Đao Kiếm Thần Hoàng – Chương 1413: Ta Nói Rồi, Ta Sẽ Trở Về (Hạ). – Botruyen

Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 1413: Ta Nói Rồi, Ta Sẽ Trở Về (Hạ).

Mạc Hoàng Thiên Linh giật mình kêu lên:

– Không thể để ma đầu kia đi!

Mạc Hoàng Thiên Linh không ngờ Đinh Hạo sẽ có quyết định như vậy, giận dữ gội vàng hét lên:

– Các đệ tử nghe lệnh, ngăn bọn họ lại! Nếu thả hổ về rừng sẽ có tai họa vô cùng!

Xuất Vân Thiên Thương, Doãn Vinh truy sát đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương, đại ma vương Tà Nguyệt.

Hôm nay dù trả cái giá gì bọn họ quyết phải nhổ cỏ tận gốc.

Thần khí tổ tông chưa bị thúc giục hết nhưng có lực lượng thần khí giá cố trên người bọn họ, vết thương nặng trước đó lành gần hết, lực lượng kiếm ý, đao ý trong cơ thể dần ổn định.

Xuất Vân Thiên Thương, Doãn Vinh không tiếc bản thân truy sát đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương.

Trong lòng Xuất Vân Thiên Thương, Doãn Vinh hiểu nếu Đinh Hạo chạy thoát, với thiên phú của thanh niên này sẽ có ngày tiêu diệt được Thiên phủ. Huống chi ngó bộ dáng không phải Đinh Hạo chạy trốn mà mở rộng chiến trường ra toàn Thiên Chi đảo, cứ tiêu hao như vậy tứ đại thế gia không chịu nổi tổn thất.

Nếu Thiên Chi đảo bị hủy thì Thiên phủ sẽ hao tổn nặng nề.

Đáng tiếc hết thảy đã muộn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mặt đất rung rinh đánh chìm Thiên Chi đảo vào biển cả vô tận, lực lượng khủng bố cổ thái lan tràn khắp đảo.

Đoàn sáng rực rỡ từ ba mặt Thiên Chi đảo càng rõ ràng hơn.

Mạc Hoàng Thiên Linh như phát điên hét lên:

– Mau, hết sức thúc giục thần khí tổ tông, không tiếc trả giá giữ hắn lại!

Lực lượng hùng hồn từ không gian bốn phía khép lại đổ ập xuống Thiên Chi đảo.

Đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương, đại ma vương Tà Nguyệt cảm giác thân thể trầm xuống như cõng vô số ngọn núi từ từ đáp xuống đất. Lực lượng mạnh mẽ không cho phép đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương, đại ma vương Tà Nguyệt chống cự.

Mạc Hoàng Thiên Linh tới gần:

– Giết!

Người Mạc Hoàng Thiên Linh tỏa sáng rực rỡ, đó là hơi thở thần khí. Thần khí tổ tông của Mạc Hoàng thế gia bắt đầu gia cố cơ thể Mạc Hoàng Thiên Linh, khiến thực lực lão tăng cao.

Đại ma vương Tà Nguyệt tức giận quát:

– Meo, ngươi đang khiêu khích? Nhân loại ngu xuẩn!

Đại ma vương Tà Nguyệt vỗ một vuốt.

Nếu không phải bị Đinh Hạo kéo thì đại ma vương Tà Nguyệt đã không định đi, nó thèm thần hồn của ba cường giả thần cảnh. Giờ thấy cơ hội đến, đại ma vương Tà Nguyệt mừng rỡ. Là ngươi tự mình đến chịu chết! Đại ma vương Tà Nguyệt vô cùng tự tin, chân trước biến to vài trăm thước vỗ vào đỉnh đầu Mạc Hoàng Thiên Linh.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Sóng năng lượng dao động kịch liệt nổ tung.

Mạc Hoàng Thiên Linh văng ra ngoài trăng thước, máu tung tóe. Mạc Hoàng Thiên Linh ổn định thân hình trong không trung nhưng không bị thương, lão cúi đầu quan sát tình hình cơ thể không có vấn đề gì lớn thì ngửa đầu cười phá lên.

Trong tiếng cười tràn ngập đắc ý, độc ác.

Bây giờ uy hiếp khủng bố nhất cũng không thể bị thương lão, mọi chuyện hôm nay nên kết thúc. Sử dụng thần khí tổ tông thì người thắng cuối cùng vẫn là Mạc Hoàng thế gia, như trận chiến ấy, tuy trả giá lớn như Mạc Hoàng thế gia vẫn có được thứ của cô nương kia.

Bên kia.

Vuốt trắng của đại ma vương Tà Nguyệt bị chấn rụng nhiều lông.

Đại ma vương Tà Nguyệt huơ vuốt, nói:

– Meo? Sao bỗng nhiên biến cứng vậy?

– Lão biến mạnh.

Mắt Đinh Hạo lóe tia sáng, định phản kích thì bỗng có biến đổi kỳ lạ không ai ngờ.

Trong đám đông đệ tử Mạc Hoàng thế gia bên dưới bỗng có luồng sáng bắn lên cao.

