Em, cô bé ôn thi – Cái đồn thứ 3.
Tôi quen em trong một buổi sinh nhật thằng bạn cùng lớp. Thật sự khi đó tôi không có cảm xúc gì. Mà chỉ là thấy em có vẻ thích mình và cũng xinh xắn một chút nên yêu. Yêu để đỡ buồn. Yêu xong để đó. Vậy thôi!
Tình cảm vốn không nhiều, lại vẫn còn dăt dứt vì người cũ bởi vậy tôi không dành nhiều sự quan tâm cho em. Cũng đi chơi, cũng hẹn hò nhưng tất cả chỉ dừng lại ở những nụ hôn ngoài công viên. Không hơn không kém. Đây là chuyện thật.
Sau đó vì không đỗ ĐH trên này, cô bé ấy về quê và học Cao đẳng gần nhà nên hai đứa cũng dần xa nhau. Lúc còn yêu nhau, tôi và thằng Cường có xuống đó thăm em một lần. Một lần duy nhất rồi thôi.
Tôi vẫn nhớ, em thuê trọ cùng với mấy người nữa. Vì là tỉnh lẻ nên giá cả thuê nhà cũng rẻ hơn, bởi vậy em và mấy người bạn thuê hẳn một ngôi nhà riêng trong ngõ, có sân, có gác và sống hoàn toàn độc lập. Đi khóa về mở.
Ngày tôi xuống em dẫn tôi đi chơi khắp các nơi trong thành phố, sau đó ra vườn hoa, quảng trường ngồi chơi cả tối rồi đi về chứ không có giây phút nào riêng tư. Về nhà, khi tất cả mọi người đóng cửa đi ngủ thì em mới xuống gọi tôi ra sân, hai đứa đứng nói chuyện rồi em ôm tôi. Em nói “chắc em và anh cũng chẳng đi được đến đâu nhưng bất kể khi nào anh muốn gặp em thì anh cứ xuống đây. Lên trên đó nếu anh gặp người khác anh cứ yêu người ta, em không trách anh và ở dưới này em cũng thế”. Tôi biết lúc đó là em đã yêu hoặc chuẩn bị nhận lời yêu người khác rồi. Nhưng tôi không trách, bởi bản thân tôi cũng đâu có hết lòng hết dạ với em. Tôi biết đêm đó nếu tôi nghĩ bậy và đòi hỏi thì em cũng sẽ đồng ý nhưng thật sự tôi không muốn. Và cũng không cảm thấy hứng thú gì với chuyện đó. Tôi rất quý và tôn trọng em. Hôm sau tôi dậy sớm đưa em lên lớp rồi cùng thằng Cường bắt xe về HN. Rồi từ đó… vì cách xa nên tình duyên nhạt nhòa. Và mấy năm sau thì em lấy chồng. Đến giờ phút này tôi và em vẫn chưa một lần nói chia tay, nhưng trong lòng thì luôn tự hiểu với nhau. Và vẫn luôn thấy quý trọng mỗi khi nghĩ về nhau. (Em nói với tôi như thế)
(Nói thêm: Cái đồn này, đến bây giờ lên facebook vẫn thường kể chuyện cho tôi nghe về gia đình và cuộc sống của mình. Có lần, em có việc ra HN, em đã gọi điện cho tôi rồi nói tôi đưa em đi chỗ này, chỗ kia… Nhưng tôi nói dối tôi đang đi công tác, không ở HN. Bởi tôi biết thời gian đó gia đình riêng của em đang gặp trục trặc. Trên facebook em hay than thở về cuộc sống khó chịu nơi nhà chồng. Tôi biết em đang buồn. Nhưng tôi nhất quyết không gặp bởi tôi hiểu gia đình nào cũng có lúc sóng gió, vợ chồng nào cũng có lúc giận nhau. Nếu tôi chấp nhận thì có thể tôi sẽ làm gia đình em tan vỡ. Và quan trọng hơn cả là với tôi cô giáo N-Anh và cu con mới là thứ đáng quý nhất.)
Và cái đồn thứ 3 kết thúc khi mùa hoa gạo lại đến…
Lửa hạ nhen hồng lên dáng hoa
Đường thôn thắm đỏ sắc quê nhà
Em nhắn: “đang mùa hoa gạo nở
Anh về ôn chuyện Mộc Miên xưa!”
…