Gần 8h tối, em đi loẹt quẹt sang rồi đứng ở cửa phòng tôi. Tôi giả bộ nằm nhìn lên mái nhà buồn bã.
– Anh định không ăn cơm à mà nằm đấy?
Tôi im lặng chả nói gì.
– Dậy khóa cửa phòng vào sang ăn cơm không bạn em nó chờ.
Tôi im lặng tiếp.
– Anh…
Tôi vẫn nằm im.
– Có sang không, sao không trả lời.
– Đói không nói được.
– Đói thì đứng dậy sang ăn cơm không có bạn em nó chờ.
– Không. Em về bảo bạn em ăn đi đừng chờ anh. Anh không ăn. Anh vừa ra bảo bác chủ nhà rồi. Mai anh trả phòng, chịu mất tiền nhà tháng này. Anh chuyển lên gần trường ở cùng bạn anh. Ở đây mệt mỏi lắm. Đi lại xa. )
– Anh…
Mặt em run run như kiểu sắp khóc. Thấy vậy tôi ra kéo em vào giường cười hì hì rồi nói:
– Tưởng giận người ta. Không nấu cơm cho ăn nữa nên vừa phải ra quán ăn rồi.
Em quay sang nhìn tôi nghiêm túc:
– Thế anh trả phòng thật không?
– Không, trêu thế. Dở hơi à?
– Tưởng anh trả thật thì em cũng lên đó ở cùng anh luôn.
Tôi cười phá lên rồi nói với em:
– Lần sau đừng có hấp như thế.
– Nhưng anh nói thế em không chịu được. Biết là chẳng có gì nhưng nghe thấy vẫn thấy bực mình. Em không muốn anh hay ai nhắc đến chuyện đấy trước mặt em nữa.
– Thằng Cường không biết có em ngồi cạnh.
– Thế tức là lúc không có em anh và anh Cường vẫn nói chuyện về người ta chứ gì?
– Thôi… thôi. Không nói nữa lại cãi nhau. Mà sao em không nghĩ vì đâu mà anh phải yêu thêm một người nữa ngoài em. Anh muốn lắm chắc?
Em im lặng. Giờ tôi mới nghĩ lại lời em nói lúc nãy. Lúc đó đang bực nên chẳng nghĩ gì. Chứ giờ nghĩ lại cũng thấy cay cay.
– Lúc nãy em nói, em ngủ với cậu kia. Thế là thế nào?
– Em cho anh số điện thoại và nic chat của cậu ấy ngay từ đầu rồi đấy. Anh không chịu gọi điện mà hỏi còn hỏi em làm gì.
– Thế anh gọi cho cậu đó lên mạng rồi anh lấy nic của em nói chuyện nhé.
– Em nói chuyện dứt khoát với cậu ấy từ lúc quay lại với anh rồi. Từ đấy đến giờ em đều tránh mặt cậu ấy, giờ tự nhiên anh dùng nic của em nói chuyện, cậu ấy lại nghĩ em vớ vẩn. Anh thích thì anh dùng nic của anh đi mà nói chuyện.
– Thì cậu ấy vẫn nhắn tin yahoo cho em đấy thôi.
– Nhưng có bao giờ em trả lời lại đâu.
– Thì bây giờ trả lời. Lát anh ra lấy nic của em nhắn lại.
– Anh nhắn gì.
– Thì anh nói bây giờ N-Anh mới vào yahoo, nên bây giờ mới nhận được tin nhắn của cậu. Rồi cậu ấy nhắn gì thì anh trả lời cái đó.
– Anh đừng có mà hâm.
Không hâm thì không yên tâm. Mình nghĩ bụng thế. Cho nên phải hâm thì mới yên tâm.
– Hâm gì. Em ngồi cùng anh xem anh nói chuyện với cậu ấy. Anh không nói gì vớ vẩn là được. Hay là em sợ lộ chuyện gì?
– Em chẳng sợ gì. Người nào làm chuyện mờ ám mới giấu giấu diếm diếm.
Nói kháy mình đây ). Nhưng kệ.
– Thế Pw của em là gì?
– 123456. Đi sang phòng em ăn cơm xong rồi anh lên nói chuyện với cậu ấy.
– Em gọi cho cậu ấy lên mạng nhé.
– Em vào lần nào cũng thấy cậu ấy đang online. Không cần phải gọi.
Đến đầu xóm em, tôi bảo em về ăn cơm, tôi ăn rồi nên không ăn nữa. Rồi tôi chui vào quán mở nick em lên.
Cậu bạn của em, nhà HN có khác. Điều kiện thật. Online cả ngày hay sao ấy. Tôi kích vào nic của cậu ấy rồi viết:
“Giờ N-Anh mới vào yahoo nên giờ mới nhận được tin nhắn của cậu. Cậu ăn cơm chưa?”
…