Ánh sáng kỳ lạ nhanh như chớp đánh vào Mạc Hoàng Thiên Linh đang cười to.

Một kích đến quá đột ngột.

Với thực lực như Mạc Hoàng Thiên Linh cũng không có thời gian phản ứng, lão toàn tập trung chú ý vào Đinh Hạo, đại ma vương Tà Nguyệt. Chờ khi Mạc Hoàng Thiên Linh phát hiện không ổn đã bị ánh sáng đỏ đập mạnh vào người.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

– Là ai tập kích ta? To gan!

Mạc Hoàng Thiên Linh ỷ vào lực lượng thần khí tổ tông gia cố cứng rắn đỡ một kích kia, ánh mắt tức giận nhìn xuống dưới. Lão bị đệ tử Thiên phủ, rốt cuộc là ai? Mạc Hoàng Thiên Linh muốn kẻ đánh lén phải trả giá đắt.

Nhưng trong chớp mắt khuôn mặt tức giận của Mạc Hoàng Thiên Linh đông lại từ từ biến thành kinh hoàng.

Mạc Hoàng Thiên Linh khó tin cúi đầu nhìn ngực mình, ánh sáng thần khí tổ tông màu trắng rực rỡ nhanh chóng tối dần. Một phương ấn cỡ nắm tay con nít đỏ rực quay tròn như mũi khoan xé phòng hộ thần khí tổ tông ra.

Phập!

Phương ấn đỏ hơi khựng lại rồi đánh tan phòng hộ thần khí tổ tông màu trắng, xé mở huyền lực hộ thân của Mạc Hoàng Thiên Linh, áo giáp, máu thịt, xương cốt, trái tim nát . . .

Vù vù vù vù vù!

Ánh sáng đỏ thẫm xuyên qua cơ thể Mạc Hoàng Thiên Linh, bắn ra từ sau lưng.

Mạc Hoàng Thiên Linh kinh khủng rống to:

– A . . . Không!

Mạc Hoàng Thiên Linh cảm giác cái bóng chết chóc buông xuống đầu, cơ thể lão như tượng cát tán đi. Dù có lực lượng thần khí tổ tông cũng không thể giảm bớt quá trình tử vong.

Mạc Hoàng Thiên Linh kinh hoàng, tức giận quát:

– Ai? Là ai ám toán ta? Đứng ra!

Bên dưới.

Một thân hình thon dài yểu điệu bước ra từ đám người.

Nàng vén áo chaòng lông lên lộ ra khuôn mặt đẹp tuyệt trần nhưng lạnh tựa băng vạn năm, đôi mắt đầy anh khí lóe ánh sáng căm thù. Nàng giơ tay, ánh sáng đỏ kỳ lạ công kích Mạc Hoàng Thiên Linh bay trở về tay nàng, xoay tròn.

Thiếu nữ lạnh lùng cười:

– Ta nói rồi, sẽ có ngày ta quay về.

Mạc Hoàng Thiên Linh đứng ngây người trong không trung, lão không cảm nhận được quá trình cơ thể tan rã. Khuôn mặt đẹp tuyệt trần kia dù qua gần mười năm, không còn non nớt như ngày xưa nhưng Mạc Hoàng Thiên Linh vẫn nhớ rõ ràng.

Đặc biệt là ánh mắt đó, giốngy như năm ấy.

Tràn ngập thù hận, khinh miệt, xem nhẹ và giận dữ.

Năm xưa thiếu nữ cực kỳ tôn, quyến luyến Mạc Hoàng Thiên Linh lúc này nhìn lão như nhìn kẻ thù không đội trời chung, ánh mắt sắc bén như đao, chẳng có một chút cảm tình.

– Ngươi . . . Dám lẫn vào Thiên Chi đảo, ngươi . . .

Mạc Hoàng Thiên Linh không biết nên nói cái gì,

Ác mộng từng khiến Mạc Hoàng Thiên Linh giật mình thức giấc bao nhiêu đêm, sơ hở và khe nứt duy nhất sâu trong trái tim võ đạo của lão xuất hiện vào lúc trí mạng này, cùng với cơn giận lôi đình cho lão một kích trí mệnh.

Cùng lúc đó.

– Làm sao có thể?

– Nàng . . . Không phải nàng chết rồi sao?

Xuất Vân Thiên Thương, Doãn Vinh giật nảy mình, ánh mắt chất vấn nhìn Mạc Hoàng Thiên Linh. Chuyện gì đây? Người nên chết sao có thể xuất hiện tại đây? Ánh sáng đỏ kỳ lạ đó có thể đánh bại phòng hộ của thần khí tổ tông?

Khuôn mặt đẹp tuyệt trần như tia chớp không nương tình xé rách ký ức phủ bụi, nước lũ sợ hãi lan tràn trong lòng các cao thủ Thiên Chi đảo.

– Là yêu nữ kia . . .

– Nàng quá to gan, dám lẫn vào Thiên Chi đảo?

– Sao có thể? Bây giờ nàng trở nên cường đại như vậy, trời ạ!

Đám đông kinh kêu, xao động.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.