Tôi đi về nhà rồi lấy xe đạp đạp ra đầu làng đợi em. Khoảng 20 phút sau em mới đi ra. Nhìn tôi thật lâu rồi em hỏi:
– Đợi em lâu không?
– Hơn một năm rồi…
Em bối rối, không làm chủ được cảm xúc. Nhìn vào mắt em và cái cách em bặm môi lại sau đó quay mặt đi luôn hòng che giấu cảm xúc, tôi biết nếu không phải là đang ở gần làng, nơi có nhiều người qua lại, lúc đó em sẽ bật khóc ngon lành.
– Đi anh.
Em nói khe khẽ rồi ngồi lên yên xe.
– Ra lại trường cấp 2 nhé.
– Vâng.
Giờ mới được nhìn em thật kĩ. So với ngày em đi thì bây giờ em đã gầy hơn một chút. Em vẫn đẹp, thậm chí em còn đẹp hơn. Chỉ có điều vẻ đẹp đó giờ đây đã không còn non nớt như ngày xưa nữa. Chắc hơn một năm qua, em cũng suy nghĩ nhiều lắm.
Vào phòng học tôi và em cùng ngồi xuống dãy bàn trên cùng nhưng cách xa nhau cả nửa mét, và không ai nói gì. Sau gần 20 phút im lặng, em mới thì thầm:
– Sao anh không quên em đi.
Tôi không trả lời mà vẫn ngồi thật im.
– Anh giận em lắm phải không?
Tôi đưa tay sang kéo em sát lại gần tôi rồi ôm chầm lấy em. Sau vài giây bất ngờ em cũng quay mặt lại rồi ôm ngang người tôi. Tôi hỏi em:
– Em có người yêu rồi phải không?
– Vâng…
Tôi im lặng.
– Đợt đó, tại sao anh không trả lời thư em?
– Anh định sẽ không bao giờ quay lại với em nữa.
– Thế sao hôm nay anh lại…
– Nhìn thấy em anh không chịu được.
Ôm tôi chặt hơn, rồi em chủ động hôn tôi. Sau hơn một năm xa cách mà sao hôm nay tôi vẫn thấy hơi thở của em gần gũi và quen thuộc đến lạ lùng. Hơi thở ấy như là chỉ mới ở bên tôi ngày hôm qua thôi. Và tôi nhận ra với em, thì dù có xa cách bao lâu tôi vẫn còn nguyên tình yêu và đam mê.
(Khác hẳn khi tôi hôn cô bé ôn thi, mặc dù rất thơm tho sạch sẽ. Nhưng sao tôi thấy nó cứ gợn gợn và tởm tởm làm sao đó. Có lẽ là do cảm xúc)
Rời môi nhau được vài giây em lại kéo đầu tôi vào rồi hôn tôi thêm lần nữa. Lần này sâu hơn và dài hơn nhiều lắm…
– Không bao giờ xa nhau nữa anh nhé.
– Ừ. Thế còn cậu kia thì sao? Em và cậu ấy…?
…