– Meo? Sao lại là ngục giam dưới lòng đất, meo ghét thứ âm u tối tăm.
Đại ma vương Tà Nguyệt mở một cánh cửa truyền tống chớp mắt đưa nó và Đinh Hạo đến một đường hầm ngầm.
Đinh Hạo thầm kinh ngạc.
Nếu những chuyện này là Đinh Hồng Lệ nói cho đại ma vương Tà Nguyệt thì làm sao nàng biết mọi chuyện ở đâu? Đại ma vương Tà Nguyệt nắm rõ địa hình ngục giam, cửa truyền tống rõ như lòng bàn tay thì Đinh Hồng Lệ từng đến đây, nhưng nàng là người của Bắc Vực Huyền Sương Thần Cung, sao có thể hiểu rõ về Thiên Chi đảo như vậy?
Đinh Hạo cảm thấy có quá nhiều chuyện hắn không biết.
Không đến một chén trà đại ma vương Tà Nguyệt mang theo Đinh Hạo liên tục kích phát mười bảy trận pháp truyền tống rốt cuộc đến chỗ tối tăm nhất ngục giam Mạc Hoàng thế gia. Trong không khí đầy mùi lưu hoàng, sóng nhiệt đập vào mặt đủ nấu chảy kim thước thạch.
Đại ma vương Tà Nguyệt lầm bầm:
– Meo, cô nương kia có nói đúng chỗ không vậy? Chắc không phải meo bị lừa đi? Meo cảm giác như mình xuống mười tám tầng địa ngục, sắp thành mèo nướng. Ngươi xem, lông chim trắng xinh đẹp của meo bị nướng vàng cong rồi.
Đại ma vương Tà Nguyệt cẩn thận dẫn đường.
Trận pháp minh văn chỗ này càng đáng sợ hơn, có nửa góc thần văn trận.
– Nơi này đã là dưới lòng đất, chắc là sơn phúc núi lửa. Hóa ra Thiên Chi đảo ở trên một tòa núi lửa chết sao?
Đinh Hạo đi trên cầu gỗ đá, dung nham dưới chân sôi ùng ục.
Nơi này không có cao thủ tứ đại thế gia canh gác.
Có lẽ vì bọn họ cảm thấy không ai chạy thoát khỏi hoàn cảnh như vậy được.
Trừ không khí nóng cháy, dung nham ra cầu gỗ đá đỏ rực thông suốt bốn phương, tựa như mạng nhện đi các hướng khác nhau. Thạch nhũ rũ xuống, âm trầm như địa ngục mười tám tầng thật sự.
Đinh Hạo thấy một số xác khô.
Những cái xác có nhân loại và yêu tộc bị nhốt trong nhà tù đá. Xuyên qua hàng rào đá có thể thấy đại khái hình dạng thây khô, lúc còn sống là tồn tại cực kỳ cường đại, không biết chết bao nhiêu năm nhưng xác không mục rữa chẳng qua bị nhiệt độ cao nướng hơi dữ tợn, giống xác ướp.
Có mấy trăm nhà tù đá, bên trong đều có thây khô, có thể thấy mấy năm nay tứ đại thế gia nhốt nhiều siêu cường giả.
Đinh Hạo, đại ma vương Tà Nguyệt không phải người Nam Hoang, nếu không bọn họ sẽ phát hiện thân phận một số thây khô nếu truyền ra ngoài sẽ chấn động Nam Hoang. Rất nhiều cao thủ, cường giả tiền bối kinh tài tuyệt diễm, vài chí tôn thần cảnh đều chết tại đây.
– Ngươi mang ta đi gặp ai?
Đinh Hạo hỏi:
– Tù phạm chỗ này hầu như chết hết.
Đại ma vương Tà Nguyệt nói:
– Chỉ mong lão già không chết, nếu không thì chúng ta đi uổng công.
Đại ma vương Tà Nguyệt xòe vuốt, một luồng sương đỏ nhạt bay ra ngoài.
Đại ma vương Tà Nguyệt vội nói:
– Đi theo nó.
Đinh Hạo nhận ra sương đỏ nhạt đó là lực lượng của Đinh Hồng Lệ, thế là hắn không dám chậm trễ theo sát đại ma vương Tà Nguyệt.
Đinh Hạo, đại ma vương Tà Nguyệt dọc theo đường lát đá đốt nóng, cây cầu cong cong quẹo trái quẹo phải không biết bao xa. Cuối cùng trước mặt hai người hiện ra một quan tài đá đỏ rực to lớn treo giữa không trung, luồng khói đỏ chui vào quan tài.
Đinh Hạo nhíu mày nói:
– Đây là . . .
Đinh Hạo nhìn thấy từng thần văn chảy xuôi bên ngoài quan tài đá, hoa văn không ngừng hấp thu hơi nóng trong hư không, như xiềng xích đỏ dọc theo bề mặt quan tài đá màu đỏ, giam cầm thứ gì bên trong. Lý Tàn Dương như là trái tim không ngừng kêu bùm bùm, hơi co bóp.
