Đánh Đồn Có Địch – Chương 54: Chap 53 – Botruyen

Đánh Đồn Có Địch - Chương 54: Chap 53

Cô giáo N-Anh ngày xưa buồn cười thật. Ngây thơ lắm. Tội gì là “tội… cõng người ta…”. Cõng mà cũng có tội sao??? Nhớ lại hôm đó mà vẫn thấy buồn cười. Chợt nghĩ nếu đặt cô giáo N-Anh của bây giờ vào vị trí của em N-Anh lúc đó thì có lẽ đêm đó Xuân chắc sẽ sốc mà chết dưới gốc mít mất thôi.

Thử nhé…

Em N-Anh ngày xưa: “- Làm người ta… Xì… thôi không nói nữa. Ghét mặt”, và rồi :”> (đỏ mặt)

Cô giáo N-Anh bây giờ: “- Tội dám sờ trộm bướm người ta, lại còn gãi … người ta nữa, làm người ta ướt hết cả … rồi này. Bắt đền đấy”, và rồi :t1511:

Trở lại câu chuyện hôm đó…

Khi mình hỏi em sổ em viết đâu, em bèn hơi ưỡn bụng ra, kéo áo lên rồi lôi quyến sổ dắt trong cạp quần ra đưa cho mình. Mình đưa đầu sổ phía dưới (phần mà khi em dắt trong cặp quần thì nó nằm bên trong quần của em) lên rồi đưa mũi vào ngửi.

– Thơm thật. Quyển sổ này sướng thế.

Em quay sang véo một phát đau điếng vào hông mình rồi nói:

– Cái anh này… Khiếp. Người ta chưa hỏi tội lần trước đâu đấy.

– Tội gì?

– Tội… cõng người ta…

– Cõng mà có tội à? Nói rõ tội của anh xem nào. Hi hi

– Xì… không nói nữa :”>. Anh học có vất vả không?

– Cũng bình thường. Nhưng nhớ em.

Em gục hẳn vào vai mình rồi vân vê sợi rơm khô. Chắc em đang nghĩ ngợi điều gì đó. Mình đưa tay ra sau lưng đỡ em rồi quay sang kéo đầu em sát lại với mình. Hai đứa nhắm mắt lại và rồi…

Em hôn mình mãnh liệt. Có lẽ em cũng nhớ mình lắm. Thả bàn tay đang nâng cằm em ra mình luồn vào trong áo em rồi xoa nhẹ nhàng lên hai núm vú. Núm vú của em cương lên bé xíu, hơi thở em gấp gáp dập dồn. Tôi càng xoa em càng vít đầu tôi xuống và hôn mãnh liệt hơn. Đêm tối cũng không lấp đi được khoảng bụng trắng ngần của em. N-Anh đẹp thật…

Rút tay ra khỏi chiếc xu chiêng tôi tìm đến hàng cúc áo của em rồi lần lượt gỡ ra từng chiếc từng chiếc một, đến khi hai vạt áo em bung ra còn chiếc xu chiêng bị tôi kéo ngược lên thì em mới bừng tỉnh. Buông hai tay đang ôm chặt người tôi ra em đưa lên che kín ngực mình. Em nói trong hơi thở gấp gáp:

– Đừng… anh ơi.

– Cho anh… anh yêu em.

– Em sợ lắm… ai ra thì chết.

Tôi nắm cổ tay em rồi quàng lên cổ tôi rồi trấn an em:

– Không có ai đâu.

Rồi em lại ôm tôi thật chặt, bầu ngực nóng hổi của em ép chặt vào cơ thể tôi làm chim tôi cứng ngắc. Có lẽ em cảm nhận được nên em khẽ nhích người ra.

– Anh ơi em sợ lắm.

– Sợ gì.

– Sợ… em cho anh rồi anh lại bỏ em.

– Đừng nói như thế. Nếu em không muốn… chúng mình để sau cũng được.

Em vít đầu tôi xuống rồi mơn trớn môi tôi.

– Đừng bỏ em nhé.

Tôi gật đầu…

Ngả xuống cánh tay tôi em ưỡn ngực lên chờ đợi. Tôi cầm tay em luồn vào trong áo của mình rồi cúi xuống ngậm đầu lấy đầu ti. Lần đầu tiên trong đời được nếm trải mùi vị cơ thể của một người con gái. Sao tuyệt diệu đến thế….

Tôi liếm láp hết bên này rồi đến bên kia, hơi thở em gấp gáp dồn dập rồi lại ngắt quãng theo từng nhịp mút của tôi, em khẽ quàn quại, cánh tay em đặt trong áo tôi bắt đầu di chuyển. Miệng em bắt đầu ư…ư… những tiếng khe khẽ. Em không còn biết gì nữa…

Vẫn ngậm ti em tôi đặt nòng bàn tay áp xuông bụng em rồi từ từ di chuyển xuống phía dưới. Em khẽ hóp bụng lại làm bàn tay tôi chui tọt vào trong… mu em cao lắm… còn ở dưới kia, ướt hết cả rồi… Xuân ơi… đường hoa mở lối…

(Cô giáo đi dạy về rồi. Đang mở cửa. Tạm dừng ở đây nhé các bạn. Chiều về quê có điều kiện mình viết tiếp)

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.