Đánh Đồn Có Địch – Chương 71: Chap 70 – Botruyen

Đánh Đồn Có Địch - Chương 71: Chap 70

Mấy cậu kia đi vệ sinh xong không có chìa khóa vào nhà nên chắc là đi tìm chỗ lánh nạn. Mấy phòng bên cạnh, chắc về quê chưa lên hoặc đi dạy (hoặc học) thêm nên từ lúc mình đến đến giờ vẫn đóng cửa im ỉm. Quen được thằng Minh thì nó lại đi đâu từ nãy, giờ vẫn chưa thấy về. Cả xóm chỉ còn lại mỗi phòng mình sáng đèn. À, cả cái phòng tắm nữ nữa nhưng người đi ngoài đường nhìn vào thì chỉ thấy mỗi phòng mình thôi, vì khu vệ sinh khuất sau phòng mình. Khung cảnh nom mà buồn như chấu cắn.

Chán quá mình lôi quyển giáo trình TKMC ra đọc, vừa đọc được mấy chữ thì thấy tiếng dép loẹt quẹt đi vào trong xóm. Cái kiểu vừa đi vừa rải nhựa này nghe quen lắm. Nếu không nhầm thì…

– Anh!

Em gọi thật to rồi đi vào trong phòng. Chắc định làm mình giật mình. Mình nhìn em rồi hỏi:

– Vừa tắm hay sao mà tóc ướt thế?

– Vâng. Em vừa tắm xong đi sang đây luôn. Cái xóm này sao vắng thế. Đi vào cứ sợ sợ anh ạ.

– Ừ. Đi đâu hết, chả thấy ai.

– Buồn nhỉ. À, bác chủ nhà vào chưa anh?

– Vào rồi. Tình hình là cấm, không được dẫn bạn gái về phòng và ở lại qua đêm.

– Hi hi. Cấm dẫn bạn gái thôi chứ chắc chả cấm vợ đâu anh nhỉ.

– Chắc thế. Hè hè. Em không học bài à?

– Người yêu đứa bạn cùng phòng em đến chơi, nên em đi sang đây để cho chúng nó nói chuyện.

Tôi nửa thật nửa trêu em:

– Thôi, em ở đây luôn cho chúng nó nói chuyện cả đêm đi.

– Không. Em chỉ ở đây chơi với anh đến 10 giờ thôi rồi em về. Lát anh đưa em về nhé. Đi về muộn một mình sợ bọn thanh niên lắm.

– Ừ thế cũng được. Em ăn ngô cay không anh sang mua.

– Có, anh đi mua đi.

Tôi đi mua ngô cay về thì thấy em đang xem vở của tôi. Thấy tôi em quay sang hỏi:

– Xuống đây anh buồn không?

– Vài ngày nữa quen hết mọi người, chắc là đỡ hơn. Với lại có em rồi thì buồn gì nữa.

– Hì hì. Anh ơi, chơi cờ cá rô đi.

– Em kẻ ô đi.

Em cầm cái thước kẻ của tôi rồi giật mấy tờ A4 còn thừa một mặt và cúi xuống cặm cụi kẻ. Ban đầu tôi và em chơi búng mũi. Em thua suốt nên bị tôi búng cho đỏ nựng cả mũi. Đau quá không chịu được em bảo:

– Thôi, anh thích làm gì thì làm chứ đừng búng mũi em nữa. Đau lắm rồi.

Mình nói:

– Búng tai nhé?

– Không, đau lắm.

– Vẽ nhọ nồi lên mặt nhé?

– Chiều em cọ hết rồi làm gì có muội mà vẽ.

– Uống một cốc nước đầy nhé.

– Nước ngọt nhé? Anh đi mua đi rồi em uống.

– Nước mưa.

– Nước mưa thì không. Uống xong anh canh cửa nhà vệ sinh cho người ta cả đêm nhé.

– Ừ. Ở đây rồi anh canh cả đêm cho.

– Không.

– Thế tóm lại là thế nào? Rõ ràng đang thua người ta mà hỏi cái gì cũng không chịu. Thế tóm lại là thích gì?

– Cho anh đấm lưng. Nhưng đấm nhẹ thôi.

– Không. Em thắng hay anh thắng đấy.

– Không nhận thì thôi. Đừng đòi nữa.

Rồi đã vậy thì… Mình ghé vào tai em nói thầm:

– Cho anh sờ bím một cái rồi anh tha.

Em hơi bất ngờ nên đỏ ửng mặt, sau đó quay sang véo tay mình.

– Đồ dê già.

– Nhá.

– Nhá cái gì?

Mình lại nói thầm:

– Sờ bướm. Nhá

Em bối rối, nói nhỏ nhỏ:

– Nhá cái gì mà nhá. Ai về nhìn thấy thì chết.

– 1 giây thôi.

– Nửa giây cũng không được. Người ta nhìn thấy thì chết.

– Vậy, anh tắt điện đi rồi mới sờ. Nhá.

Em ờ ờ à à một lúc rồi nói.

– Đúng 1 giây là đúng 1 giây đấy nhé.

– Thề. Anh ra tắt điện nhé?

– Thôi, em ra đứng ở công tắc gần anh. Hết 1 giây là em bật điện lên luôn đấy.

– Ừ. Thế cũng được.

Mình và em đứng xuống nền nhà rồi cùng nhau đi ra chỗ đặt bảng điện…

Phụt. Cả phòng tối om. Mà không đúng, cả xóm tối om luôn chứ không phải cả phòng.

– Anh sờ nhé.

– 1 giây thôi đấy.

Mình ôm em rồi đưa tay vào trong quần em…

Mát lạnh và khô ron. Chắc em mới tắm nên vậy.

– Hơn 1 giây rồi đấy nhé. Người ta bật điện lên đây.

– Hì hì. Thêm một lúc nữa thôi. Nhớ lắm.

– Thôi, mọi người ở xóm về thấy thì chết.

– Mình tắt điện họ nhìn thấy sao được. Anh sờ một lúc thôi rồi chơi tiếp.

Cảm giác vừa nghịch ngợm nhau vừa sợ người khác nhìn thấy kích thích hơn thì phải. Cả em và mình đều thế nên em thở rất mạnh, còn mình thì hồi hộp không kém. Mình bắt đầu lấy ngón giữa lách vào trong thì cả hai giật bắn cả mình:

– Ơ… xóm mình mất điện à?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.