Những ngày sau đó tôi trở nên bần thần và thẫn thờ như một thằng điên. Lúc nào tôi cũng nghĩ về em. Thằng Cường vốn dĩ đã trầm tính từ trước giờ lại thấy bạn mình như vậy nên nó cũng chẳng buồn nói gì nữa. Vì thế phòng trọ của tôi và nó trở nên buồn bã và nặng nề vô cùng.
Hai thằng sáng sáng xách xe ra đi học, trưa về nấu cơm xong rồi lại đi học ca hai. Tối về cơm xong mỗi thằng một góc ngồi học bài xong rồi đi ngủ. Nó biết tôi buồn nên phần lớn công việc nấu nướng trong thời gian đó nó đều giành phần làm hết. Thỉnh thoảng tôi mó tay vào nó lại bảo tôi “Mày mệt thì nghỉ đi. Cứ để đấy tao làm cho”.
Vì tôi mà nó cũng hạn chế về quê hơn. Ngày xưa hai thằng hai tuần về một lần thì bây giờ nó bảo 3 tuần, thậm chí là 4 tuần hãy về một lần. Tôi biết nó sợ tôi về đi ra nhà nó phải qua cổng nhà em, rồi lại buồn.
Có lần về quê tôi lên trần nhà thằng Cường rồi đứng nhìn sang nhà em. Lòng tôi thắt lại vì nhớ em, không biết giờ này em đang ở phương trời nào sao chẳng một lần tin tức hay liên lạc gì với tôi. Tôi hỏi thằng Cường thì nó đều nói không rõ.
Một lần tôi đứng nhìn sang nhà em thì bắt gặp mẹ em lôi đống quần áo của em mang ra giặt lại (thì phải). Rồi bà bê chậu quần áo mang lên trần phơi. Nhìn thấy tôi mẹ em chẳng nhoẻn miệng cười cũng chẳng nói gì, bà lặng lẽ phơi quần áo rồi đóng cửa trần đi xuống. Hình như bà cũng giận tôi thì phải. Hôm đó tôi đứng trân mình một lúc thật lâu để nhìn cái áo của em đang phơi trên dây mà lòng rưng rức nghẹn ngào. Tôi nhớ em ghê lắm. Rồi tết năm đó em cũng chẳng về quê. Hi vọng trong tôi gần như đã hết. Tôi lại lầm lũi một mình.
Ngót một năm sau, tôi đã nguôi ngoai thì thằng Cường mới đưa cho tôi đống thư từ thời mà hai đứa còn yêu nhau tôi gửi cho em. Nó nói “Ngày đi, N-Anh nó sang nhà tao sớm rồi đưa cho tao những thứ này, nó dặn tao rằng để đến khi nào mày hết buồn thì hãy trả cho mày giúp nó”.
Thằng Cường cũng đâu biết rằng trong cái bọc ấy có cả một lá thư em viết cho tôi. Lá thư mà tôi đã post ở chap trước. Buồn sao càng buồn hơn. Tôi hỏi nó rằng “N-Anh có nói gì nữa không?”. Thằng Cường trả lời “N-anh nó nói rằng nó vào đấy làm nhưng vẫn sẽ cố gắng ôn để năm sau ra ngoài này thi tiếp. Nhưng nó cũng dặn tao đừng nói chuyện này với mày, để nó được yên tâm trong đó”. Rồi nó kể với tôi rằng: “Dạo đấy tao cũng không muốn nói với mày. Vì sợ mày nghĩ ngợi rồi làm liều. Trượt đại học bố N-Anh chửi nó nhiều lắm. Ngồi bên nhà tao ngày nào cũng được nghe chửi. Ông ấy đay nghiến nó vì yêu đương với mày mà nó không chịu học hành gì. Và ông cũng cấm cửa nó ra khỏi nhà luôn”.
Nghe xong tôi buồn và thương em lắm. Nhưng nói thật so với những ngày đầu tiên thì giờ đã nguôi ngoai đi rất nhiều rồi. Và rồi cái đồn thứ 3 xuất hiện ngoài dự kiến và nó đến trước khi cái đồn thứ 2 vĩnh viễn trở về với tôi.