Xung quanh gốc mít nhà thằng Cường là rất nhiều dái mít (mít non) rụng xuống. Nghĩ bụng ngồi thế này thì đau đít chết nên mình lấy chân gạt đi một khoảng nho nhỏ đủ chỗ cho cả mình và em có thể ngồi được, sau đó mình lại ra rút một ít rơm khô vào và trải xuống để lát nữa hai đứa có ngồi thì cũng không bị bẩn quần. Xong xuôi mình ra chân tường phía sau nhà thằng Cường đứng đợi em. Chỗ này đúng là an toàn thật.
Đứng khoảng 10 phút thì thấy phía cuối vườn nhà em có bóng người nhìn trước nhìn sau rồi lách sang vườn nhà thằng Cường. Đúng là em kia rồi. Em tiếp tục nhìn trước nhìn sau rồi men theo chân tường đi về phía mình đang đứng. Rồi em nói thầm chỉ đủ để mình nghe thấy:
– Anh đợi lâu chưa?
– 10 phút rồi. (mình cũng thì thầm)
– Vâng. Em vừa mới ăn cơm xong. Đứng luôn ở đây à?
– Không, đi vào đây.
Mình ghé vào tai em nói nhỏ rồi kéo tay em đi theo mình. Mùi hương nhẹ nhàng từ mái tóc em tỏa ra làm mình ngây ngất. Nước rớt nước rãi nhỏ tong tỏng ướt hết cả cổ áo. Đến cây mít mình nói em.
– Ngồi xuống đây.
– Run quá…
– Sao mà run?
– Sợ mẹ em biết, sợ bố mẹ anh Cường nữa. Nhỡ ai đi ra đây thì sao?
– Thì mình ra sau đống rơm ngồi.
Nhìn sang đống rơm em thấy có vẻ an toàn nên em không nói gì nữa. Khẽ ngã đầu vài vai mình em thì thầm:
– 2 tuần lâu nhỉ.
– Ừ. Anh đếm từng ngày.
– Thật không?
– Thật.
– À, thế sổ đâu?
Mình đứng dậy với quyển sổ để trên hốc cây mít rồi ngồi xuống đưa cho em. Em lại lật nhanh từng trang xem mình viết có nhiều không rồi quay sang hỏi mình.
– Có muốn xem em viết gì không?
– Có chứ. Sổ của em đâu?
Em hơi ưỡn bụng ra, kéo áo lên rồi lôi quyến sổ dắt trong cạp quần ra đưa cho mình. Mình đưa đầu sổ phía dưới (phần mà khi em dắt trong cặp quần thì nó nằm bên trong quần của em) lên rồi đưa mũi vào ngửi.
– Thơm thật. Quyển sổ này sướng thế.
Em quay sang véo một phát đau điếng vào hông mình rồi nói:
– Cái anh này… Khiếp. Người ta chưa hỏi tội lần trước đâu đấy.
– Tội gì?
– Tội… cõng người ta…
Cõng mà cũng có tội sao…
…