Đọc hết mấy phần quay sang thấy em vẫn đang chăm chú học bài. Tôi đến giá sách của em định lấy quyển tiếng anh xuống xem thì em hỏi:
– Anh tìm gì đấy. Không đọc truyện nữa à?
– Tìm quyển tiếng anh và giấy trắng.
– Để làm gì thế?
– Viết thư.
– Viết thư thì giấy trắng là được rồi, còn tìm thêm quyển tiếng anh làm gì? Kê à? Giấy trắng đây, ra đây em xé cho anh một tờ. Kê bằng quyển vở của em đây này cho nó mềm.
– Không, tìm quyển tiếng anh để tra từ điển viết thư.
– Viết thư cho ai mà phải viết bằng tiếng anh?
– Tây.
– Ui… kinh.
– Tây nào mà ghê thế?
– Cường cứt chứ ai. Ha ha ha…
– Anh đúng là đồ… Hấp thế không biết. Cứ làm người ta tưởng thật. Xì…
Cuối cùng cũng tìm được quyển tiếng anh. Tôi quay lại giường ngồi rồi trêu em tiếp:
– Đâu giấy trắng đâu, xé cho anh mấy tờ.
– Viết thư cho anh Cường thật à.
– Thật. Trẻ con đâu mà nói đùa.
– Cần tận mấy tờ cơ.
– Ừ. Viết cho nó thì phải viết dài chứ.
– Thế viết gì?
– Viết linh tinh, đủ thứ trên đời. Nhìn thấy cái gì ở VN viết cái đấy. Nó bảo thế. Hỏi nhiều, đưa giấy đây rồi học bài đi. 9h rồi.
Em xé roẹt roẹt roẹt 3 tờ phê đúp rồi đưa cho tôi. Xong rồi chăm chú nhìn xem tôi làm gì. Tôi với thước kẻ trên bàn rồi cúi xuống kẻ dọc kẻ ngang.
– Viết thư kiểu gì đấy?
– Anh kẻ bàn cờ ca rô.
– Sao bảo viết thư?
– Thì kẻ bàn cờ ca rô xong rồi viết thư.
– Kẻ bàn cờ làm gì.
– Để lát còn chơi.
– Ai chơi với anh mà chơi.
– Em không chơi thì thôi anh chơi một mình.
– Tự búng mũi à?
– Ừ. Tự búng mũi, tự co lên …
Tôi nói rồi đưa lưỡi ra lia lia. Em cười sằng sặc rồi đè tôi ra đấm.
– Hâm không để đâu cho hết hâm. Sau này không biết anh có hâm thế này không. Em lo quá. Hừ…
– Ha ha. Thôi học bài đi. Thế có chơi cờ không để anh kẻ.
– Hi hi. Anh cứ kẻ đi, lúc nào chơi thì đỡ phải kẻ chứ sao.
– Hì hì. Lát về làm vài ván rồi ngủ nhé.
– Hấp.
Em hơi đỏ mặt. Chắc là đang nhớ đến chuyện hôm qua. 😡
Em học bài xong mà bạn em chưa về. Nên em khóa cửa gửi chìa khóa lại phòng bên cạnh (bạn em đi mà quên không mang theo chìa khóa) rồi cùng tôi đi về xóm trọ. Qua cửa hàng internet tôi bảo em.
– À. Từ từ đã. Vào xem cậu kia có nhắn lại không.
Em đi theo tôi vào quán. Mở nick lên thì thấy cậu kia nhắn.
“Sao hôm nay N-Anh lại nhắn tin cho tớ thế? Anh ấy làm N-Anh buồn chuyện gì à?”
Ngồi bên cạnh tôi em đỏ mặt, cấu vào tay tôi em hỏi lại:
– Anh nhắn gì cho cậu ấy thế?
– Ngồi đây xem anh nói chuyện thì biết.
Tôi cũng thấy nóng nóng trong người.
“Ừ. N-Anh buồn lắm. Ở nhà buồn quá cậu ạ, cậu đang ở đâu đấy?”
Ý định của tôi là thử xem cậu kia có biết nhà em không. Vì có hôm em nói với tôi rằng bạn ở cùng phòng với em toàn dẫn người yêu về…, mỗi lần như thế em lại phải sang nhà chị hàng xóm ngồi chơi. Tôi hỏi em, em đã dẫn cậu kia về phòng lần nào chưa. Và em nói rằng chưa từng dẫn cậu kia về một lần nào.
“Tớ đang ở nhà. Sao mà N-Anh lại buồn?”
Mình viết:
“Tự nhiên nhớ lại chuyện của cậu và tớ. Cậu có nhớ đường xuống nhà tớ không? Tớ buồn quá.”
…
Cả tôi và em đều im lặng chờ đợi cậu kia trả lời. Tôi thấy hồi hộp. Còn em, không biết em đang nghĩ gì. Mặt em đỏ bừng, bực lắm thì phải.