Đao Kiếm Thần Hoàng – Chương 1432: Vị Châu Bạch Y Vương (Hạ). – Botruyen

Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 1432: Vị Châu Bạch Y Vương (Hạ).

– A? Vấn Kiếm tông? Chưa từng nghe nói.

Thanh niên tóc dài màu tím đỏ nửa cười nửa không nói:

– Mở rộng các cánh cửa khoang thuyền, chúng ta muốn kiểm tra kỹ xem có Nạp Lan Du Hiệp, yêu tộc lẫn bên trong không. Bao gồm khoang thuyền chỉ huy, động lực, không thể bỏ sót cái nào.

Đệ tử Vấn Kiếm tông tức giận:

– Các ngươi . . .!

Đinh Hạo ngăn đệ tử Vấn Kiếm tông nói tiếp. Đám thể tu Hãn Hải sâm lâm buộc phải mở các cửa khoang chiến hạm số hiệu Viễn Phàm bao gồm phòng ngủ của Đinh Hạo, khoang thuyền động lực chiến hạm.

Cao thủ đội tuần tra cười lạnh tràn vào trong cẩn thận điều tra.

Đinh Hạo im lặng.

Chuyện này hơi lạ, lúc trước máy đội kia tuần tra biểu hiện rất khách sáo, không khắt khe như vậy. Thái độ của thanh niên tóc dài màu tím đỏ đối địch ra mặt.

– Báo cáo Đoan Mộc đại nhân, không phát hiện có gì lạ.

– Khởi bẩm đại nhân, trong khoang thuyền không có khác lạ.

Rất nhanh các cao thủ tuần tra báo cáo kết quả, không phát hiện điều gì trên chiến hạm số hiệu Viễn Phàm.

Thanh niên tóc dài màu tím đỏ liếc Đinh Hạo, khóe môi cong lên trào phúng nói:

– Ngươi là thủ lĩnh đúng không? Ngụy trang khá giỏi, không lộ ra chút sơ hở nhưng tiếc là không thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Đoan Mộc Huy ta.

Đinh Hạo nhíu mày hỏi:

– Ngươi có ý gì?

Thanh niên tóc dài màu tím đỏ Đoan Mộc Huy cười khẩy nói:

– Có ý gì?

Đoan Mộc Huy quát to:

– Ngươi cho rằng sửa chữa trận pháp minh văn, màu sắc chiến hạm là lừa được ta sao? Thật ngu xuẩn! Chiến hạm của ngươi rõ ràng là phong cách Thần Ân đại lục, toát ra hơi thở Thần Ân đại lục rõ ràng mà còn muốn lừa ta? Nói đi, các ngươi ngụy trang thành nhân tộc Bắc Vực đến Vị Châu của ta vì cái gì?

Đinh Hạo mỉm cười nói:

– Chiếc chiến hạm này đúng là cải trang từ chiến hạm Thần Ân đại lục nhưng nó là chiến lợi phẩm của chúng ta. Chẳng lẽ ngồi trên chiến hạm này đều thành gian tế? Lý luận của ngươi quá phi lý.

– Mau mồm mau miệng, dẻo mỏ.

Đoan Mộc Huy khinh thường nói:

– Một chiếc chiến hạm có thể xuyên không gian không giàu cũng có quyền, chắc chắn là cao tầng thế lực Thần Ân đại lục sử dụng nó. Với thực lực của nhóm các ngươi đánh chiếm được nó sao?

Đinh Hạo nhìn Đoan Mộc Huy biểu tình tự tin, lắc đầu, nói:

– Ta không cần giải thích nhiều với ngươi, chúng ta chỉ đi ngang Vị Châu về Bắc Vực. Mời ngươi nhanh chóng xuống thuyền, chúng ta có chuyện cần làm, không rảnh lãng phí thời gian.

– To gan!

– Càn rỡ!

Các cao thủ tuần tra rống to.

– Quả nhiên là đám tội nghiệp từ ngoài đến, dám vênh váo trong Vị Châu này.

Đoan Mộc Huy nói:

– Ta phụng mệnh của Bạch Y Vương tuần tra Vị Châu, ai dám cãi lời? Ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời, theo chúng ta về. Nếu chiếc thuyền này là chiến lợi phẩm của các ngươi thì tất nhiên trả lại trong sạch cho các ngươi, nếu không thì . . . Ha ha ha ha ha ha!

Bạch y vương?

Đinh Hạo nghe quen tai, hình như hắn đã nghe Bạch Y Vương từ đâu.

Nói vậy là Vị Châu bình tĩnh, hòa bình là công lao của Bạch Y Vương, người này chắc là một siêu cường giả trấn áp khí vận Vị Châu. Thế lực Thần Ân đại lục đều không dám làm bậy tại đây, Bạch Y Vương không phải nhân vật tầm thường, có thể bảo vệ con dân một phương tránh cho chiến hỏa, một người đáng khâm phục.

