Tháng 3 hoa gạo…
Cuối tuần tôi và thằng Cường lại lóc cóc về quê. Về qua đầu làng, hoa gạo nở đỏ, rực một góc trời. Nhanh quá… tháng 3 rồi, mà em thì vẫn… lòng tôi man mác khi nhớ lại những gì đã qua.
Buổi tối, như thường lệ, cơm nước xong tôi lại ra nhà thằng Cường nằm chơi, bên sân nhà em tiếng người cười nói rộn ràng, nhưng sao… tiếng ai như tiếng của em. Tôi lặng im tập trung lắng nghe rồi bật dậy chạy thật nhanh xuống sân,.
Em… trời ơi… ông trời vẫn còn thương tôi. Em đã về rồi. Em sựng người lại khi nhìn thấy tôi. Còn tôi, đứng run lẩy bẩy, tim tôi đập mạnh, mắt tôi nhòe nhòe. Nhưng sau vài giây em gằm mặt xuống rồi quay vào nhà.
Chạy lên gác nhà thằng Cường lấy giấy bút của nó tôi viết vội vài dòng rồi bảo thằng Cường lấy cớ sang nhà em chơi rồi lựa lúc để đưa cho em. Nhưng rồi thằng Cường đi về và cầm theo lá thư em viết nghuệch ngoạc: “Mai em lại đi rồi. Anh đừng làm thế, quên em đi”.
Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả
Và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa
Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu nay đã xa rồi…
…
Ngày mai anh không còn em nữa,
Không cho ai là tất cả
Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa
Tôi buồn, giận,… và tôi quyết tâm quên em. Quyết tâm chôn chặt mọi thứ kể từ nay.
Lên trường tôi lao vào học. Nhưng cũng đi chơi nhiều hơn. Và rồi tôi quen em. Cô bé trọ gần với xóm của tôi.
Em là cái đồn thứ 3…