Trong không gian âm u, đáng sợ đột nhiên thấy quan tài quái dị khiến người sợ hãi. Đại ma vương Tà Nguyệt núp sau lưng Đinh Hạo.
Là ai bị nhốt bên trong?
Đinh Hạo lắc người đi tới trước quan tài đá màu đỏ.
Đinh Hạo muốn giở nắp quan tài đá màu đỏ nhưng bị lực lượng cường đại đánh bật. Bùm một tiếng, nguyên quan tài đá màu đỏ đốt cháy thái dương chân hỏa đủ hòa tan cường giả bán thần cảnh trong chớp mắt.
Thủ đoạn thật lợi hại.
Kiếm Tổ nói:
– Trước tiên phá thần văn mới giở nắp lên được.
Kiếm Tổ chỉ dẫn Đinh Hạo bay lơ lửng bày ra trận pháp ngăn cách, ngăn liên kết giữa quan tài đá màu đỏ và sức nóng dng nham xung quanh. Đinh Hạo tốn một nén nhang mới tìm ra sơ hở thần văn, phá bỏ nó.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nắp quan tài đá màu đỏ sậm chậm rãi mở ra, thanh âm như sấm nổ.
– Meo? Bên trong có cái gì tốt? Chắc là đồ ăn ngon? Cho meo xem . . .
Đại ma vương Tà Nguyệt sốt ruột chạy lên thò đầu nhìn vào trong quan tài đá màu đỏ.
Chớp mắt . . .
Bùm!
Thoáng chốc có vô số sấm sét màu đen bắn ra từ quan tài đá màu đỏ. May mắn Đinh Hạo đã chuẩn bị từ trước, dùng lực lượng kiếm ý, đao ý hóa giải nhưng cũng bị chấn văng ra sau. Đại ma vương Tà Nguyệt không chút dề phòng thì bị sét đen đánh dựng đứng lông, mớ lông trắng mềm biến thành màu đen, bốc khói đen, chỉ có răng và mắt là màu trắng.
Đại ma vương Tà Nguyệt há mồm phun khói đen:
– Meo . . . Bị ám toán.
Đinh Hạo nhìn đại ma vương Tà Nguyệt như vậy ôm bụng cười.
Lúc này có thanh âm phát ra từ quan tài đá màu đỏ:
– Bà nội cha nó, hai thằng khốn các ngươi, sao bây giờ mới đến? Lão tử sắp bị luyện hóa bên trong.
Thanh âm quen thuộc vang lên, một người thân trên không mảnh vải ngồi dậy, toàn thân cũng bị sét đánh keths đen, tóc rối dựng đứng chỉ có hàm răng vàng là tỏa sáng.
Người đó hét to:
– Mau cho lão tử một bộ đồ coi, quần nhỏ của lão tử cũng bị đốt sạch!
– Meo? Quỷ, cương thi . . . Xác chết vùng dậy, cứu mạng!
Đại ma vương Tà Nguyệt sợ hãi nhảy cẫng lên, cong người lùi ra sau.
Đinh Hạo cũng giật nảy mình, nhưng thanh âm khá quen tai.
Đinh Hạo nhìn kỹ, cười to bảo:
– Chết tiệt, sao lại là lão? Gian thương như lão sao ra nông nỗi này, còn bị người ta nhốt trong quan tài?
Người đứng dậy từ quan tài đá màu đỏ chính là lão già gian thương Mạc Hoàng Thiên Xu.
Thiên Xu đại gia nửa ngồi trong quan tài đá màu đỏ, thở hổn hển, sốt ruột nói:
– Bớt nỏi nhảm đi, mau, có mang rượu không? Cho ta xin miếng thấm giọng, thèm chết. Phải rồi, có dư đồ không? Bà nội nó xương già suýt thành tro.
Đinh Hạo ném một bình rượu cho Thiên Xu đại gia, lại đưa quần áo.
Thiên Xu đại gia ngon lành uống một hớp rượu, cả người thoải mái. Thiên Xu đại gia đứng dậy, lõa thể mặc đồ.
Hai vuốt đại ma vương Tà Nguyệt che mắt gào thét:
– A! Mắt của meo nhìn thấy thứ xấu xí. Lão già chết tiệt, chú ý hình tượng cá nhân được không? Đừng lắc chim nhỏ làm mù mắt meo!
– Xì, mèo con nhà ngươi la hét cái gì, lão tử thế này gọi là thẳng thắn thành khẩn.
Thiên Xu đại gia mặc đồ xong chân trần nhảy ra quan tài đá màu đỏ, hùng hổ nói:
– Lần này thật là lật thuyền trong mương, trước giờ chỉ có ta lừa người khác, không ngờ bị Mạc Hoàng Thiên Linh lừa suýt chết. Chờ ta ra ngoài không đánh hắn không được!
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
– Mạc Hoàng Thiên Linh đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com