4h20p chiều nay thằng Minh gọi mình.
– Anh. Có lịch đá bóng chưa?
– Chưa chú ơi. Tuần này chắc không đá. Sắp bão rồi còn gì.
– Vầng nhể. À… (nó ngập ngừng) anh có on facebook hay yahoo không, mưa bão chán quá, vào anh em chém gió tí.
– Cũng được.
Mình thấy hơi lạ rồi. Bình thường thằng này chỉ có gọi mình lúc sắp đến sân bóng hỏi xem mình đến sân chưa hoặc đêm muộn hôm nào có những trận đá đêm. Mình với nó thì có cái mẹ gì mà chém. Hay là trưa nay lại làm nháy giờ send ảnh khoe với mình. Nếu thế thật thì… chết.
Facebook:
“Tuần này không đá buồn quá a nhề. 2 tuần cmn rồi. Em ngứa chân quá”
“Ờ… sợ mưa bão không đá được thôi”
“À. Anh Xuân ơi”
“Sao chú?”
“Ảnh với clip em cho anh xem anh đừng nói cho ai nhé”
“Chú bị điên à. Trước giờ anh như nào mày biết rồi”
“Ok anh”
“Thật ra lâu lắm rồi em không gặp em Vân. Ảnh với clip đó là từ lúc em Vân còn làm dưới Hạ Long, lúc đấy em còn chưa lấy vợ. Em trêu anh là hôm Rằm vừa rồi cho vui thôi”
“Ờ, chắc chú sợ anh nói với cái Nga vợ chú nên chú nói thế chứ gì. Hế hế. Chú chém kinh thật. Thôi anh bận tí. Nói chuyện sau nhé”
Mình không muốn nói chuyện nữa nên nói thế. Mình nghi ngờ là trưa nay chúng nó lại gặp nhau. Rồi 2 đứa nói chuyện thế nào lại mọc ra mình. Có thể em Vân bảo thằng Minh chủ động nói chuyện với mình như thế chăng?
Nói gì thì nói, làm gì thì làm. Giờ mình không tin ai cả. Cách đây mấy năm, khi mới ra trường em Vân tóc ngắn cũn chứ không có dài như thế này. Còn thằng Minh cũng mới béo lên được khoảng nửa năm nay chứ mấy. Như thế này là hai năm rõ mười rồi.
Giờ chỉ cần lựa lời với bạn mình thôi là xong!