Nói thật là trên đường đi nghe và thấy khiến Đinh Hạo có hảo cảm với Bạch Y Vương.

Bạch Y Vương sẽ không lãng phí thời gian ở đây, Đinh Hồng Lệ đã thúc giục mấy lần, hiển nhiên tình hình Bắc Vực nghiêm trọng.

Đinh Hạo nói:

– Các vị hãy đi đi, ta rất thưởng thức việc làm của chủ nhân các ngươi. Nhưng ta có chuyện quan trọng không thể chậm trễ nữa.

Đinh Hạo phát ra lực lượng siêu cường đại, phất tay một cái. Đám cường giả, cao thủ Đoan Mộc Huy thấy trước mắt tối sầm, chưa kịp phản ứng lại đã bị lực lượng hùng hồn thổi bay ra chiến hạm số hiệu Viễn Phàm.

Đám người kinh ngạc, nghiêm túc đánh giá Đinh Hạo.

Mắt Đoan Mộc Huy tỏa sáng, gã nhận ra đã xem thường thanh niên áo xanh. Lúc trước đối phương chỉ lộ hơi thở trung giai Võ Thánh cảnh nhưng lực lượng cú vung tay đó mênh mông tựa biển cả, thâm sâu như tinh thần. Đoan Mộc Huy không có chút sức chống cự.

Thanh niên tóc dài màu tím đỏ Đoan Mộc Huy rống to:

– Bao vây gian tế lại, thả tín hiệu xin viện binh, đừng để chúng chạy!

Đoan Mộc Huy rống to, rút vũ khí từ sau lưng ra, là một cây trường thương đỏ rực. Thân thương thô cỡ trứng vịt, bên trên khắc minh văn lửa đỏ rực như thần hỏa, toát ra khí thế cực kỳ hung ác.

Thủ lĩnh thể tu Hãn Hải sâm lâm, Kim Khả Ngôn tức giận quát:

– Thật không nói lý!

Kim Khả Ngôn định đánh nhau, gã cảm thấy Đinh Hạo là tồn tại cao quý không tha khiêu khích. Thiên Tôn đại nhân đã rất nhường nhịn nhưng đám người này không biết tốt xấu. Bạch Y Vương, hắc y vương cái gì đều nên bị nghiền áp hết, một đám vô tri.

Biểu tình Đinh Hạo bình tĩnh nói:

– Mặc kệ bọn họ, chuẩn bị xuyên không gian.

Đinh Hạo đứng ở đầu chiến hạm số hiệu Viễn Phàm, bộc phát khí thế, từng tầng khí lãng dâng trào. Đám Đoan Mộc Huy không thể tới gần, chiến hạm số hiệu Viễn Phàm kêu vù vù rng rinh. Hoa văn minh văn trên thân chiến hạm số hiệu Viễn Phàm chớp lóe, đang chuẩn bị nhảy không gian.

Đám người Đoan Mộc Huy căng thẳng.

Lúc này bỗng có biến dị.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Phía xa bỗng vang tiếng nổ điếc tai.

Sóng năng lượng siêu khủng khiếp khuếch tán, mơ hồ thấy ánh lửa, mây nấm đen cuồn cuộn giữa hư không. Dây xích minh văn vỡ vụn bắn tung tóe, hư không vỡ từng mảnh.

– Có chuyện gì?

Mọi người ngạc nhiên.

Đinh Hạo cũng sửng sốt, vì trong loạn lưu năng lượng nổ phía xa hắn cảm giác hơi thở lực lượng của cường giả Thần Ân đại lục quen thuộc. Chuyện gì đây? Vị Châu bị thế lực Thần Ân đại lục đánh chiếm?

Một cao thủ tuần tra chỉ phía xa, vừa kinh vừa giận hét to:

– Đại nhân mau nhìn kìa, là kỳ hạm của quân sư!

Quả nhiên thấy một chiếc chiến hạm trắng lảo đảo bay ra khỏi đoàn năng lượng nổ, thật nhiều chiến hạm Thần Ân đại lục rượt theo truy sát. Chiến hạm màu trắng bị tổn hại nặng nề, thân tàu bốc lửa. Đám võ giả điên cuồng chạy dập lửa, tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Đoan Mộc Huy tức giận quát:

– Chết tiệt, là đám tạp chủng Thần Ân đại lục, dám mai phục quân sư. Sao bọn họ biết kỳ hạm của quân sư hôm nay đi ngang qua đây? Mau cứu viện . . .!

Đám người Đoan Mộc Huy càng quan tâm quân sư hơn, thanh niên dẫn theo cường giả tiểu đội tuần tra chạy cuống cuồng đi xa.

Đinh Hạo ra lệnh:

– Tạm dừng khởi động.

Bởi vì Đinh Hạo trông thấy trên bầu trời phía xa có cường giả vũ tộc rợp trời bay đến, phương xa hơn cửa không gian truyền tống mở ra. Đại quân vũ nhân tộc như thủy triều ập đến, quyết tâm giết chết quân sư của Bạch Y Vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.