điều đắc tội, xin các hạ tha thứ.

Đoan Mộc Huy người dính đầy máu cúi đầu trong không trung, thái độ rất chân thành.

Đối với Đoan Mộc Huy thì dù trả giá mạng sống cũng quyết bảo vệ Thanh Long quân sư, nếu Đinh Hạo cố gắng xoay chuyển thành công thì kêu gã quỳ xuống cũng chịu.

Đinh Hạo rất thưởng thức thanh niên cương cường này, nhưng nếu Đoan Mộc Huy là người của Bạch Y Vương thì hắn sẽ không có ý định gì. Đinh Hạo nói không cần cảm ơn, ra lệnh chiến hạm số hiệu Viễn Phàm bắt đầu khởi động. Trong không trung khuếch tán sóng gợn không gian, chiến hạm số hiệu Viễn Phàm chui vào làn sóng không gian, biến mất.

– A? Đi nhanh vậy?

Đoan Mộc Huy tiếc núi nói:

– Ta còn muốn mời hắn đi Vị thành làm khách.

– Ngươi không mời hắn được.

Trong mắt hẹp dài như đao của Thanh Long quân sư lóe tia ấm áp.

Đoan Mộc Huy kinh ngạc hỏi:

– A? ý của quân sư là . . . Người quen hắn?

Lúc này một thanh âm lạnh lùng nói:

– Ta quen hắn.

Khi thanh âm vang lên thì Đoan Mộc Huy lộ biểu tình vui vẻ, xoay người quỳ một gối xuống đất, cung kính nói:

– Đoan Mộc Huy bái kiến vương thượng.

Thanh Long quân sư ngồi trên ghế lơ lửng, chắp tay nói:

– Vương thượng.

Nữ hài tử Lưu Linh Túy biểu tình luôn bình tĩnh như búp bê sứ lúc này cười tươi, trong trẻo kêu lên:

– Mục ca ca đến rồi.

Mục Thiên Dưỡng mặc áo trắng như tuyết xuất hiện trước mắt mọi người, mái tóc dài màu trắng, lông mày cũng trắng tinh, khuôn mặt tuấn tú. Mục Thiên Dưỡng như hóa thân của băng tuyết, có sức hấp dẫn khó tả, trong lạnh lùng lộ ra khí túc sát. Mục Thiên Dưỡng tựa bông tuyết tỏa sắc bạc dưới ánh nắng.

Mục Thiên Dưỡng vừa xuất hiện nhiệt độ không khí xung quanh bỗng giảm xuống.

– Tham kiến vương thượng!

Cao thủ tuần tra còn sống sót đều quỳ xuống, biểu tình cuồng nhiệt, tôn sùng. Ánh mắt bọn họ nhìn Mục Thiên Dưỡng mê say như thấy vị thần, họ nguyện làm bất cứ chuyện gì vì nam nhân này.

– Đứng dậy đi.

Mục Thiên Dưỡng phất ống tay áo dài màu trắng, lực lượng vô hình nâng mọi người dậy.

Mục Thiên Dưỡng gật đầu với Thanh Long quân sư, an ủi:

– Thanh Long quân sư, lần này đã làm ngươi sợ hãi, là bản vương không bảo vệ chu đáo.

Nói thật là tuy Mục Thiên Dưỡng làm việc lạnh nhạt nhưng rất xem trọng lão nhân tàn tật Thanh Long quân sư.

Hôm đó Mục Thiên Dưỡng đến Trung Thổ Thần Châu vừa lúc gặp Thanh Long quân sư bị kẻ thù truy sát. Mới đầu Mục Thiên Dưỡng không quan tâm, chẳng qua thấy thủ đoạn kẻ truy sát quá hung tàn nên động lòng cứu, sau này dần phát hiện tuy thực lực Thanh Long quân sư không cao nhưng mưu lực, ánh mắt rất cao, thủ đoạn làm việc dứt khoát, là loại quân sư hiếm thấy. Ma Sư cũng khen Thanh Long quân sư nức nở.

Nhờ có Thanh Long quân sư giúp đỡ nên Mục Thiên Dưỡng trong thời gian ngắn quét các đại thế lực Vị Châu, tổ chức một bạch y thiết quân liên tục chiến thắng, đánh đại quân vũ nhân tộc không dám bước chân vào Vị Châu.

Lần này đại quân vũ nhân tộc muốn nhổ cái đinh Thanh Long quân sư, mưu tính đã lâu, sắp đặt mai phục muốn một hơi giết phụ tá đắc lực của Bạch Y Vương. Có lẽ vũ nhân tộc cảm thấy nếu không còn Thanh Long quân sư thì Mục Thiên Dưỡng chỉ là võ phu có thực lực mạnh.

– Vương thượng đừng tự trách.

Thanh Long quân sư như một cây đao rỉ sắc nhưng lưỡi vẫn sắc bén, có sát khí phát ra.

Thanh Long quân sư nheo mắt nói:

– Chuyện này tuyệt đối không đơn giản, trong chúng ta có vấn đề.

Mục Thiên Dưỡng ngẩn người sau đó hiểu ra, nếu không có nội ứng thì đại quân vũ nhân tộc không thể biết hành trình của Thanh Long quân sư.

Nếu đúng vậy thì khó gặm đây.

– Ta đại khái đã biết đó là ai.

Thanh Long quân sư cười nói:

– Ta sẽ giải quyết chuyện này.

Mục Thiên Dưỡng gật đầu.

Lưu Linh Túy nắm tay Mục Thiên Dưỡng, trong trẻo nói:

– Mục ca ca, thực lực của người đó có vẻ càng mạnh hơn trước.

Trong toàn bạch y quân chỉ Lưu Linh Túy có thân phận đặc biệt, dám gần gũi Mục Thiên Dưỡng như vậy.

Mục Thiên Dưỡng gật đầu, im lặng.

Đinh Hạo giết người thân của Mục Thiên Dưỡng, giữa hai người phải có trận chiến.

Nhưng Mục Thiên Dưỡng bây giờ không nóng nảy, kiêu căng như ngày xưa, nghĩ thông nhiều chuyện. Báo thù không phải chuyện một sớm một chiều, tiến cảnh tu vi, võ đạo của Mục Thiên Dưỡng tăng trưởng hơn lúc trước nhiều, sẽ có một ngày gã lại chiến đấu với Đinh Hạo để phân ra thắng bại.

* * *

Sau khi rời khỏi Vị Châu đoàn người Đinh Hạo đi qua mấy chục châu trong Trung Thổ Thần Châu, chiến hỏa liên miên. Nhiều lần đoàn người Đinh Hạo, Kim Khả Ngôn, thể tu Hãn Hải sâm lâm bị cuốn vào chiến tranh, vũ nhân tộc xâm nhập mạnh mẽ vào Trung Thổ Thần Châu. Trên đường đi Đinh Hạo giết khá nhiều cường giả vũ nhân tộc.

Từ mặt nào đó thì Trung Thổ Thần Châu là đại vực hỗn loạn nhất trong năm vực, không chỉ vũ nhân tộc, Đinh Hạo còn thấy hải tộc Thần Ân đại lực, Thần Đình phương đông, thú tộc. Lực lượng yêu tộc Trung Thổ Thần Châu cũng rất hoạt bát, cácông pháp hương đánh túi bụi.

So sánh thì hòa bình ở Vị Châu càng đáng quý hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.